Thánh Thủ Hà Phi Với Nhạn Bắc Song Tà


Người đăng: Reapered

Khinh công của ba người này cao minh tương đương nhau, họ chỉ khe khẽ lướt, là
đã nhẹ nhàng đáp lên tầng hai.

Biểu hiện này thật là hay, có người nhận ra họ, trên mặt không khỏi mỉm cười,
dường như ba người họ mà tới, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết. Thanh
Thành quan sát cẩn thận cả ba, sắc mặt chợt biến, lòng thầm rung động, nghĩ
rằng: Những kẻ này đến đây từ lúc nào không biết, xem ra hai tên chưa được mở
mắt kia phải chịu khổ rồi.

Ông khẽ nói với đồ nhi Phương Kiếm Minh: “Đồ nhi, con biết họ là ai không?”

Phương Kiếm Minh nói: “Là ai vậy, sư phụ, họ rất nổi danh à?”

Thanh Thành nói: “Lời này không tiện nói ra, con hãy nhìn xem, rồi tự mình sẽ
biết được lai lịch của họ.”

Phương Kiếm Minh còn đang thấy kỳ quái, ba người đó đã bước tới trước ba bước.
Đi đầu là một trung niên nhân, tóc búi cao, búi tóc có cài một chiếc quạt màu
trắng bạc, sắc mặt thể hiện vẻ khó chịu, xem ra rất tức giận hai tên gây náo
loạn ở đây. Sau lưng hắn là hai đại hán mặc cẩm y trông như quan gia, tay cầm
bảo kiếm, sắc mặt lạnh như băng.

Khất cái và độc nhãn thấy ba người này, nhưng lại không nhận ra, không biết họ
là thần thánh phương nào. Hai tên bọn chúng kết giao hành tẩu giang hồ cũng đã
có mười bảy mười tám năm, lẽ nào để cho mấy kẻ lạ mặt dọa sợ. Khất cái hai
hàng lông mày nhíu lại, nói: “Ngươi là ai? Rỗi hơi muốn quản việc người khác
hả?”

Trung niên nhân búi tóc nghe được, cười hắc hắc, nói: “Thế nào là rỗi hơi muốn
quản việc người khác hả? Địa phương này là vùng quản hạt của bằng hữu ta, thân
là bằng hữu của ông ta, ta sao có thể không để ý đến. Nói mau, hai tên các
ngươi là kẻ nào? Tới đây có mục đích gì?”

Khất cái nghe được trong lòng sửng sốt, thầm nhủ: Ngươi là cái giống gì? Khẩu
khí lớn thực, bằng hữu ngươi nữa cũng là cái giống gì, đây đường đường là đất
của Đại Minh triều, ngươi nói quản là quản được sau. Có điều, lão tử cần cẩn
thận, không được để lật thuyền trong cống rãnh. Gã còn đang âm thầm toan tính
xem đối phó người này thế nào, độc nhãn nhân bên cạnh đã tức giận mắng lớn:
“Con mẹ ngươi không mở mắt cho ngươi à, xem xem huynh đệ chúng ta là người như
thế nào. Chúng ta là Nhạn Bắc Song Tà uy chấn giang hồ, ngươi đã nghe nói tới
tên tuổi chúng lão tử chưa?”

Trung niên nhân nghe thấy, trên mặt nở nụ cười trào phúng: “Ta tưởng ai, thì
ra là hai tên tiểu tử nhà ngươi, các ngươi mau mau nói rõ cho ta biết, đây là
chuyện gì? Tại sao tới đây làm loạn, dù cho sư môn các ngươi lai lịch không
nhỏ, nhưng trong mắt ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tống các ngươi vào đại
lao.”

Độc nhãn nhân “Phì” một tiếng, mắng tiếp: “Con mẹ ngươi, ngươi coi ngươi là
giống gì hả? Muốn bắt huynh đệ chúng ta, cứ mơ cái giấc mộng xuân thu của
ngươi…”

Trong khi từ “ngươi” được nói ra, hai người phía sau trung niên nhân tay nắm
vào chuôi kiếm, lạnh lùng hét: “To gan! Muốn chết!” Vào lúc họ còn đang định
rút kiếm ra, trung niên nhân cười quái dị, nói: “Đợi một chút, chúng không
nhận ra ta, chẳng trách dám nói như vậy, có điều, với Thánh Thủ Hà Phi ta, đây
đúng là lần đầu bị người khác xưng lão tử trước mặt, hắc hắc hắc,… nực cười…”

Thánh Thủ Hà Phi vừa báo danh tự của hắn, những người ngồi đó không thể không
giật mình kinh hãi, người trong võ lâm lại càng ngạc nhiên hơn. Khất cái và
độc nhãn nhân nghe được người này là Thánh Thủ Hà Phi, trong lòng chấn động,
trên đầu xuất mồ hôi lạnh. Độc nhãn nhân trong lòng thầm mắng: Lão tử thế nào
mà lại đắc tội với cái lão này, xong rồi, xong rồi, xem ra hôm nay phải đánh
một trận lớn rồi.

Bạn biết Thánh Thủ Hà Phi là người thế nào không? Khất cái và độc nhãn nhân là
loại trời không sợ đất không sợ, nhưng sao lại sợ hắn?

Thánh Thủ Hà Phi vốn là một trong Tứ đại Phó thống lĩnh của Cẩm y vệ đương
triều, võ công cao thâm mạt trắc, thời trẻ từng tung hoành giang hồ vài chục
năm, mười năm trước chịu lễ của Hoàng thượng, cũng là do bằng hữu lâu năm tiến
cử, làm chức Phó thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều. Đại thống lĩnh của Cẩm y vệ
là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng – Tư Mã Vô Phong, nghe nói sư môn là Ma
Giáo. Hà Phi khi làm Thống lĩnh Cẩm y vệ, bình thường rất ít khi đi lại giang
hồ, lúc xảy ra chuyện thường là thủ hạ hắn thay hắn mà tống vào đại lao, chứ
không để hắn phải lao tâm.

Một năm nay hắn nhận lời phó thác của một bằng hữu, mang theo hai vệ sĩ Cẩm y
vệ, đi vào địa giới Hà Nam, khi đi, Đại thống lĩnh Tư Mã Vô Phong dặn dò hắn,
nên chú ý động thái của người võ lâm trong vùng, đây cũng là ý của Hoàng
thượng đương triều. Mấy người Cẩm y vệ bọn họ được sắp đặt để phát hiện những
tên phản tặc bất mãn muốn đả kích hoặc lật đổ triều đình, hay là văn nhân mặc
khách chuyên gây rối. Hà Phi đợi ở Dự Địa đệ nhất sạn này đã nửa năm, mà vẫn
không thấy được có ai âm mưu gây rối, đột nhiên nhớ tới một bằng hữu, người
bằng hữu này hiện đang là Hà Nam Đô chỉ huy sứ Lộ Uyên Trọng. Hắn lập tức
chuẩn bị hậu lễ, trước là đến bái phỏng, ở lại đó được ba ngày, hôm nay trở về
liền gặp phải sự tình này.

Đã là người võ lâm, còn phải sợ quan phủ sao, nhưng đó chỉ là lũ sai dịch địa
phương, bọn chúng là người giang hồ có võ công, giết người rồi, phạm tội vẫn
có thể chạy trốn được. Nhưng nhỡ gặp phải Cẩm y vệ của triều đình là khó khăn
rồi, bởi vì họ cũng là nhân vật có máu mặt, trong tay nắm đại quyền, bạn dùng
cách gì cũng không đấu lại người ta đâu. Khất cái và độc nhãn nhân sau khi
biết lai lịch của ba người, trong lòng như đang đánh trống.

“Bây giờ các ngươi đã biết ta là ai, lại hiểu vì sao ta có khẩu khí lớn vậy
chứ, hả? Muốn xử trí ta thế nào đây, ta đợi hai người các ngươi, đừng làm ta
thất vọng đó.” Hà Phi kèm theo sự trào phúng vào trong lời nói.

“Điều này… Hà thống lĩnh à, huynh đệ chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn,
mạo phạm lão nhân gia, mong người tha tội. Hôm nay huynh đệ chúng tôi cư xử
không đúng, ngài muốn thế nào, xin cứ nói thẳng, huynh đệ tại hạ nhận lĩnh.”

Khất cái nói giọng ôn hòa, đầy vẻ yếm thế.

Hà Phi cười nói: “Vừa rồi là ai nói cái giống gì đến đấy? Ta là cái giống gì
hả? Đổi lại, ta đích xác chẳng phải gì khác, ta chỉ là một cá nhân, là Thánh
Thủ Hà Phi, ta phải đánh tên tiểu tử chưa mở mắt nhà ngươi…”

Hà Phi nói là làm, lời còn chưa dứt, đột nhiên ập tới, cũng không thấy hắn
xuất thủ ra sao, “ba ba” hai tiếng, hung hăng tát lên mặt độc nhãn nhân hai
phát, người hắn lại lăng không bay về, trở lại đúng chỗ cũ, hai bàn tay thu
vào trong tay áo, không nhìn thấy được tay hắn trông thế nào. Hắn khoanh hai
tay sau lưng, khép hờ hờ đôi mắt nhìn hai tên trước mặt, dường như vừa xong
hắn không làm gì cả.

“Ta mà không nể mặt Nhạn Bắc Ngũ Lão, hôm nay đã tống các ngươi vào đại lao,
chịu khổ nhục một phen cho biết, lúc về thì thu liễm bớt cho ta, chí ít còn
giữ được thể diện cho gia gia các ngươi. Nhạn Bắc Ngũ Lão năm xưa anh hùng hảo
hán là vậy, hôm nay lòi ra hai tên xú tiểu tử các ngươi, càng ngày càng không
biết trời cao đất dày, cuồng ngạo tự đại.”

Hai tên này thấy hắn nói ra danh tự gia gia, sợ đến không dám cử động. Kẻ bị
tát tai là độc nhãn nhân, trên mặt lưu lại vết năm ngón tay, cũng không dám
dùng tay mà sờ thử. Bọn chúng trong giang hồ không phải là đại ác nhân, nhưng
ngông cuồng tự mãn, giao hảo với toàn những kẻ tệ hại trong tam giáo cửu lưu,
cũng nhiễm luôn thói quen của đám đạo tặc giang hồ. Gia gia của chúng ngày xưa
là Nhạn Bắc Ngũ Lão, anh hùng hào kiệt trong giang hồ thuở bấy giờ, nhưng
trong Ngũ Lão chỉ có lão nhị, lão tam có nhi tử, hai tiền bối cao nhân mỗi
người cũng chỉ có một nhi tử, khất cái là cháu của lão nhị trong Nhạn Bắc Ngũ
Lão, tên là Yến Bảo, độc nhãn nhân là cháu của lão tam, tên gọi Yến Quý. Hai
tên bọn chúng là tôn tử bảo bối của Ngũ Lão, luôn luôn được dung túng, phụ
thân chúng hết mực bao che, thấy con mình làm xằng làm bậy mà không hề báo cho
Nhạn Bắc Ngũ Lão hay biết.

Nhạn Bắc Ngũ Lão đã cao tuổi, nhàn cư hưởng phúc tại gia, đâu còn muốn quản
nhiều chuyện nữa. Điều không hài lòng duy nhất chính là tôn tử của họ ai ngờ
bị người gọi là Nhạn Bắc Song Tà.

Huynh đệ Yến Bảo, Yến Quý năm nay cũng đã ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, chúng
bắt đầu làm quỷ trong giang hồ năm mười lăm, mười sáu tuổi, ỷ là tôn tử của
Nhạn Bắc Ngũ Lão, lại còn tự tạo cho mình bộ dạng quái đản. Yến Bảo thích ăn
mặc như khất cái, tự làm mình trông thê thảm, cứ cái dạng đó, người ta coi
thường gã, đắc tội với gã, gã liền xuất thủ nặng tay. Yến Quý năm tám tuổi
đánh với tôn tử của Chưởng môn phái Hoa Sơn, kẻ thì móc đi một mắt của đối
phương, kẻ thì chém đứt lìa tay trái của đối thủ, từ đó mà Yến Quý thành độc
nhãn, trở thành kẻ nhìn đời bằng một mắt. Hôm nay gã lỡ xưng lão tử trước mặt
Hà Phi, có thể cũng có quan hệ tới một con mắt duy nhất này. Ai bảo hắn dùng
một con mắt để mà nhìn người khác nhỏ đi.

Nhạn Bắc Song Tà thở mạnh cũng không dám, mặt tái xanh liền “lăn” ngay xuống
lầu. Bọn chúng khi bước ra khỏi đại môn, tiếng của độc nhãn Yến Quý truyền
lại: “Họ Hà kia, ngươi có khí phách lắm, ta đấu không lại ngươi, lần sau ta
kêu gia gia ta thu thập ngươi.” Nói xong, sợ Hà Phi xông tới, lôi Yến Bảo lập
tức chạy xa, nghe loáng thoáng tiếng vó ngựa lóc cóc vọng về, hai tên đã đi
xa.

Ha Phi nghe được lời của Yến Quý lúc rời khỏi, cười ha hả: “Ta cung kính đợi
đại giá của gia gia ngươi, xem họ tới hay không tới gặp ta.” Nói xong, quay
sang các khách nhân cười: “Phiền nhiễu hôm nay đã qua, mọi người xin cứ tự
nhiên dùng bữa, tại hạ không quấy rầy thêm nữa.” Lời dứt, hắn mang theo hai
Cẩm y vệ phi thân xuống, biến mất không tăm tích.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #13