Khách Sạn Phong Vân


Người đăng: Reapered

Đại hòa thượng Thanh Thành dắt tay Phương Kiếm Minh, hai sư đồ tới sảnh chính
của Dự Địa đệ nhất sạn.

Chỉ thấy hai người mắt sáng lên, họ thán phục bởi quy mô to lớn. Khách sạn này
quả không hổ là Dự Địa đệ nhất sạn, sảnh chính nơi phục vụ bữa ăn được chiếu
sáng đầy đủ, diện tích thì rất rộng rãi, thoải mái, ít ra cũng có thể chứa hơn
ngàn người. Không chỉ có vậy, sảnh trước còn được chia làm ba tầng, tầng cao
nhất xem ra là dành sẵn cho các đại nhân vật, chỉ cần bạn là đại phú hào, hoặc
là nhân vật cực kỳ có thân phận, liền có khả năng được lên tầng cao nhất. Tầng
thứ hai phục vụ người giang hồ bình thường, coi như chuẩn bị cho kẻ kém tài
hơn. Tầng thứ ba dành cho người bình thường, cá rồng lẫn lộn, thương gia,
người buôn bán nhỏ, người hẩu tiểu tốt, xem ra là nơi nhiệt náo vô cùng.

Một tiểu nhị tươi cười, bước tới hỏi: “Hai vị khách quan, các vị muốn dùng bữa
ở tầng nào ạ?”

Thanh Thành nói: “Bọn ta ngồi ở tầng thứ hai, à phải rồi, tiểu nhị, ngươi mang
cho bọn ta một ít đồ ăn, không cần rượu, hòa thượng ta đây không phải là hòa
thượng rượu thịt. Chỉ có điều đồ đệ ta, không coi là hòa thượng, ngươi đem cho
nó một chút thức ăn mặn ngon lành nhé, không cần nhiều. Sau đó, thêm một màn
thầu và hai bát cơm nữa.”

Phương Kiếm Minh cười nói: “Sư phụ à, như lời thầy nói, đã biến con thành một
tên tham ăn mất rồi.”

Trước khi tiểu nhị đưa thức ăn tới, hai thầy trò tìm được chỗ ngồi, thấy rằng
nhân vật ở tầng thứ hai đông nhất gồm có người võ lâm, còn có một số lão gia,
thiếu gia ăn mặc xa hoa. Nơi họ ngồi thật hay là chỗ có cửa sổ, dưới ánh sáng
của tà dương chiếu xiên vào, nhìn cảnh sắc bên ngoài, lòng sao có thể không
thư thái.

Thấy tiểu nhị đi xuống, Thanh Thành quan sát xung quanh một lượt, cười bảo:
“Minh nhi, vị trí này quá tốt đi, con thường hay than vi sư khó khăn với
chuyện ăn uống của con, lần này không có người ngoài, thầy để con ăn bằng
thích, để con biết vi sư không phải người keo kiệt.”

Phương Kiếm Minh nói: “Sư phụ, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, con được ăn rất
nhiều của ngon vật lạ. Ăn đi ăn lại, cuối cùng thấy được những thứ trong thế
giới phồn hoa này không ngon như Ô Long Thang mà con tự tay làm ra, dù là đồ
chay, nhưng là thứ con chuyên tâm nghiên cứu đã hai năm trời, người khác làm
sao so bì được.” Giọng nói kiêu ngạo, thế mà cái mặt lại cũng đỏ hồng lên.

Thanh Thành cười, bảo: “Ha ha. Minh nhi, con không được kiêu ngạo thế, con nên
biết trên thế giới này, có bao nhiêu là những thứ thú vị. Vi sư công nhận Ô
Long Thang của con có thể xem là nhất tuyệt, khiến cho vi sư cũng phải máy
động ngón tay. Chỉ có điều, con nghĩ xem, chúng ta mới ra ngoài được vài ngày,
con còn chưa ra khỏi địa giới Hà Nam, vậy mà đã nếm bao nhiêu đồ ngon, chỗ
khác chưa nói, ngay món ăn vùng Xuyên Quý, có món cay xè, mà có món chỉ hơi tê
tê, chà chà, nhiều một chút thì quá đậm, ít một phần lại quá nhạt, chỉ có vừa
đủ là ngon, đợi khi con tới nơi ấy, thầy đưa con đi thưởng thức xem.”

Phương Kiếm Minh cười, nói: “Sư phụ, thời thầy còn trẻ, lịch duyệt giang hồ,
lẽ nào chưa từng ăn thịt ăn cá, cũng chưa từng uống rượu sao?”

Thanh Thành vừa nghe được, vội niệm: “A Di Đà Phật.”, rồi nói: “Xem lại lời
nói của con đi, vi sư là một hòa thượng thành tâm, sao có thể triêm nhiễm
những thứ của thế tục, chẳng qua là về rượu, ha ha, vi sư cũng từng uống chút
chút…” Thấy cái vẻ mặt cười hi hi của Phương Kiếm Minh, ông nói tiếp: “Con
không phải cười đâu, con biết vi sư uống loại rượu nào không, rượu chay đó, vi
sư hồi đó giúp đỡ cho người khác, thịnh tình không thể chối từ, mới uống chút
chút rượu, con coi vi sư trước đây là đi uống thứ rượu vừa cay vừa nóng ấy
phỏng?”

“Chà, sư phụ à, thầy chưa từng uống rượu, làm sao biết rượu cay.”

“Cái này… khụ khụ, ta chưa uống, nhưng chẳng lẽ cũng chưa từng nghe nói về vị
của nó sao?”

Phương Kiếm Minh cười ha ha, thấy tiểu nhị bưng tới một khay, bước tới trước
mặt, lần lượt bày ra bàn cơm chay, màn thầu, còn hỏi có sai bảo gì nữa không.
Thanh Thành nói có chuyện thì lại gọi ngươi, ngươi xuống được rồi, tiểu nhị đó
cúi người đi xuống dưới.

Phương Kiếm Minh thấy món ăn trên bàn có gà rang tiêu, lập tức động đũa, gắp
lên một cái đùi gà béo, miệng nhỏ há ra, đưa vào nhai ngon lành, rồi chợt hỏi:
“Sư phụ, thầy mập như thế này, là ăn gì vào vậy?”

Thanh Thành nói: “Đây chính là thứ ta ăn đó, còn thân hình này là do luyện
công mà có được.”

Phương Kiếm Minh không tin: “Thật sao? Sư phụ à, người xuất gia không được nói
bừa đấy.”

Thanh Thành mặt đỏ bừng, nói: “Vi sư dùng lời thật để báo con biết, thân thể
vi sư có được một nửa là nhờ ăn uống, một nửa là do luyện công, đây là một bí
mật, con không được nói cho người ngoài biết nhé.”

Bí mật?

Phương Kiếm Minh nghĩ thầm: Đây là bí mật gì nhỉ, thầy to béo như vậy, ai cũng
đều nhìn thấy, là bí mật gì đây? Luyện công mà thành dạng này, ha ha, bảo toàn
bộ những người gầy trên thế gian luyện công phu của thầy đi, vậy người gầy
trên thế giới này phải tuyệt chủng mất thôi.

Sư đồ hai người vừa nói chuyện, vừa ăn uống vui vẻ.

Bỗng lọt vào tai âm thanh ồn ào vọng từ dưới lên, dường như có người đang cãi
lộn. Sau đó có vài tiếng rầm rầm, mọi người thấy kỳ lạ, kẻ nào ăn gan hùm mật
gấu dám gây rối ở Dự Địa đệ nhất sạn? Mọi người đang muốn xem trò vui, tiếng
náo động bên dưới lại dừng. Theo tiếng lộc cộc bước lên cầu thang, hai tên bộ
dạng kỳ quái đã tới tầng trên, ba con mắt lướt quanh, một tên trông giống khất
cái thấp giọng chửi: “Con bà nó, nhưng tên tiểu tử đó đúng là chưa được mở
mắt, đến gia gia khất cái này mà dám cản đường, có phải là thấy chán sống rồi
không chứ.”

Tên còn lại là đại hán độc nhãn, vai mang một thanh đại đao, bộ dạng hung ác,
nghe thấy thế, cũng chửi theo: “Con mẹ nó, lão tử tìm nửa ngày trời không ra
một tòa miếu nào để có thể gửi cái xác, chẳng dễ dàng gì mà thấy được cái Dự
Địa đệ nhất sạn này, phì, khẩu khí thực là ngông cuồng, lão tử đói nửa ngày
rồi, không tha cho lũ tiểu tử lắm lời đó được.”

Lời nói bẩn thỉu của hai tên vừa phun ra, lập tức có rất nhiều người nhíu mày,
có người hỏi: “Hai vị là ai? Đến quy củ nơi này cũng không rõ sao?”

“Quy củ gì? Là ai đặt ra? Lão tử bôn tẩu giang hồ nhiều năm rồi, từng đến
không biết bao nhiêu quán trọ, chưa từng nghe nói tới quy củ bao giờ. Không
phải là cái thứ mà đến thể diện của người khác cũng không để ý đến đấy chứ?”

Người đó khoái chí, nói: “À, ngài vẫn còn biết ngài là người có thể diện, thất
kính, thất kính rồi.”

“Con bà nó. Ngươi lăn ra đây cho ta, đừng có lẩn trong đám đông, dám cười lão
tử à, lão tử hôm nay sẽ lấy ngươi để khai đao.”

Người đó cười lạnh lẽo, đáp lại: “Chà chà, ta sợ quá à. Ta cứ không ra đấy,
xem ngươi làm gì ta?”

Hai tên này, bộ dạng là người giang hồ, vừa mới bị tiểu nhị giữ lại ở tầng
dưới. Tiểu nhị đó cũng cậy thế lực, thấy khất cái ăn mặc rách rưới, thân thể
bẩn thỉu hôi hám, chỉ muốn để họ ăn ở tầng dưới. Không ngờ hai tên này cho
rằng coi thường chúng, tức giận xuất thủ, đẩy ngã tiểu nhị, người trên lầu
muốn xem trò vui, chứ đâu muốn quản, mà cũng không quản nổi.

Hai tên vừa bước lên tầng hai vừa chửi lầm bầm.

Ba con mắt của chúng dò tìm trong đám người, nhưng không biết kẻ trêu chọc
chúng là ai, không khỏi nổi giận lôi đình. Phương Kiếm Minh thấy bọn chúng bộ
dạng kỳ lạ, hành động cổ quái, trầm giọng cười ha ha.

“Đứa nào cười đấy? Con mẹ nó, chán sống rồi à? Ra đây cho lão tử.”

Độc nhãn đại hán nói.

Mọi người nghe gã nói một câu là một lần lão tử, dường như xem cả thiên hạ này
tôn hắn làm “lão tử”, không ít người đã bực mình, những người ngồi ở tầng hai,
có người là khách quen của Dự Địa đệ nhất sạn, có cả hán tử trong võ lâm, đều
là có địa vị nhất định, giữ thân phận cao quý không thèm xuất thủ, có người sợ
hai tên liên thủ, thế là không ai ra mặt. Bởi vì có người nói ở nơi này không
được động võ, các ngươi mà muốn gây rối thì đã tìm nhầm chỗ rồi đó.

Hai tên nghe ngóng, bộ mặt đầy vẻ cuồng ngạo, nói rằng đang muốn thấy vị bằng
hữu đó xuất thủ cho chúng xem.

Bọn chúng không thấy ai ra mặt, cười ha ha, muốn tìm một chỗ ngồi.

Có người cười lạnh nói: “Là cái giống gì dám gây rối ở đây? Ta mới có ba ngày
không ở nơi này, không hiểu từ đâu mà ngưu quỷ xà thần chui ra hỗn tạp, đến
đắc tội với ai cũng không biết, đúng là đồ rắm thối.”


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #12