Dự Địa Đệ Nhất Khách Sạn


Người đăng: Reapered

Nhóm người Phương Kiếm Minh rời khỏi Thiếu Lâm, xuất phát từ Hà Nam đi Xuyên
Quý. Khi mà họ xuất môn còn chưa lâu, Thiếu Lâm Tự cũng phái ra thêm một tốp
hòa thượng, tiếp theo là tốp thứ ba nữa, khiến cho vài người giang hồ âm thầm
điều tra trong bóng tối phải ù ù cạc cạc, không biết thế nào đành phải hướng
theo một tốp người mà truy tung. Dù sao không đợi nhóm này thì cũng phải bắt
kịp tốp kia.

Từ Đăng Phong, Hà Nam xuất phát, nhóm này có hòa thượng, có tiểu hài, có bạch
mi lão nhân, còn có một thiếu niên anh tuấn trông như thư đồng, vậy mà thu hút
không ít người. Làm một người giang hồ, nếu như còn không biết lai lịch to lớn
của nhóm người này, lại tiến tới trêu chọc họ, thì thực sự là trạng thái hỗn
loạn không tưởng tượng ra nổi mất. Bọn họ mỗi khi tới đâu, lưu manh chỗ đó lập
tức thu liễm lại còn một chút xíu, không dám tới làm phiền. Ngay cả là hào
khách võ lâm địa phương, hoặc giả là thế gia tử đệ có danh tiếng trong giang
hồ, cũng đối với họ khách khí phi thường.

Nhóm người bọn họ, ngày đi đêm nghỉ, chưa hết một ngày đã đi qua địa giới Đăng
Phong.

Phương Kiếm Minh lần đầu tiên đi xa nhà như vậy. Nó bình thường ở bên trong
Thiếu Lâm Tự, thấy toàn là hòa thượng trọc đầu, cả ngày gặp bọn họ, cũng
thoáng có chút không thoải mái lắm trong lòng. Phương Kiếm Minh lớn thế này
rồi, cũng chỉ mới một lần xuống thị trấn dưới chân núi, nơi cùng lắm cách
Thiếu Lâm Tự hai mươi dặm, đấy là lần đi ra ngoài xa nhất của nó rồi. Bây giờ
trên đường thấy được phong thổ nhân tình các nơi, rất nhiều những thứ thú vị,
tiếng địa phương của bách tính từng vùng, khiến Phương Kiếm Minh vui sướng,
trong lòng chỉ chực kêu lên: Tuyệt vời!

Sư phụ Thanh Thành trước đây cũng đã từng qua lại trong giang hồ hơn chục năm,
là người quen thuộc nhất đối với tình hình trên giang hồ trong nhóm, cũng là
một tay cừ khôi. Ông nhìn thấy Phương Kiếm Minh hai mắt trợn tròn, khuôn mặt
nhỏ bé nở ra hớn hở, trong lòng mừng lớn, cứ tiếp tục thế này, vậy là tật xấu
thích ngủ của nó có thể nhờ đó mà trị khỏi rồi. Phương Kiếm Minh thỉnh thoảng
thấy cái gì hay ho, Thanh Thành đều hết sức chiều nó mua về, để cho nó cầm
trên tay ngắm nghía tới chán. Phương Kiếm Minh thấy sư phụ tốt với nó như vậy,
trong lòng nghĩ: sư phụ thực sự có tấm lòng, đối xử với ta tốt như vậy, ta
phải nghe lời thầy mới được.

Năm cao tăng đó học nghệ tại Thiếu Lâm vài chục năm, chưa xuống núi nhiều,
nhưng tu vi của họ thâm hậu, lẽ nào bị mê đắm bởi thế giới phồn hoa. Trong tay
giơ cao đại đao, thiết côn, phương tiện sản, nắm thật chắc chắn, nếu có kẻ nào
còn chưa được mở mắt tới gây sự, họ lập tức có thể cho kẻ đó phải ôm đầu mà
lủi đi như chuột. Kỳ quái nhất đích thị là hai người đi ra từ bên trong Thiếu
Lâm Tự: Bạch mi lão nhân và thiếu niên anh tuấn, họ không hay nói. Thanh Thành
mở lời cho họ nói, bạch mi lão nhân nhiều lắm cũng chỉ gật đầu, lắc đầu tỏ ý,
thiếu niên kia chỉ có khi bạch mi lão nhân hỏi hắn, mới mở miệng nói, còn
không thì giữ lời như vàng vậy.

Một ngày kia, nhóm người bọn họ nghỉ chân tại một khách sạn.

Khách sạn này là một khách sạn lớn trong thị trấn. Họ vốn cũng không muốn nghỉ
chân tại đây, theo như ý của bạch mi lão nhân là nhiều người sinh lắm chuyện,
nhóm bọn họ là mục tiêu trước những con mắt nhìn chòng chọc, bởi bọn họ xem ra
quá dễ bị trông thấy. Nhưng bọn họ tìm đi tìm lại, thực sự tìm không ra khách
sạn thứ hai, Thanh Thành bực bội trong bụng mắng thầm: sinh ý của nghề bán cơm
ở đây bị lũng đoạn không ít đâu, cái khách sạn này có lai lịch thế nào, mà
cung cấp được toàn bộ sinh ý của kinh doanh ăn uống.

Bọn họ chỉ vừa mới tiến vào khách sạn chọn được này.

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn vào tên của khách sạn, chỉ thấy bên trên có
viết “Dự Địa đệ nhất sạn”, khẩu khí lớn thật. Phương Kiếm Minh cười, nói khẽ
với sư phụ: “Sư phụ, khách sạn này có lai lịch gì vậy, cái tên của nó oai như
thế mà, thầy có biết không?”

Thanh Thành trong lòng thấy cổ quái, nơi này cách Thiếu Lâm Tự tới bốn trăm
dặm hơn lộ trình, không thuộc về quản lý của Thiếu Lâm Tự. Thanh Thành cũng
ngạc nhiên nói: “Ta đã vài năm không ra ngoài, lúc nào có cái khách sạn này
nhỉ? Thật là kỳ quái. Năm nay, loại người nào cũng đều thấy không ít, khẩu khí
dạng nào cũng có, hòa thượng ta càng ngày càng trở nên lạc hậu rồi.”

Phương Kiếm Minh cười ha ha, nói: “Sư phụ cũng có lúc không biết nhé, con còn
cho rằng sư phụ biết tên tuổi của nó là gì cơ.”

Thanh Thành thấp giọng nói: “Minh nhi, con không phải cười vi sư đâu, khách
sạn này vi sư dù không biết nội tình, nhưng một khi nó có cái đại danh như
thế, chúng ta cần phải cẩn thận tế nhị. Xem ra khách sạn này cũng mới xuất
hiện vài năm gần đây.”

Bọn họ dùng công phu hạ thấp giọng để nói chuyện, bạch mi lão nhân đó đi
trước, dẫn mấy người họ bước vào bên trong khách sạn.

“Các vị thánh tăng hảo a, các vị hảo a, các vị muốn trọ tại điếm a. A, Dự Địa
đệ nhất sạn chúng tôi không phải khoác lác đâu, các vị muốn trọ ở loại phòng
gian nào, chỉ cần nói ra, bổn điếm liền khiến ngài mãn nguyện.”

Bạch mi lão nhân mỉm cười, nói: “Ta cũng không hiểu quy củ của khách sạn các
ngươi, nói như thế, bố trí cho chúng ta một gian thiên viện, để chúng ta chín
người ở, những người khác không cần phải tới, việc này có được không?”

Tiểu nhị nói: “Khách nhân, theo như ngài nói, là biết người đã trải qua muôn
mặt việc đời, hay lắm, tiểu nhân đi trước dẫn đường, các vị cần phải theo sát,
bổn điếm thực sự quá lớn, đủ người tam giáo cửu lưu trọ lại, nhân vật dạng nào
cũng đều có. Các vị khách quan nhìn qua là biết nhân sĩ võ lâm hành tẩu giang
hồ, tiểu nhân biết mọi người đều có đại bản lĩnh, chẳng qua, bổn điếm có quy
củ, ở bên trong điếm người nào cũng không được động thủ, khách quan chỉ cần
không sinh sự, ai cũng không động được vào ngài. Tiểu nhân cảnh báo trước cho
các vị, bởi vì tiểu nhân thấy các vị đều là người tới lần đầu, không biết quy
củ của bổn điếm.”

Tên tiểu nhị này thật là lắm lời, trên đường đưa chín người đi, cái miệng hắn
vẫn cứ huyên thuyên không ngớt.

Nghe xong câu này, bạch mi lão nhân nhíu đôi chân mày, nói: “Lời này không cần
ngươi nói nhiều, ta cũng hiểu. Dự Địa đệ nhất sạn, ha ha, khẩu khí rất lớn
đấy. Không biết điếm chủ của các người là thần thánh phương nào? Lão phu cũng
đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, không biết có nghe qua chưa?”

Tiểu nhị vừa thấy được lão nhân hai hàng lông mày đều có màu trắng già lão,
hiểu được người ta là lão tiền bối trong võ lâm, không dám lơ là, cười hi hi,
nói: “Tiểu nhân chỉ là một tên hạ nhân ở tận dưới đáy, làm sao biết được điếm
chủ là người thế nào, tiểu nhân chỉ biết ông ta là một nhân vật cừ khôi, trước
kia hình như là người trong võ lâm, ngài có lẽ cũng đã nghe nói về ông ta, nói
không chừng là bằng hữu của ông ta nữa đó.”

Bạch mi lão nhân ẩn tích nhiều năm, vốn tâm tĩnh như nước đọng, nghe được lời
hắn nói, không khỏi cười lớn trong lòng, muốn nói: Bằng hữu của ta? Ha ha, lão
phu đã lâu lắm rồi chưa nghe câu nói này.

Tiểu nhị dẫn chín người, chuyển qua vài khu sân vườn, tới một cái sân nơi
khuất nẻo.

Tiểu nhị quay đầu cười, nói: “Chính là nơi này, khu này mười phần u tĩnh,
khách quan xem hài lòng chưa ạ?”

Bạch mi lão nhân quan sát địa hình một lượt, thấy nơi này trông cũng được, gật
gật đầu, tỏ ý hài lòng. Tiểu nhị nói: “Các vị tới sảnh chính dùng cơm, hay là
để tiểu nhân đưa cơm tới?”

Bạch mi lão nhân nhìn Thanh Thành, Thanh Thành nói: “Lão bá, các vị cứ ăn ở
đây, ta đưa Minh nhi đi ra đằng trước xem xem.” Bạch mi lão nhân khe khẽ gật
đầu, coi như đáp ứng. Lập tức họ đi vào trong phòng, Thanh Thành cởi bỏ bao
hành lý ra, thông báo với bạch mi lão nhân một tiếng. Thanh Thành nắm lấy bàn
tay nhỏ bé của Phương Kiếm Minh, hướng tới sảnh chính.

Họ vẫn muốn xem xem sảnh chính của Dự Địa đệ nhất sạn rốt cuộc có khí thế lớn
đến đâu.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #11