Bọ Ngựa Bắt Ve, Chim Sẻ Chực Sẵn


Người đăng: Reapered

Thầy trò Phương Kiếm Minh và Thanh Thành mục kích trọn vẹn cảnh Thánh Thủ Hà
Phi khiến huynh đệ Nhạn Bắc Song Tà Yến Bảo, Yến Quý sợ chạy, trong khách sạn
khôi phục lại được sự bình yên. Mọi người bắt đầu ăn uống, bàn tán về uy phong
mới đây của Hà Phi, không khỏi tâm tắc ca tụng. Phương Kiếm Minh nghe được,
trong lòng thầm nghĩ: Hà Phi này lợi hại như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ còn lợi hại
hơn cả Chưởng môn sư bá tổ sao? Nó bèn hỏi sư phụ: “Sư phụ. Hà Phi là người
như thế nào? Nhạn Bắc Song Tà nữa là người ở đâu? Chúng thấy Hà Phi, sao trông
như chuột thấy mèo vậy, bị người ta tát tai cho hai cái, thở mạnh cũng không
dám nữa.”

Thanh Thành cười bảo: “Điều này con không biết rồi. Vi sư dặn con này, về sau
con hành tẩu trên giang hồ, tuyệt không nên đắc tội với loại người như Hà Phi,
con biết thân phận của hắn là gì không?”

Phương Kiếm Minh hỏi: “Là gì hả thầy?”

Thanh Thành nói: “Họ là Cẩm y vệ uy danh hiển hách, bên cạnh đương kim Hoàng
thượng, con hiểu chứ. Người như bọn họ cùng với người trong Đông Xưởng, Tây
Xưởng (tổ chức mật vụ) đều mười phần lợi hại, có lúc còn cực kỳ tàn bạo. Con
còn nhỏ tuổi, chưa hiểu được, tương lai trưởng thành rồi, tự khắc sẽ rõ thôi.”
Thanh Thành khi nói tới Đông Hán, Tây Hán, giọng hạ xuống cực thấp, dường như
là nói thầm ngay bên tai.

Phương Kiếm Minh “À” lên một tiếng, nói: “Thì ra họ chính là Cẩm y vệ, chẳng
trách lại oai phong đến vậy.” Hai thầy trò vừa nói vừa ăn. Cả hai đều háu ăn,
Thanh Thành dù là người xuất gia, nhưng thân hình to béo, bụng ông không hề
nhỏ, một cái màn thầu cỡ lớn được ông ăn hết, các món rau và một bát cơm chay
trên bàn cũng bị chén sạch. Phương Kiếm Minh cũng không kém là bao, một bát
cơm chay to trôi xuống bụng, tất cả thức ăn còn lại đều chui vào cái bụng nhỏ
làm đồng bạn một lượt. Nó cười ha ha nói: “Sư phụ, hôm nay con ăn no lắm rồi,
phải đi ngủ một giấc thật đã mới được.”

Thanh Thành kéo theo Phương Kiếm Minh, gọi tiểu nhị tính tiền, tiểu nhị đó
hỏi: “Hai vị khách quan có phải muốn nghỉ tại đây một đêm không ạ?”

Thanh Thành đáp: “Không sai. Vậy thì sao?”

Tiểu nhị cười nói: “Khách sạn chúng tôi có một quy củ, sáng sớm ngày mai các
vị trả đồng loạt gộp với tiền phòng, tiên sinh phụ trách sổ sách của chúng tôi
sẽ vào sổ.”

Thanh Thành nghe xong, thu lại tiền, dẫn Phương Kiếm Minh đi xuống, thẳng tiến
đến khu viện lạc họ trọ.

Về đến viện lạc, bước vào phòng, Thanh Thành bảo Phương Kiếm Minh đi ngủ
trước, ông tự mình bước đến trước cửa phòng bạch mi lão nhân, khe khẽ gõ cửa,
nói: “Lão bá, tại hạ là Thanh Thành, có chuyện muốn thưa cùng người.”

