Người đăng: Reapered
Thanh Thành bám sát theo sau dạ hành nhân, thấy gã cực kỳ quen thuộc với Dự
Địa đệ nhất sạn, như thể nhà gã vậy. Thanh Thành đi theo gã, càng lúc càng
kinh ngạc, nghĩ thầm: Khách sạn này thật quá rộng lớn, phóng hết tầm mắt nhìn
cũng không thấy được đầu bên kia, chẳng trách mà có khẩu khí lớn đến như vậy,
lão bản của khách sạn đích thực là một nhân vật. Ông cũng nghĩ: Gã này là ai?
Sao lại thông thuộc đường lối thế, xem ra gã đã từng tới đây rồi, không thì
chính là người của khách sạn.
Thanh Thành nghĩ trong lòng, đột nhiên thấy kẻ phía trước thân hình trầm
xuống, phóng tới một khu sân vườn, theo đó cơ thể nằm phục xuống sát bên trên
một nóc nhà. Kẻ đó quan sát tứ phía, cấp tốc thi triển khinh công Đảo Quyển
Ngân Liêm, như một con nhện treo mình nơi mái hiên.
Thanh Thành thầm nghĩ: Gã muốn làm gì đây?
Thanh Thành sợ tiến lên thêm nữa thì sẽ bị gã phát hiện, vừa hay thấy trong
sân có một cây đại thụ cao vút, ông lướt đi như thể một chiếc xích đu, nhẹ
nhàng xuyên vào giữa, ai da, Thanh Thành chân chạm vào cây, liền bám chặt lấy,
làm cho thân cây rung lên khe khẽ, khiến ông phát sợ vội vàng bám sát vào thân
cây, ổn định lại hô hấp, không dám thở mạnh.
“Ai đấy?... Ai đang ở bên ngoài?” Trong phòng có người hét lớn.
“Kẹt” một tiếng, cửa sổ mở toang, lộ ra nửa thân người, kẻ treo mình nơi mái
hiên sớm đã cử động, trở lại mái nhà, dán mình sát vào lớp ngói. Bỗng “Meo”
một tiếng, từ trên cây truyền xuống tiếng mèo kêo.
“À, thì ra là con mèo hoang nhà ngươi, hôm qua vừa mới đánh đuổi ngươi đi, hôm
nay lại tới làm phiền, còn không mau biến đi.” Kẻ mở cửa sổ há miệng thóa mạ
vài câu, rồi lại đóng chặt cửa sổ lại.
Thanh Thành thầm nhủ: Hiểm thật, may mà ta nhanh trí, không thì đã bị phát
hiện rồi, ha, ta sống hơn bốn chục năm, mới là lần đầu tiên học tiếng mèo kêu,
nói ra đúng là xấu mặt. Kẻ nằm phục trên mái, chờ được hồi lâu, diễn lại trò
cũ, treo mình nơi mái hiên, lần này gã yên tâm hơn, tay vươn ra, ngón tay nhẹ
nhàng chọc một lỗ vào giấy dán cửa, sau đó dùng hai ngón tay banh rộng lỗ hổng
ra, đưa đầu nhòm vào trong.
Thanh Thành cũng không biết gã nhìn thấy gì, trong lòng có vẻ sốt ruột.
Ông không biết rằng, dạ hành nhân kia khi mắt nhìn vào, thấy được một thứ “bảo
bối” chói mắt, bảo bối đó là một chiếc bình ngọc bạch sắc, trên bình có hình
một rồng một phượng, rồng nhe nanh trương vuốt, phượng hai cánh rộng dang,
nhìn sinh động như vật sống. Bình không cao hơn một xích, đang được đặt đứng
chỉnh tề ngay ngắn bên trên một chiếc bàn bát tiên, quanh bàn là ba người đang
hân thưởng từng tí một bảo vật này.
Ba người này, một trung niên nhân mặt vuông, mắt to, mình mặc bạch bào; người
thứ hai là đại hán miệng rộng, thân hình cao lớn, mặt đầy cơ thịt; người thứ
ba là một hán tử gầy gò, tặc mi tặc nhãn. Kẻ vừa mở cửa chính là trung niên
nhân.
Chỉ nghe thấy đại hán miệng rộng hai mắt trừng lên nói: “Con bà nó. Bảo bối cỡ
này mà bảo tiểu tử như ngươi lấy trộm được sao, lão thiên đối xử với ngươi
không tệ nhỉ, nói mau, ngươi dùng bao nhiêu tiền hả?”
Tiểu hán tử gầy gò cười hắc hắc, nói: “Nhị gia, xem ngươi nói kìa, Trương Tam
ta làm nghề này cũng đã có hơn mười năm, chưa hề thất thủ bao giờ. Nói trắng
ra, vì sao hả? Nói một câu dễ nghe đi, đây là vì ‘thâu công’ của ta không tệ.
Lão thiên đối xử với ta không tệ ấy hả, cái này ta chưa từng nghĩ tới.”
Hai mắt trung niên nhân nhìn chăm chú vào chiếc bình ngọc trước mặt, đầu cũng
không quay lại, hỏi: “Nghe ta nói đây Trương Tam, ngươi có thể xác định đây
chính là Trường Sinh Bình không?”
Hán tử gầy cười nói: “Đại gia, Trương Tam ta nói là Trường Sinh bình, quyết
không thể sai được, đảm bảo hàng thật.”
Trung niên nhân không hề nhìn Trương Tam, vẫn quan sát ngọc bình, ngạc nhiên
nói: “Trương Tam huynh đệ, không phải là chúng ta không tin bảo bối này. Ngươi
phải biết Trường Sinh Bình là thiên hạ chí bảo, chỉ có Dịch Kinh, Tẩy Tủy,
Tỉnh Thần của Thiếu Lâm mới so sánh được. Đây chính là đại bảo bối của Ma
giáo, cao thủ Ma giáo nhiều như mây, ngươi làm sao mà lấy ra được?”
Hán tử gầy nhỏ lại cười hắc hắc: “Đại gia à, Trương Tam làm cách nào để lấy
được bảo bối, đâu dám phiến ngài lao tâm, tóm lại giờ Trường Sinh Bình nằm
trong tay ta, chỉ cần ngài đưa tiền ra, ta lập tức chắp tay mà bán cho ngài,
còn lại thì không phải nói nhiều nữa.”
Đại hán miệng rộng kia nhìn suốt nửa ngày không thấy được Trường Sinh Bình này
có công dụng gì, không khỏi buồn bực nói: “Cái Trường Sinh Bình tí xíu này quá
cổ quái đi, không thấy nó hay ở chỗ nào, nghe nói có thể làm tăng trưởng công
lực của người ta, còn chứa vô số trân bảo, sao ta nhìn không ra được nhỉ?”
Không cần Trương Tam giải thích, bạch bào nhân di chuyển ánh mắt, nhìn đại hán
nói: “Nhị đệ, đệ đâu phải nhìn ra bảo bối này hay ho chỗ nào, nó mà đã là
thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình rồi, phàm phu tục tử làm sao mà mắt nhìn
thấy được, nhớ lại cả Độc Cô Cửu Thiên – Thiên hạ đệ nhất cao thủ, cho đến bao
cao thủ Ma giáo đời này đều không thấu hiểu được bí mật trong đó, chúng ta
nhất thời càng không thể nhìn ra.”
“Thế mình còn mua để làm gì?”
“Ta không phải nói rồi sao, chúng ta nhất thời nhìn không ra, nhưng không thể
nào từ đó mà khẳng định chúng ta vĩnh viễn không nhìn ra được. Tục ngữ nói: Có
công mài sắt có ngày nên kim, dựa vào những thủ đoạn của Đơn Đao Quỷ Kiến Sầu
Gia Cát Bất Phàm ta đây, ta không tin không phát giác ra được bí mật bên trong
đó. Phải rồi, Trương Tam huynh đệ à, ngươi cuối cùng là muốn cái giá bao
nhiêu?”
Trương Tam cười hắc hắc, tay giơ ra sáu ngón, không nói gì. Đại hán tên Tái Lý
Quỳ kia hai mắt trừng lên, nói: “Sáu ngàn lượng…” Trương Tam cười xòa, thần
sắc lộ vẻ hơi chút coi thường, Tái Lý Quỳ nói: “Sáu vạn…” Trương Tam lắc lắc
đầu, nhấn mạnh từng chữ từng câu: “Sáu mươi vạn lượng… hoàng kim thuần sắc,
Gia Cát đại gia, ngài có chấp nhận không?”
Tái Lý Quỳ vừa nghe thấy, không nhịn nổi, nhảy dựng lên, kêu: “Ôi mẹ ta ơi.
Tên tiểu tử nhà ngươi mồm rộng như sư tử, chúng ta kiếm đâu ra nhiều vàng thế
chứ.” Trương Tam cười hắc hắc nói: “Điều này hỏi đại ca ngươi đi, ngươi không
được xem thường đại ca ngươi, hắn ta là người có lai lịch lớn đó.” Tái Lý Quỳ
không khỏi quay sang nhìn đại ca Gia Cát Bất Phàm, mặt lộ vẻ hồ nghi. Gia Cát
Bất Phàm trầm giọng cười, nói: “Xem ra Trương Tam huynh đệ rõ ta như bàn tay
đấy nhỉ.” Trương Tam nói: “Đó, đó, vậy mới đúng, không rõ khách làm ăn với
mình, thì sớm bị lật thuyền trong cống rãnh rồi, ta vẫn luôn vui lòng giao hảo
với người mà ta hiểu.”
Vừa nói tới đây, Gia Cát Bất Phàm kia đột nhiên toàn thân chấn động, một bên
tai vươn ra, cười lạnh nói: “Bằng hữu phương nào giá lâm, còn không ra đây
đi.” Bạch bào loáng lên, thân hình như điện, từ cửa sổ phóng ra ngoài. Trương
Tam biết được có người bên ngoài nghe trộm, vội cất Trường Sinh Bình vào trong
hộp, nắm thật chặt trong tay.
Bên ngoài vang lên những âm thanh “ba ba” không dứt, Gia Cát Bất Phàm cùng
người kia như thiểm điện đánh ra tám chiêu, người kia chính là dạ hành nhân
treo mình nơi mái hiên. Chỉ thấy hai người họ quyền vung cước xuất, một người
sử Bát Quái Du Thân Chưởng, người kia đánh Cửu Cung Thái Cực Quyền, đều là
công phu quyền cước mà người bình thường trong giang hồ đều biết. Chỉ có điều
hai người bọn họ sử ra, không hề giống như đám võ phu thông thường chỉ biết
chú trọng chiêu thức, bọn họ chú trọng đích thị là khí thế.
Hai người đánh dư năm chục chiêu, không ai biết người kia là ai. Gia Cát Bất
Phàm hét lớn: “Tại hạ và các hạ cùng dùng binh khí phân cao thấp, đưa đao tới
đây…” Tái Lý Quỳ đứng bên cạnh ném ra một thanh đại đao, Gia Cát Bất Phàm phi
thân nhận lấy, chân vừa chấm đất, liền nhảy lên ngay, “xoạt xoạt xoạt” ba đao,
đao đao đoạt mệnh, đao thanh hào hùng, thế đao tựa như muốn chém bay một tòa
núi nhỏ.
Dạ hành nhân kia cười lạnh, từ eo rút ra một thứ gì đó – chính là thứ binh khí
cực kỳ khó sử dụng – nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm như phi xà rời động, uốn lượn trên dưới, khiến người ta hoa mắt.
“Hảo, các hạ, hảo kiếm pháp.”
Gia Cát Bất Phàm kêu lớn một tiếng, đại đao lần đầu tiên chạm vào nhuyễn kiếm
của dạ hành nhân, lần này mới nhìn thấy diện mục của người tới, thấy đối
phương là một trung niên nhân bình thường, không xấu xí không anh tuấn. Trong
lòng thầm nhủ: Người này trông lạ thật, là ai nhỉ?
Hai người đại chiến trong sân. May mà nơi viện lạc này chỉ có huynh đệ bọn gã,
nhưng khiến Trương Tam lo lắng không phải điều này, mà là không được làm kinh
động đến người khác. Quy củ của Dự Địa đệ nhất sạn là không được động võ, dù
ngày nào cũng có người không chịu phục tùng, nhưng liền bị xuất thủ nặng tay,
Thánh Thủ Hà Phi đó mà tới, không phải tức muốn chết đi được sao.
“Ai đó? Ngươi… ngươi muốn làm gì…” Trương Tam kia đột nhiên mắt hoa lên, một
hắc y nhân đứng phía trước, mặt bịt vải đen, song nhãn xạ tinh quang lạnh lùng
nhìn Trương Tam. Hắc y nhân xuất hiện như thế nào, người ở đây đều không biết,
khinh công thực là quỷ dị. Hắc y nhân lạnh lẽo nói: “Đến đây…”
Một trảo vươn ra, muốn chộp vào chiếc hộp trên tay Trương Tam.
Tái Lý Quỳ thấy vậy liền tức giận: “Ngươi là cái giống gì, đến thứ của chúng
ta cũng dám cướp đọat.”
Gã phi thân tới ngay, một cước tung ra. Hắc y nhân nhìn cũng không thèm nhìn
chiêu cước của Tái Lý Quỳ, nhẹ nhàng cản lại, chỉ một trảo, đã trảo ngay ngọn
cước của Tái Lý Quỳ vào tay. Tái Lý Quỳ thầm nghĩ: Không hay rồi. Lập tức như
đằng vân giá vụ ngã văng ra ngoài vài trượng, tiếng va đập vang lên, Tái Lý
Quỳ đã ngã chổng bốn vó trên mặt đất.
Gia Cát Bất Phàm và dạ hành nhân lửa giận bốc cao, hai người đều muốn tung hết
sức cản trở hắc y nhân cướp lấy Trường Sinh Bình, nhưng không hiểu tại sao họ
như bị gắn vào thành một khối, một đao một kiếm không tách được nhau ra. Nói
lời thì chậm diễn biến của sự việc lại cực nhanh, mắt thấy chiếc hộp trong tay
Trương Tam sắp bị hắc y nhân đoạt lấy.
“Ha ha, bần tăng tới cùng ngươi.”
Một người từ trên cây trong sân phi thân xuống, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ như
thiểm điện bổ xuống đầu hắc y nhân, trảo phong kích động, thổi cho lá cây muốn
rụng khỏi cành, từ đó thấy được nội công của Thanh Thành vào loại kinh người.
“Hảo”. Hắc y nhân trầm giọng hét, một quyền phát ra, quyền phong cấp tốc, một
luồng nội gia kình lực cường đại thổi y phục trên mình hắn hưởng ửng theo kêu
lên lật phật.
“Phanh” một tiếng lớn, cả một tấm thân to béo của Thanh Thành như một con quay
xoay tròn trong không trung, bị đẩy lùi về trên cây. Thanh Thành đơn thủ bấu
vào một nhành cây, động tác mau lẹ liền lạc, phi thân xuống cách một trượng
trước mặt hắc y nhân, tập trung nhìn hắc y nhân, tinh thần như gặp phải đại
địch.
Lúc này, vài tiếng kêu như gần như xa truyền lại, tiếng vạt áo bay phần phật
trong gió, cũng không biết là bao nhiêu người phát hiện ra có vụ đả đấu nơi
này, không ngờ mau chóng tới dồn dập như vậy.