Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh cẩn thận nhìn Đao Thần, trong lòng thầm nhủ: Chà, lão bao
tuổi rồi nhỉ? Bảo lão chưa quá tứ tuần thì không đúng rồi, nhưng trông con
người lão có thần như vậy, còn chưa già cả, lẽ nào đây đúng là lão quái vật
hay sao? Nó nhìn đi nhìn lại, vô thức dùng tới Đại Thụy Thần Công luyện được
trong mộng, đôi mắt sáng đột nhiên phủ một màn sương mờ, vài chữ hiện lên
trong đầu, lời nói vuột ra khỏi miệng: “Người năm nay một trăm hai mươi tám
tuổi à?”
“Hảo tiểu tử, ngươi làm thế nào mà biết được niên kỷ của ta vậy, nói…”
Đao Thần thân hình chợt động, lướt tới trước mặt Phương Kiếm Minh, vươn tay
tóm lấy nó, nhấc bổng lên không trung. Không ai hiểu làm thế nào Phương Kiếm
Minh lại biết được niên kỷ của Đao Thần, đối với họ lần xuất thủ này của Đao
Thần là ngoài dự tính, đến cả Vô Danh đại sư cũng không kịp ra tay ngăn cản.
Vô Danh sợ Đao Thần làm Phương Kiếm Minh bị thương, cho tới nay đại sư càng
lúc càng yêu thích tên tiểu quỷ đầu này, đại sư hiểu rằng việc làm rạng danh
Thiếu Lâm Tự có lẽ sẽ đặt trên vai Phương Kiếm Minh. Khi thấy Đao Thần không
quản thân phận, xuất thủ với nó, Vô Danh gầm lên một tiếng, trong tiếng gầm có
kèm theo công phu Sư Tử Hống của Thiếu Lâm, nói: “Thí chủ bình tâm, chớ nên ra
tay với một tiểu hài tử như vậy. Có chuyện gì cứ nhằm vào lão nạp, lão nạp
nhất định tiếp đón chu đáo.”
Tiếng gầm phát ra, trong không gian xuất hiện những chấn động li ti, lá cây
trong rưng rung rinh những muốn rơi. Ngoại trừ Đao Thần, người khác đều phải
vận nội công mới ngăn nổi tiếng gầm. Thanh Thành vừa vận công chống lại vừa
nghĩ thầm: Vẫn là các lão già lợi hại, ta trước còn coi mình là một cao thủ,
giờ mới biết trước mặt mấy lão già này thì chẳng là gì cả. Họ muốn giết ta chỉ
đơn giản như dẫm chết một con kiến mà thôi.
Đao Thần ngây ra, lần xuất thủ đối phó Phương Kiếm Minh này, lão cũng ngạc
nhiên khi mình lại làm thế. Bình thường lẽ nào lão có thể ra tay như vậy chứ,
Đao Thần chậm rãi thả Phương Kiếm Minh xuống, cười bảo: “Ha ha, oắt con này,
vừa rồi không có ý gì đâu, chẳng qua ngươi làm sao mà biết tuổi của ta. Trên
đời ngoại trừ Võ Lâm Vạn Sự Thông năm ấy ra, không còn ai biết được ngày sinh
của lão phu nữa, ngươi làm sao mà biết.” Phương Kiếm Minh bị lão túm lấy, tim
cũng đập mạnh nhưng thấy lão không có ý gì, trả lời: “Con cũng không hiểu nữa,
khi con nhìn người, sau đó trước mắt loáng lên, vừa hay biết được niên kỷ của
người, tiện miệng nói luôn là một trăm hai mươi tám tuổi. Người đúng là một
trăm hai mươi tám tuổi chứ?”
Đao Thần nói: “Nói như vậy nghĩa là ngươi đoán ra hả, ngươi rốt cuộc là kẻ nào
mà thông minh thế, nếu như luyện võ thì sẽ còn vượt qua cả lão phu.” Nói xong,
hai mắt sáng bừng lên, sắc mặt đầy vẻ phấn chấn nhìn Phương Kiếm Minh tỏ ý cực
kỳ coi trọng nó. Thanh Thành và Vô Danh thấy bộ dạng của Đao Thần, trong lòng
thầm nghĩ: Đến lúc rồi đây. Phương Kiếm Minh cười hi hi: “Con lười lắm, lại
còn thích ngủ nữa, làm sao có thể trở thành đại cao thủ như người được.”
Đao Thần nói: “Thật à? Vậy cũng không sao. Lão phu hồi xưa dù không lười nhưng
sư phụ ta toàn nói ta quá ngốc nghếch, ngươi xem ta ngày nay còn không phải là
tuyệt đại cao thủ sao. Thế nào, ta thấy ngươi không phải là hòa thượng, hay
bái ta làm sư phụ đi?”
Lời lão vừa thốt ra, chỉ thấy có hai người đồng thanh đáp lại: “Không được. Nó
là đệ tử Thiếu Lâm, làm sao trở thành đồ đệ của các hạ được.”
Đao Thần quay đầu lại nhìn, thấy đó là Vô Danh và một hòa thượng to béo, chỉ
vào Thanh Thành hỏi: “Hòa thượng béo ngươi là ai?”
Phương Kiếm Minh trả lời: “Ông ấy là sư phụ con.”
Đao Thần nói: “Chà… ây, nói như vậy, ngươi có sư phụ mất rồi.” Nói xong, lão
tỏ vẻ không thỏa mãn nhìn Thanh Thành. Vẻ mặt của lão tỏ ý nói nếu Phương Kiếm
Minh luyện công với ông thì là đại tài tiểu dụng, Thanh Thành không hợp làm sư
phụ nó. Thanh Thành thấy bộ dạng đó của lão, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ:
Đao Thần thì đã làm sao, ta đánh không lại ngươi, lẽ nào như thế là ta đành để
ngươi thu đồ đệ của ta.
Thanh Thành dù sao cũng vẫn là hòa thượng, việc này mà xảy ra với một người
giang hồ thì sớm đã liều mạng cùng Đao Thần rồi. Tuy biết người như Đao Thần
muốn đối phó với mình chỉ dễ dàng như trở bàn tay nhưng thường có câu “Người
tranh nhau câu nói, Phật tranh từng bát hương”, hán tử chỉ cần hơi nóng máu
lên là có thể cho rằng người ta coi thường mình mà động thủ.
Vô Danh nói: “A di đà phật. Đao Thần thí chủ. Tiểu hài này tuy chưa thế độ
(xuống tóc) nhưng nó lớn lên ở Thiếu Lâm, cũng coi như một nửa là đệ tử Thiếu
Lâm. Tương lai cuối cùng nó có làm hòa thượng hay không để khi nó trưởng thành
rồi tự quyết định. Hiện tại nó thân ở Thiếu Lâm, Thiếu Lâm Tự không thể chấp
nhận ngoại nhân thu nó làm đồ đệ. Hơn nữa, nó đã có sư phụ rồi, bây giờ thu nó
làm đệ tử không còn là điều hay nữa.”
Đao Thần nói: “Hòa thượng Vô Danh, ngươi chớ có hiểu lầm. Ta chỉ thấy nó thông
minh khả ái nên mới có ý đó. Nó đã có sư phụ rồi, lão phu lẽ nào lại đoạt lấy
cái ưa thích của người khác được. Ta tuy nhiều năm không qua lại giang hồ
nhưng đạo lý này vẫn hiểu rõ.”
Vô Danh nói: “Vậy là lão nạp đa sự rồi.”
Đao Thần đột nhiên nói: “Chúng ta nãy giờ nói lời thừa đã nhiều, mọi người
muốn tới tìm Thiên Thiền Đao chắc hẳn đã có sự chuẩn bị. Thiên Thiền Đao vốn
là một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, lão phu nếu ngăn cản e rằng có điều không
phải. Thế này đi, hòa thượng Vô Danh ngươi hãy dùng Thiếu Lâm Kim Cương Chỉ
khắc lên thạch bi (bia đá) một chữ, ta sẽ đưa cách ngươi vào cốc ngay, còn
giúp các ngươi đánh bớt một số mãnh thú. Sao hả?”
Vô Danh nhìn vào thạch bi, thầm nghĩ: Điều này có gì khó? Đại sư bèn nói: “Lời
thí chủ nói là thật chứ?” Đao Thần cười ha hả: “Đao Thần xưa này chưa từng nói
mà không giữ lời.” Vô Danh lại nghĩ: Vẫn tưởng phải đọ sức cùng với lão quái
vật này một phen, ấy vậy mà xem ra ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Khắc chữ trên bia
đá với người khác thì là khó khăn của khó khăn nhưng với lão tăng, ha ha, còn
chưa đủ khó để cản ta.
Nghĩ vậy, đại sư bèn bước tới bên thạch bi. Phương Kiếm Minh, Thanh Thành,
thiếu niên anh tuấn, năm võ tăng Thiếu Lâm đều căng mắt ra xem Vô Danh sẽ khắc
chứ trên bia đá thế nào.
Vô Danh nhìn thạch bi trước mặt mình, thầm nhủ: Lão nạp nên viết gì đây… được,
lão nạp sẽ viết một chữ Vô, để cho Đao Thần kia biết đệ tử hàng chữ Vô của
Thiếu Lâm Tự quyết không kém sút người trên Thiên Bảng.
Đại sư nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ phải ra, chạm lên bề mặt thạch bi, vận chỉ
lực Thiếu Lâm Kim Cương Chỉ lên nhằm khắc chữ “Vô”. Đầu ngón tay vừa chạm vào
thạch bi, cảm giác không ổn chợt xuất hiện, Vô Danh trầm đan điền, hai chân
tách nhau tạo thành thế mã bộ, không ngờ xem trọng khối thạch bi này đến vậy.
Thanh Thành khẽ rùng mình, nghĩ: Khắc chữ trên thạch bi đến cả ta cũng đâu thể
làm khó, chẳng qua công lực của ta đương nhiên không bằng được trình độ cỡ sư
tổ, có điều vẫn lưu lại trên đá được một đường nông nông. Sư thúc tổ gặp phải
chuyện gì rồi, đã lâu chưa khắc nên chữ.
Mọi người đợi hồi lâu, thấy Vô Danh vẫn đứng theo thế mã bộ trước thạch bi,
ngón trỏ tay phải điểm lên mặt bia đá, không động đậy chút nào, không hiểu
cuối cùng ông có khắc được chữ hay không.
Đao Thần trông thấy, mở miệng nói: “Các ngươi tưởng đây là thạch bi thường
sao? Đây là Huyền Thiết Thạch do lão phu khổ công mang từ Nam Hải tới. Hai
mươi năm trước lão phu khắc lên đó bảy chữ thôi mà đã mệt đến cùng cực, các
ngươi mới có đạo hạnh như vậy mà vẫn còn coi mình là thần tiên, muốn khắc là
khắc được ngay.”
Mọi người không hề biết Huyền Thiết Thạch là thứ gì nhưng thấy Vô Danh sắc mặt
nghiêm trọng, chưa thực sự hạ chỉ, liền hiểu rằng thạch bi cứng rắn đến cỡ
nào. Qua một lúc sau, trên đầu Vô Danh mồ hôi ứa ra, chợt thấy đại sư quát
lên: “Ai nói lão nạp không thể khắc chữ trên bia?” Ngón tay trỏ nhanh chóng
lướt đi như rồng bay phượng múa viết lên thạch bi một chữ Vô theo phồn thể
(無). Sau khi viết lên mặt bia đá nét điểm cuối cùng thật sâu, thân hình Vô
Danh bay lên không trung, xoay người hạ xuống vị trí đứng ban đầu, đôi lông
mày trắng những muốn bay hẳn ra, đôi mắt lấp loáng thần quang nhìn quanh một
lượt, chấn động tâm phách con người.
Đao Thần thấy đại sư không ngờ có thể khắc được chữ trên thạch bi, sắc mặt
biến đổi, hồi lâu cười ha hả: “Hảo chỉ lực, hảo công phu. Thực ra Thiếu Lâm Tự
nào chỉ có Thất Tuyệt, Kim Cương Chỉ lẽ nào thua sút được Thất Tuyệt chứ.”
Vô Danh không nói gì, thực ra là không dám nói, chỉ sau cùng phát ra rồi lại
tung mình nhảy ngược dường như đã dùng tận toàn thân kình lực rồi, không thể
xuất lực thêm được nữa. Đại sư giờ đang ngấm ngầm điều tức.
Phương Kiếm Minh vỗ tay cười nói: “Thái sư tổ chỉ lực cao cường, Minh nhi cổ
vũ người. Phải rồi, Đao Thần lão tiền bối, Thái sư tổ con đã khắc được chữ lên
cái gì mà Huyền Thiết Thạch đó rồi, người còn không đưa chúng ta vào cốc sao?”
Đao Thần nói: “Lời lão phu nói đương nhiên là phải thực hiện rồi.”
Thanh Thành nói khẽ với Phương Kiếm Minh: “Minh nhi, thái sư tổ con đang điều
tức, lúc này không thể động thân, con bảo Đao Thần kia đợi chút đi.”
Phương Kiếm Minh quay đầu lại, muốn nói gì đó với Đao Thần. Đao Thần cười mà
rằng: “Hai đứa nhóc các ngươi định đùa bỡn ta hả? Ta sớm biết Vô Danh lão hòa
thượng đang điều tức, chuyện này có gì mà xấu hổ chứ, chúng ta không cần phải
vội.”
Nói rồi, Đao Thần kéo Phương Kiếm Minh, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống nói
chuyện phiếm, còn Thanh Thành ngồi một bên. Thanh Thành thấy Phương Kiếm Minh
và Đao Thần nói chuyện đang cao hứng, trong lòng cũng thấy vui mừng theo. Ông
hiểu cao thủ như vậy đối xử với người tốt thì đó là phúc khí của người đó còn
nếu lộ vẻ khó chịu với ai, kẽ đó sẽ táng mạng không còn dấu vết.
Đợi Vô Danh điều tức xong thì đã quá trưa, đại sư vừa mở mắt ra, liền nói: “A
di đà phật, Huyền Thiết Thạch thật là cứng rắn. Đao Thần thí chủ có thể khắc
lên trên đó bảy chữ, lão nạp bội phục.”
Đao Thần cười ha hả: “Đi thôi, không thì tiểu đồ tôn của ngươi lại bảo ta nói
không giữ lời.” Lão cài thanh đao trên tay vào thắt lưng rồi đưa chín người đi
về hướng Thương Long cốc.
Đúng vào lúc họ rời đi không lâu, bên ngoài Thương Long cốc, trong cánh rừng,
không biết từ khi nào xuất hiện một người mặc hắc y bịt mặt. Gã đứng bên một
cây đại thụ, lộ ra cặp mắt đầy hàn khí âm u. Đột nhiên trong không khí truyền
lại tiếng y phục phần phật, hai nhân ảnh từ trong rừng phóng tới, đến nơi, hai
người quỳ một chân, cúi đầu nói: “Bẩm Phó giáo chủ, Thần Công Bất Phàm Đại
Giáo Chủ đang trên đường đi, lát nữa sẽ tới.”
Hắc y nhân bịt mặt đó lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng nói: “Đại giáo chủ
tới rồi hả, tốt lắm, tốt lắm. Các ngươi ra ngoài rừng coi chừng cho ta, chớ để
người giang hồ tiếp cận, nếu không khuyên ngăn được, cứ giết không nhiều lời.
Bổn tọa giờ đi vào Thương Long cốc thăm dò cho Đại giáo chủ, các ngươi biết
chưa.”
“Dạ, biết.” Hai người phi thân đi khỏi, không biết trốn ở nơi nào, xem thân
thủ của chúng, nhất lưu cao thủ ở giang hồ cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Hắc… hắc… hắc, Trường Sinh Bình bổn tọa giờ không mong đợi nữa, để cho bọn
chúng đấu nhau, cái đó sớm đã là của tay công công họ Vương đó rồi. Thiên
Thiền Đao ơi Thiên Thiền Đao, lần này xem ngươi chạy đi đâu. ” Hắc y nhân bịt
mặt cười lạnh.