Chỉ nghe từ trong phòng lời của bạch mi lão nhân: “Được, ngươi vào đi.”

Thanh Thành bước vào phòng, thấy bạch mi lão nhân đang ngồi nghiêm trang bên
bàn nước, tĩnh lặng thưởng trà, cạnh ông là thiếu niên anh tuấn.

Thanh Thành nói: “Lão bá, mọi người ăn cơm rồi chứ?”

Bạch mi lão nhân gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Thanh Thành tùy tiện
tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Thanh Thanh ngồi xuống, nói: “Lão bá, Thanh Thành vừa mới nghe ngóng ở sảnh
chính một lượt. Dự Địa đệ nhất sạn này không nhỏ đâu, tại hạ phát hiện có rất
nhiều người giang hồ đặt chân vào, có điều ngoại trừ thiểu số có danh khí, còn
lại đều là chưa từng đựơc nhắc đến. Phải rồi, lão bá à, người có biết Thánh
Thủ Hà Phi không?”

Bạch mi lão nhân chân mày nhíu lại, nói: “Thánh Thủ Hà Phi?... không… Thuở ta
còn hành tẩu trong giang hồ, còn chưa từng nghe nói đến người này, nhưng ta
lại nghe nói một người gọi là Thần Thủ Vân Thiên Lam, hắn ta là chưởng môn
Ngân Phiến môn, không hiểu hắn có quan hệ gì với Hà Phi chăng?”

Thanh Thành nghe được câu này, trong lòng thầm giật mình, nghĩ: “Lão đầu này
đích thực là một lão quái vật, Thần Thủ Vân Thiên Lam đó chết hơn mười năm
rồi, lão thì vẫn còn sống, không thấy vẻ già lão. Thánh Thủ Hà Phi niên kỷ
cũng phải lục tuần có lẻ rồi, không ngờ lão lại không hay biết, lão ẩn tích
giang hồ lâu như vậy, đại khái tuổi bây giờ không dưới trăm đâu.”

Nghĩ đến đây, ông nói tiếp: “Lão bá, Hà Phi đó là đệ tử của Vân Thiên Lam, Vân
Thiên Lam thì đã qua đời lâu rồi.”

Bạch mi lão nhân nói: “Thì ra Vân Thiên Lam đã chết rồi, đáng tiếc cho một
thân võ công của hắn, ngươi nói vậy là tên họ Hà kia đang làm gì à?”

Thanh Thành nói: “Lão bá chưa biết rồi, Hà Phi hiện là một trong Tứ đại Phó
thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều, thân phận hiển hách. Vừa xong, hắn đuổi đi
hai tên võ lâm nhân sĩ đến gây rối, cực kỳ oai phong. Người xuất gia nên ít
quản những sự tình như thế, hơn nữa lần hành động này không thể để phát sinh
thêm chuyện gì, nhưng Cẩm y vệ Phó thống lĩnh như hắn tới Hà Nam, lẽ nào có
đại sự gì chăng? Liệu có quan hệ gì đó với Thiếu Lâm chăng? Bần tăng không dám
đoán bừa, nhưng nghĩ rằng có người võ lâm nào đó bị họ để mắt đến.”

Bạch mi lão nhân nghe nói Hà Phi có thân phận Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, thấy
rất kỳ quái, ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật. Ngân Phiến môn câu kết với quan phủ từ
lúc nào rồi vậy. Ngân Phiến môn có một quy củ, đệ tử trong môn không được làm
quan trong triều, tên Hà Phi này quả là lớn mật.”

Thanh Thành nghe thấy ngây ra, ông không biết Ngân Phiến môn lại có quy củ
này, thực ra đối với Ngân Phiến môn ông cũng không biết nhiều, chỉ hiểu rằng
Ngân Phiến môn là một môn phái cực kỳ bí ẩn trong võ lâm, người giang hồ không
hề hay biết bọn họ ở chốn nào. Người giang hồ bình thường chỉ rõ Chưởng môn
đương đại của Ngân Phiến môn là ai, có đôi ba người nào trong môn hành tẩu võ
lâm. Ngân Phiến môn này cùng với Kiếm cốc, Ma Đao môn, và cả Từ Hàng Hiên hợp
lại xưng làm Tứ đại môn phái bí ẩn nhất võ lâm. Đệ tử trong môn không nhiều,
nhưng người nào trong số họ ra giang hồ, đều là tuyệt đại cao thủ.

Thanh Thành nói: “Lão bá, điều này bần tăng rõ rồi. Có điều bần tăng lại nghe
nói Chưởng môn Ngân Phiến môn hiện thời là một sư đệ của Vân Thiên Lam. Xem ra
khi Vân Thiên Lam qua đời, họ cũng không cam chịu tịch mịch, Chưởng môn mới
này cho phép qua lại với triều đình.”

Bạch mi lão nhân trầm ngâm trong một thoáng, nói: “Xem ra đúng như vậy rồi.”

Lão nhân nói với Thanh Thành vài câu chuyện phiếm, cuối cùng bảo: “Thanh Thành
sư phó, lần này chúng ta đến Thương Long cốc, tuyệt đối không được để người
ngoài biết chuyện. Ta hiểu trong tận đáy lòng ngươi cũng rất bối rối, không
hiểu chúng ta vì đâu mà tới một nơi cực kỳ nguy hiểm như thế, rồi khi tới đó,
ta sẽ tự mình nói cho ngươi hay.”

Thanh Thành nán lại nói thêm mấy câu nữa, hướng về phía bạch mi lão nhân cáo
từ, trở về phòng mình, châm đèn dầu lên đọc cuốn Kinh Thư đã được giở quá nửa.

Ban đêm, vầng trăng xẻ nửa, tựa như một quả nhỏ bị cắn ngập răng vào. Tầng mây
mờ mờ lướt qua trêu đùa nàng nguyệt, khi tới trước mặt nàng, khi lại ra đằng
sau, còn phần lớn thời gian là che phủ lấy nàng, làm cho nàng phải bực bội.

Thanh Thành đang say giấc, đột nhiên nghe thấy trên trần nhà có dạ hành nhân
bước chân qua, tiếng bước chân trên mái ngói phát ra tiếng động rất khẽ khàng.
Thanh Thành lập tức phóng mình dậy, trong nháy mắt đã mặc xong y phục khoác
ngoài, tới bên cửa sổ. Đừng xem ông ta to béo mập mạp, động tác không hề chịu
một chút nào ảnh hưởng từ đó cả, khinh công và phản xạ đều vào hàng nhất lưu.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ, Thanh Thành xoay người hạ mình xuống dưới cửa sổ, rồi phi
thân ngay lên mái, động tác của ông liền lạc trong một hơi thở, nói thì chậm
diễn ra thì nhanh, nhìn chính xác bóng hắc ảnh nơi xa, thi triển khinh công,
chú tâm bám đuổi.

Thanh Thành rời khỏi còn chưa lâu, một nhân ảnh khác cũng nhẹ nhàng từ không
trung hạ xuống, chỉ thấy đó là một nam tử bịt mặt, một thân hắc y. Song nhãn
của hắn vừa chớp, tinh quang chiếu xạ, nhãn quang lạnh lẽo nhìn bóng dáng
Thanh Thành nơi xa, thân hình khẽ động, bay qua viện lạc, lơ lửng trên không
trung qua được khoảng cách bảy trượng, theo sát sau lưng Thanh Thành.

Hắn là ai? Tại sao lại có mặt ở đây? Lẽ nào không bám sát theo Thanh Thành
không được.

“A di đà Phật. Lão nạp bao năm không ra giang hồ, thế mà yêu ma quỷ quái vẫn
thấy được không ít.”

Thân hình lão nhân như một làn khói mỏng, từ từ nâng mình lên mái, cũng không
rõ lão phát lực ra sao, lặng lẽ bám theo đằng sau. Ánh trăng nhàn nhạt rọi
xuống đôi lông mày trắng phau của lão, phảng phất làm cho đôi mắt trông sáng
hơn.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #14