Luận Đạo


Người đăng: Reapered

Đao Thần đi trước dẫn đường, chín người còn lại theo sau, cả đoàn đi được
khoảng một tuần hương trong Thương Long cốc. Phong cảnh nơi đây đẹp tới mê
người nhưng cũng vạn phần hung hiểm. Trên đường, núi cao rừng rậm, suối khe
đan xen, hiếm thấy dấu vết của con người, còn mấy lần gặp cả đầm lầy nữa. Đao
Thần nói với Phương Kiếm Minh nơi đây là đầm lầy, không thể đi lên đó được.
Nhưng nó vẫn còn tính nết trẻ con, tìm một tảng đá lớn ném thẳng về hướng Đao
Thần chỉ. “Ùm” một tiếng, khối đá trong chốc lát đã bị hãm lại, vẫn còn thấy
bóng dáng ở nơi đó. Điều này khiến Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu nguy hiểm
liên tục.

Đao Thần trông thấy, cười bảo: “Thực ra nguy hiểm còn nằm ở phía sau, cái đầm
lầy này vẫn chưa đủ gây khó dễ cho người giang hồ chúng ta. Người giang hồ có
đôi chút công phu lỡ dẫm chân lên đó thì dùng khinh công là có thể chạy thoát.
Ở trong cốc còn có một loại chướng khí đặc biệt kinh khủng, người thường ngửi
thấy mùi này là đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực. May mà mấy ngày hôm nay
không phải thời điểm nó bốc lên, không thì chúng ta gặp thêm đôi chút phiền
phức rồi.”

Phương Kiếm Minh nghe lão nói tới sự khắc nghiệt này, liền hỏi: “Đao Thần lão
gia gia, lẽ nào ngoại trừ người ra, nơi này người khác không sống được sao?”

Đao Thần cười đáp: “Ta đã ở Thương Long cốc nhiều năm như vậy rồi, chuyện
phiền phức gì cũng đều từng gặp phải. Đầm lầy không giữ nổi ta, mãnh thú thông
thường khỏi cần bàn đến, kể cả chướng khí đó với ta cũng không hại là bao, chỉ
cần dùng phép hít thở Quy Tức Đại Pháp là có thể đi lại như thường. Điều duy
nhất khiến ta đau đầu đích thị là một con dã thú khổng lồ. Ta đấu với nó đã
nhiều năm mà không thể sát tử, chỉ đánh cho nó đại bại mà bỏ chạy thôi.”

Thanh Thành nghe thấy lời lão nói bèn hỏi: “Đao Thần tiền bối, Thương Long cốc
lẽ nào quả thực có dã thú lớn đến vậy?”

Đao Thần trả lời: “Lẽ nào còn là giả? Lão phu đánh với nó bao nhiêu năm rồi.
Con quái vật này cũng giảo hoạt, thấy đánh không lại ta là quay đầu bỏ chạy.
Nó da dày thịt cứng, vô thượng chưởng lực của ta không có tác dụng. Ta mà động
đao thì nó liền bỏ chạy ngay.”

Thanh Thành nói: “Tại hạ nghe người ta đồn đại rằng trước đây nó từng cắn chết
một người, đến nửa người bị nó nuốt mất. Chuyện này là thật chứ?”

Đao Thần cười ha hả: “Con súc sinh ấy cũng không biết cắn bao nhiêu người, duy
chỉ có lần đó là trừ hại cho bách tính.”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc: Chuyện gì đây? Lẽ nào con dã thú
đó còn làm được việc gì tốt. Thấy ai nấy vẻ mặt biểu lộ không tin, Đao Thần
nói: “Các ngươi sao biết được rằng kẻ bị cắn chết đó là một tên đại ác bá,
chuyên dựa vào thế lực của cha hắn để làm chuyện xấu xa. Ta vốn định vì dân
trừ hại nhưng loại người như thế giết một tên lại mọc ra thêm tên khác, ta có
thể giết hết chúng được chăng? Hôm ấy, tiểu tử đó đuổi theo một nữ tử trong
khu rừng này với ý muốn cưỡng gian. Gã chưa đắc thủ thì đã nghe thấy trong
rừng một trận cuồng phong thổi tới, hơi thở tanh hôi ập đến. Tiểu tử đó đúng
là không biết tốt xấu gì cả, dã thú thấy gã coi thường nó, cái sừng bạc trên
đầu liền tặng cho tên tiểu tử đang muốn làm chuyện bạo ngược đó một cú. Gã máu
rải đầy mặt đất, mất đi nửa cái mạng, quay đầu nhìn thấy con vật khổng lồ, sợ
tới mức tè ra quần. Nữ tử kia cũng bị dọa cho run lẩy bẩy. Dã thú tiếp đến há
miệng ra cắn nuốt luôn một nửa thân tên tiểu tử đó, rồi cũng không thèm nhìn
nữ tử, cứ thế mà đi mất. Con mẹ nó, tự nhiên nó lại trở thành một đại nhân vật
hành hiệp trượng nghĩa… haha, các người nói xem con quái vật ấy có phải đã làm
một việc tốt rồi không?”

Mọi người nghe lão kể lại mới biết toàn bộ câu truyện diễn ra như vậy.

Vô Danh nói: “A di đà phật. Kẻ xấu trên thế gian này không đâu không thấy, đến
vùng đất hoang vu này mà còn chẳng ít loại bại hoại hoành hành. Con súc sinh
ấy ngược lại biết làm điều tốt, tương lai xuống địa ngục chắc Diêm Vương sẽ
ghi cho nó lên bảng công đức, để nó bớt phải chịu đau khổ.”

Đao Thần nói: “Lão hòa thượng, lão phu thực sự lấy làm lạ. Các người làm hòa
thượng có phải lúc nào muốn nói gì cũng phải niệm A di đà phật ngay đầu tiên
không?”

Vô Danh nói: “A di đà phật, thí chủ nói đùa rồi. Trăm ngàn năm nay, cao tăng
các đời đều hướng về Phật Tổ với niềm kính ngưỡng vô bỉ. Tận đáy lòng người
nào có Phật là có được sức mạnh vô cùng vô tận, việc gì cũng có thể hóa giải
được. Phật Tổ là hóa thân cho sức mạnh để hóa giải thống khổ trên thế giới.
Thiếu Lâm tăng nhân chúng ta thân ở giang hồ nhưng không bao giờ quên điểm
này.”

Đao Thần nghe thấy chỉ cười lắc lắc đầu, biểu thị lão không hiểu lắm.

Phương Kiếm Minh trông thấy cười mà rằng: “Đao Thần lão gia gia, người không
thích Phật Tổ sao?”

Vô Danh, Thanh Thành và năm võ tăng Thiếu Lâm sắc mặt đại biến. Lời thế này họ
không dám nói ra, ai nói có thể xem như là nghịch đồ. Đao Thần nghe thầy liền
sửng sốt, đáp: “Ta không tin Phật nhưng cảm giác được thế giới này có một loại
sức mạnh thần kỳ quanh mỗi chúng ta. Võ công của ngươi cao hơn nữa cũng không
phải đối thủ của sức mạnh ấy, phải chăng đó chính là Phật Tổ mà các hòa thượng
vẫn nói?”

Phương Kiếm Minh hỏi: “Thật chứ?”

Đao Thần nói: “Ví như người ta thường nói, con người đều phải chết, không có
ai là bất tử. Võ công cao hơn cũng không chạy khỏi sự khống chế của cái chết,
cuối cùng là ai khống chế chuyện sinh tử của chúng ta, không người nào biết
được. Còn nữa, một người thông minh hay ngu ngốc, là người tốt hay xấu do ai
quy định đây. Lão phu sống hơn trăm tuổi tới nay vẫn chưa nhìn lén được qua
khe cửa hẹp này. Ta chỉ biết gọi thứ gì đó sớm an bài vạn vật từ lúc ban đầu
là sức mạnh thần kỳ. Điều này không giống với Phật đạo là phải tìm ra một đối
tượng như Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát. Sức mạnh thần kỳ mà ta nói đến
là vô hình, không nơi đâu không đến được, không ai biết rõ nó ở nơi nào, có
pháp lực lớn tới đâu.”

Câu này của Đao Thần vừa dứt, Vô Danh tiếp lời: “A di đà phật, Đao Thần thí
chủ, Phật Tổ mà Phật gia đệ tử chúng ta cũng là không nơi đâu không đến được,
pháp lực vô biên, có ngàn vạn hóa thân, cứu giúp cho thế nhân khỏi thống khổ.
Theo lão nạp, sức mạnh thần kỳ mà thí chủ nói phải chăng chính là một hóa thân
của Phật Tổ?”

Đao Thần mỉm cười, nói tiếp: “Với những điều đó của Phật gia, ta không hiểu rõ
lắm. Nhưng sức mạnh thần kỳ mà ta nói đến không giống với Phật Tổ, Phật Tổ hóa
thân ngàn vạn nhưng thần bí lực là vô hình, nó không tồn tại trên mình của thế
nhân, nó lạnh lùng nhìn ngắm thế giới này, có lúc giận giữ, khi lại vui mừng.
Phật gia muốn tìm ra một người để làm thế thân, tuyên dương giáo dục cảm hóa
cho họ, nhưng còn sức mạnh thần bí không cần người phát ngôn, nó chính là nó
mà thôi. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất với Phật Tổ mà lão phu nhận thấy.
Từ hai mươi năm trước ta đã tiến nhập vào đao đạo vô thượng, nên thường hay có
ý nghĩ muốn đột phá cực hạn của con người. Lão phu luyện được thời gian lâu
như vậy mà vẫn không tránh khỏi cái chết nên trong lòng thấy không cam chịu.
Do vậy ta mới tới Thương Long cốc đấu cùng Thiên Thiền Đao và con súc sinh đó.
Lão phu muốn tìm ra một chút đạo hạnh, vậy mà ngoại trừ tu vi tăng tiến, chẳng
lần ra được thêm gì… ai”

Phương Kiếm Minh cười nói: “Vậy là, Đao Thần lão gia gia, nước sông trong núi
từ cao chảy xuống chỗ thấp, bốn mùa hoa cỏ biến hóa phát sinh, còn cả những
thứ chúng ta thường trông thấy như sấm chớp mưa rơi, thậm chí tuyết hoa, mưa
đá đều là do sức mạnh thần kỳ đó chi phối sao?”

Đao Thần mỉm cười: “Đúng rồi, ngươi đúng là học một biết mười. Chẳng qua ngươi
nói toàn là những thứ bình thường vẫn thấy, không có gì đáng ngạc nhiên. Trước
đây ta đi qua rất nhiều vùng đất, thấy rất nhiều thứ thần kỳ trên thế giới
này. Chúng có thể là lốc xoáy cuồng bạo nơi Nam Hải, hoặc núi lửa phun trào
tận Đông Hải xa xăm, sức mạnh đó mà dựa vào sức người thì làm sao cản nổi. Sau
này ngươi lớn lên, thấy điều gì ly kỳ cổ quái trên thế giới mà không nằm trong
sự lý giải của chúng ta, có thể nói, chúng đều là biểu hiện của sức mạnh thần
bí ấy.”

Phương Kiếm Minh cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên nói lớn: “Tại sao con người ta
sẽ lớn lên? Đao Thần lão gia gia, lẽ nào cũng do sức mạnh thần kỳ đó làm?”

Lời Phương Kiếm Minh nói ra khiến cho Đao Thần cũng sửng sốt. Càng không nói
tới những người khác, thảy đều nhìn Phương Kiếm Minh như thế thấy quái vật. Họ
chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Họ là người giang hồ, từ nhỏ tới lớn ngoại trừ
luyện võ ra, rồi thành danh trong võ lâm, chưa từng nghĩ tới câu hỏi ấy. Đến
ngay cả Đao Thần cho tới khi cảm thấy võ công đạt mức cực hạn rồi, không còn
gì để làm tiếp nữa mới nghĩ tới những chuyện tương tự.

Giờ đây Phương Kiếm Minh mới là một đứa bé đột nhiên đề cập tới vấn đề mà họ
vốn coi như chuyện thường, thế nhưng họ lại ngây người ra, hồi lâu chẳng nói
nên lời.

Một lúc sau, Đao Thần chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng lắm, nhưng vấn đề này
không có ai trả lời được đâu, ta cũng không biết đây có thuộc phạm trù của sức
mạnh thần kỳ đó không. Ta sống bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nghĩ đến. Ta vốn
coi chuyện người ta lớn lên là đương nhiên phải thế, không có gì giải thích
được, nhưng câu ngươi hỏi khiến ta càng lúc càng thấy hồ đồ. Đã coi chuyện lớn
lên là bình thường, vậy thì bất bình thường ở chỗ nào đây? Đến bí mật của bản
thân mình mà còn không giải thích nổi thì còn bàn luận chi tới chuyện bên
ngoài, chẳng phải bỏ gần muốn xa sao, thực là nực cười quá đi.”

Phương Kiếm Minh vốn vô tình nói ra, thế mà lại khiến cho cả Đao Thần cũng
không đáp được, phải thốt ra lời cảm khái.

Vô Danh nghe đến đây, thấy câu chuyện này càng lúc càng mơ hồ, bèn trầm giọng
niệm một câu “A di đà phật”, nói tiếp: “Trong Tâm Kinh có viết: Sắc chẳng khác
biệt với Không, Không lại chẳng bất đồng cùng Sắc, Sắc chính là Không, Không
chính là Sắc. Tiếp nhận, suy nghĩ, hành động, hiểu biết đều như vậy. Chúng ta
những kẻ nhỏ nhoi trong nhân thế sao có thể tiếp cận với Phật đạo vô thượng ở
thế gian. Đao Thần thí chủ, lời Minh nhi là từ một đứa trẻ chưa biết kiêng kỵ,
do nó tự phát ngôn ra, tùy nó thôi. Chúng ta đâu cần tranh luận về đạo vô cùng
của trời đất, hãy cứ làm những việc công đức vô lượng là sống một đời không
uổng phí rồi. Chẳng hay Thiên Thiền Đao còn cách bao xa?”

Đao Thần cười nói: “Được rồi, chuyện này không nói nữa, nói nữa chỉ vô nghĩa
thôi. Lão hòa thượng, ngươi chớ sốt ruột. Qua khe núi này, đi thêm vài dặm nữa
là tới.”

Vô Danh thầm nhủ: Lão nạp đợi mấy chục năm nay, sao có thể không sốt ruột?

Đột nhiên, Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên: “Ai nha… nơi này, sao, sao có
nhiều người chết vậy, thật đáng sợ.”

Đao Thần nói: “Họ đều là người giang hồ vào trong cốc tìm bảo vật, có phần là
tự tương tàn mà chết, hoặc trúng độc thân vong, hay bị mãnh thú ăn thịt. Trước
đây bất kể họ phong quang ra sao, chết rồi thì không ai hay biết cả, cứ lộ
mình ra trước gió thổi mưa rơi. Người giang hồ đều như vậy cả, chết rồi đến
chỗ chôn cũng không có.”

Đao Thần nói xong, cảnh báo mọi người: “Các người cẩn thận, nơi này có những
loài hoa cỏ chớ nên động vào. Chúng chứa kịch độc vô bỉ, trước đây ta đã từng
chịu thiệt thòi với chúng rồi. Khi ấy tên tiểu tử Đường môn vào cốc đúng vào
lúc Thiên Thiền Đao xuất động, mãnh thú trong cốc đều ẩn nấp, độc thảo lại khó
ngăn trở người của Đường môn. Tiểu tử vào cốc hôm ấy đúng là phúc dày mạng lớn
nên mới gặp ngày tốt như vậy.” Lão vừa nói vừa triển khai khinh công, phi thân
không nhanh cũng không chậm bên trong cốc.

Vô Danh giữ Phương Kiếm Minh bên mình, triển khai khinh công đi sát sau Đao
Thần. Phương Kiếm Minh nghe được câu này liền cười nói: “Đao Thần lão gia gia,
sao con không thấy mãnh thú nào hết vậy?”

Đao Thần hú lên một tiếng dài, đáp: “Lũ ôn vật ấy bị lão phu dọa sợ rồi, sao
còn dám ra tìm cái chết. Hơn nữa chúng không phải là đối thủ của lão phu, nào
dám ra nạp mạng. Hắc hắc, tốt rồi, lão phu đi trước mở đường.”

Chỉ thấy thân hình cao lớn của lão đổi tư thế mấy lần trong không trung, song
chưởng đánh ra, cuồng phong bốn phía nổi lên, khoảng cách hai mươi trượng đều
nằm trong phạm vi tập kích. Người lão cũng như tên rời cung mà tiến thẳng, bay
vào hẻm núi trước mặt. Chín người đằng sau không dám dừng bước lại chút nào.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #23