Trường Sinh Bình


Người đăng: Reapered

Vài đạo nhân ảnh nhảy lên không trung, bốn người này đứng trên nóc nhà, tay
cầm bổng, lạnh lùng bàng quan, thể hiện ý định tọa sơn quan hổ đấu. Tên hắc y
nhân bịt mặt đó cười lạnh, nói giọng nghèn nghẹn trong cổ họng: “Thật là náo
nhiệt, có bao nhiêu là bằng hữu tới như vậy, xem ra mị lực của Trường Sinh
Bình này quả không nhỏ.” Thanh Thành nhìn tên hắc y nhân trước mặt, không biết
y xuất hiện như thế nào. Thanh Thành đã núp ở trên cây quan sát hồi lâu, người
này xuất hiện đột ngột từ nơi cách đó không xa nhưng Thanh Thành không hề
biết, nếu đối phương không hăm hở cướp đoạt bảo bối, thì sợ rằng ông còn chưa
biết sự hiện diện của người này.

Dạ hành nhân đó và Gia Cát Bất Phàm đao kiếm vừa phân khai, Gia Cát Bất Phàm
liền phi thân trở về bên cạnh Tái Lý Quỳ đang bò dậy từ dưới đất, quan tâm
hỏi: "Nhị đệ, đệ thế nào, có thụ thương không?"

Tái Lí Quỳ đáp: "Đại ca, cần phải cẩn thận tên bịt mặt này, khí lực của hắn
thật không nhỏ. Đệ cũng chỉ ngã đau thôi, không thụ thương."

Hắc y nhân bịt mặt nhướng mắt nhìn Trương Tam khoảng nửa trượng phía trước,
cười lạnh: “Ngươi hẳn muốn đối đầu với bổn tọa? Còn không ngoan ngoãn giao
Trường Sinh Bình ra đây, lần sau bổn tọa xuất thủ, chứ không nói chuyện dễ
dàng như vậy đâu.”

Trương Tam thấy nhiều người xuất hiện như vậy, trong lòng hoang mang, biết hôm
nay mọi việc bất thành. Gã vốn định bán Trường Sinh Bình với giá thật cao để
từ nay về sau có thể sống an nhàn, ai ngờ chuyện Trường Sinh Bình nằm trong
tay gã không hiểu sao những người này lại biết. Nếu bọn họ cướp đoạt, gã biết
bản thân không thể chống cự.

Thình lình nghe tiếng cười hắc hắc truyền đến, ba bóng người từ trên không đáp
xuống sân, một tên trong bọn cười nói: "Tiểu tử, ngươi đừng nghe hắn dọa,
chúng ta ba người muốn mua Trường Sinh Bình, sự an toàn của ngươi do ba chúng
ta phụ trách, không biết ngươi nghĩ sao?" Trương Tam trong lòng vui sướng, kêu
lên: "Hay… tiền bối, chỉ cần người bỏ ra hai mươi vạn lạng bạc, Trường Sinh
Bình sẽ giao cho người.” Trương Tam nghĩ thầm: “Con mẹ nó, dù sao đêm nay cũng
phải bán, lão tử chỉ đòi ngươi hai mươi vạn lạng bạc, các ngươi đều là võ lâm
đại hào, giá cả chẳng phải đến trăm vạn, cũng chỉ đơn giản như lấy đồ trong
túi.”

Trương Tam vừa nói ra, chỉ nghe thấy một tiếng cười quái dị. Đang đứng trên
nóc nhà phía đông là một lão già hói đầu có hình dạng quái lạ, cầm một cây
quải trượng, chỉ nghe lão nói: “Tốt lắm tốt lắm, nếu có thể mua Trường Sinh
Bình với giá đó, ta, Thanh Thành Nhất Quải Ngô Như Cảnh nguyện ý xuất ra ba
mươi vạn lạng bạc để mua bảo bối trong tay ngươi. Ngươi thấy thế nào?”

Trương Tam chưa kịp lên tiếng đã có người mắng: "Khá lắm Ngô Như Cảnh, ngươi
tưởng phái Thanh Thành nhà ngươi ghê gớm lắm à, phái Hành Sơn chúng ta không
lẽ sợ ngươi chắc?"

Ngô Như Cảnh cười ha hả: “Phái Hành Sơn các ngươi thì làm sao? Lão tử lần này
có dũng khí đơn thương độc mã nói với tất cả người phái Hành Sơn các ngươi,
lão tử sẽ tống cổ từng đứa từng đứa một, phái Hành Sơn các ngươi khỏi phải mất
mặt đứng thứ chín trong Cửu đại môn phái nữa.”

Lời vừa thốt ra, lập tức ba người phái Hành Sơn giận đến chết đi sống lại, ba
người sáu con mắt trợn trừng hung ác nhìn Ngô Như Cảnh đứng trên nóc nhà. Bạn
hỏi vì sao bọn người này lại ganh nhau lời nói ư? Nguyên do là trăm năm trước,
phái Hành Sơn này chỉ là một môn phái nhỏ chừng mười người. Có một lần trong
lúc vô tình Chưởng môn của phái cứu được một giang hồ quái kiệt, vì cảm kích
nên vị giang hồ quái kiệt truyền cho Chưởng môn nhân vài pho võ công. Chưởng
môn vui sướng phát cuồng, sau khi vị giang hồ quái kiệt ra đi, cứ thế mà lãnh
đạo đệ tử phái Hành Sơn, đạt được một địa vị trong võ lâm và được người trong
giang hồ xếp hạng cuối trong Cửu đại môn phái.

Phái Thanh Thành đứng hàng thứ tám, luôn chịu sự uy hiếp từ phái Hành Sơn. Tuy
hai phái chưa ra mặt toàn lực tranh giành nhưng đều ngấm ngầm muốn đấu với đối
phương để xem ai là kẻ mạnh. Trong võ lâm bài danh Cửu đại môn phái chính là
Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Côn Luân, Hoàng Sơn, Thanh Thành, Hành
Sơn. Mọi người đều biết Cái Bang là võ lâm Đệ nhất đại bang, không cần người
giang hồ xếp hạng.

Mắt thấy ba người đó đều đang kích động muốn lập tức xuất thủ, bỗng người đứng
phía tây cười nhạt nói: “Mọi người đều là kẻ có tiền, chỉ mình ta là nghèo,
lại cô độc lẻ loi, chẳng hay vị huynh đệ này có nể mặt ta không nhỉ?"

Trương Tam ngẩng đầu nhìn thì thấy một hán tử mặc bộ y phục đầy mảnh vá nhưng
lại rất sạch sẽ. Gã không nhận ra người ngày, chỉ vừa mới nói ra: “Ngài là…?”

Người nọ cười nhạt nói: “Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là đệ tử phái áo sạch
của Cái Bang, ngay cả Cái Bang ngươi cũng không biết à?”

Trương Tam nghe xong, trong lòng la lớn: Trời ơi, đêm nay là đêm quái quỷ gì
vậy, người trong Cửu đại môn phái đều đến đây, xem ra mình không thể kiếm lời
rồi.

Mọi người vừa nghe nói hán tử mới lộ diện là đệ tử của Thiên hạ Đệ nhất bang,
trong lòng thầm kinh hãi. Cái Bang đệ tử khắp thiên hạ phải tới vài chục vạn
người, ai dám đối nghịch với họ, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng không dám
xem thường động đến Cái Bang. Nếu muốn nói đến một môn phái trong giang hồ có
thể phân cao thấp với Cái Bang, môn phái đó không phải Thiếu Lâm, cũng không
phải Tứ đại ẩn môn, mà là Ma Giáo, nơi có Thiên hạ Đệ nhất cao thủ.

Chúng nhân thấy người Cái Bang cũng quấy vào vũng nước này, hiểu rằng khả năng
đắc thủ hôm nay đã giảm đi bảy phần.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười rộ lên ha hả của tên hắc y bịt mặt, lời nói ra
khiến mọi người kinh hoàng: “Phái Hành Sơn cái gì, phái Thanh Thành cái gì,
còn cả cái gọi là Đệ nhất đại bang Cái Bang gì gì đó, các ngươi không cần bày
trò ra oai ở đây. Bổn tọa bây giờ cách tên tiểu tử này có nửa trượng, có thể
dùng thân thủ của bổn tọa để đoạt Trường Sinh Bình từ tay hắn, trong tương lai
luyện thành tuyệt thế võ công, rồi tiêu diệt hết các ngươi từng tên một.

“Ngươi dám…”

“Khẩu khí lớn lắm…”

“Phái Hành Sơn đang chờ ngươi đến đây…”

Người của Thanh Thành, Cái Bang, Hành Sơn kêu lên nhốn nháo.

Bỗng dưng có một giọng nói truyền đến: “Chậm đã, chậm đã, các ngươi nhiều
người như vậy đều muốn đoạt Trường Sinh Bình, thực ra Trường Sinh Bình này có
gì hay đáng cho các ngươi động thủ vậy, ngay cả lão gia ta cũng không rõ, ai
giải thích cho ta nghe đi, để xem Trường Sinh Bình tốt ở chỗ nào rồi lúc đó
xuất thủ tranh đoạt cũng chưa muộn."

Chúng nhân nghe xong trong lòng đều thắc mắc: Người này là ai? Ngay như thiên
hạ chí bảo cũng không biết gì cả, thật giống như người sống trong rừng.

Mọi người nhìn kỹ thì thấy một lão đầu tử trên nóc nhà ở hướng bắc, một nửa
phần tóc đã trắng xóa, đang ngồi trên mái ngói nhìn xuống quần hùng nhàn nhã
đối thọai, đôi mắt nhỏ tỏ vẻ mơ hồ.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chúng nhân vốn là cao thủ trong giang hồ đều đang
đang quan sát thần thái của lão nhân. Hòa thượng Thanh Thành trong lòng hứng
khởi, thầm nghĩ: “Lão già này là ai? Nói chuyện quái lạ như muốn trêu người,
a... lão này có chút quen quen, ta đã từng gặp ở đâu đó rồi… chậm đã… a… là
lão… lão quái vật này sao lại đến đây. Thanh Thành đột nhiên nhớ đến một
người. Ông trước đây đã từng thấy lão nhân này, còn chuyện lão có nhớ hay
không thì không biết được.

“Ngươi là ai? Ngay cả Trường Sinh Bình cũng không biết?” Gia Cát Bất Phàm lên
tiếng hỏi. “Hắc, lão gia không phải vạn sự thông, chẳng phải việc gì cũng
biết. Bình sinh lão gia chỉ biết luyện võ, hội ngộ với cao thủ chân chính
trong thiên hạ, Trường Sinh Bình thì có quan hệ gì với lão gia. Ta vốn đang
ngủ ngon giấc, đột nhiên nghe như có tiếng ẩu đả, sau đó có tiếng dạ hành nhân
phi hành, nghĩ rằng người võ lâm đang đánh nhau, lão gia nhất thời hiếu kỳ nên
đến đây xem.”

Gia Cát Bất Phàm nghe xong liền nói: “Thì ra các hạ chỉ tình cờ tới đây, các
hạ không biết Trường Sinh Bình là vật gì nhưng đã có rất nhiều người giang hồ
vì tranh giành nó mà phải đổ máu. Trường Sinh Bình là một món bảo bối từ thời
thượng cổ, không biết vì sao lại rơi vào trong tay Ma Giáo, được Giáo chủ Ma
Giáo xem như bảo vật, bao nhiêu đời Giáo chủ đều có bản lĩnh kinh thiên động
địa, võ công và nội gia công lực xuất quỷ nhập thần. Nghe giang hồ đồn rằng,
Trường Sinh Bình có khả năng giúp người nâng cao công lực, bên trong ẩn chứa
một bảo khố phú khả địch quốc, còn những công năng khác thì tại hạ không rõ."

Lão nhân nghe xong cười lớn: “Hoang đường, hoang đường, cái đồ quỷ này thực sự
tốt vậy à. Lão gia thực sự không tin được, võ công thấp hay cao là do mình
chăm chỉ khổ luyện, làm gì có đường tắt, đúng là hồ ngôn loạn ngữ. Những người
trẻ tuổi… lão gia khuyên các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng, cái đồ quỷ này
nhất định là do nhóm người có ý xấu tung tin đồn để lừa người.

Lão vừa nói xong, tất cả đang ngẫm nghĩ về lời của lão, bỗng có người ha hả
cười lớn: “Chính thế, lời của Nam Cung lão tiền bối làm lòng người sảng khoái,
ta Hà Phi đến rồi, để xem bọn giang hồ các ngươi còn dám sinh sự tại đây
không.”

Cùng với tiếng nói, Thánh Thủ Hà Phi dẫn đầu một đoàn người bước vào sân viện,
lập tức trong sân đèn đuốc rực sáng như ban ngày.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #16