Vô Đề


Người đăng: nguynnam149@

Mọi người rút đi hết trong phòng chỉ còn lại Thiên Tiếu cùng tiểu nha đầu Minh
Nguyệt, không khí trong phòng lúc này có chút lúng túng cùng pha nét ngượng
ngùng, phần vi Thiên Tiếu không biết nói gì cùng tiểu nha đầu, trong khi đó
tiểu nha đầu thì nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tiểu nha đầu ngươi nhìn ta lâu như vậy rồi không mỏi mắt sao, ngươi không
ngại nhưng ta lại ngại nha”

Thiên Tiếu cười cười trêu tiểu nha đầu, làm mặt nàng có chút đỏ lên

“Tiếu ca, ngươi hôn mê ba ngày cơ hồ chuyển biến thành người khác a.”

Tiểu nha đầu vừa cười vừa nói, người nói vô tình người nghe hữu ý, làm Thiên
Tiếu đánh cái giật thót: “chẳng nhẽ tiểu nha đầu này nhìn ra cái gì sao? Chẳng
nhẽ tiểu nhà đầu này phát hiện ta không phải là Tiếu ca của nàng sao? Nếu thật
như vậy thì thật đáng sợ, mọi người thường nói trực giác của phụ nữ rất đáng
sợ ta vốn không tin nhưng giờ thì ta tin rồi, ta phải làm sao đây?”

Đang trong lúc phân vân không biết phải làm gì thì tiểu nha đầu cười phá lên.

“Ha ha ha, Tiếu ca nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa, ta chỉ đùa ngươi
chút thôi, ôi đau bụng quá ha ha ha.”

“Thì ra là ngươi đùa ta, cái mông lại ngứa ngáy rồi phải không?”

“Ha ha ha, ta đùa ngươi đó thì sao? Có gan ngươi đánh ta a, nhưng ngươi cũng
nên biết hậu quả của việc đánh ta a, nè, nè ta cho ngươi đánh ta nè.”

Vừa nói Tiểu nha đầu vừa ưỡn bộ ngực còn đang phát triển của mình ra cùng đôi
mắt chờ mong làm Thiên Tiếu lập tức câm lặng “cái này sao cũng không giống
kịch bản chút nào nữa vậy, đáng nhẽ ra tiểu nha đầu này phải hét lên kêu ta là
dâm tặc, biến thái mới phải chứ, sao lạ quá vậy nè?”

Lập tức hắn tìm được đáp án vì ký ức đau khổ liền hiện lên, hắn thấy “mình” bị
tiểu nha đầu đùa giỡn như vậy không kìm được, thú tính đại phát nhào vào tiểu
nha đầu, liền bị tiểu nha đầu đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, ăn hành
cực nhiều mà bản tính vẫn không chịu chừa. Xem xong Thiên Tiếu liền chán nản
nói

“Được rồi coi như ngươi lợi hại, ta không tranh cãi với ngươi ngươi thắng rồi
được chưa.”

Nhìn Thiên Tiếu giơ tay đầu hàng, tiểu nha đầu liền mất hứng.

“Vô vị, ngươi hôm nay sao lại nhàm chán quá vậy, chơi chẳng vui chút nào, xùy
ngươi nghỉ ngơi đi ta đi làm việc đây.”

Nói rồi tiểu nha đầu liền đi ra ngoài, để Thiên Tiếu ở trong phòng lắc đầu
cười khổ. “Tiểu nha đầu này nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng bên trong thật
ranh ma nha, ta sao lại rơi vào cái hoàn cảnh này chứ, hazzzz ta thật là khổ
a.”

Tiếng bước chân xa rần Thiên Tiếu còn lại một mình trong phòng sắp xếp lại
tương lai cho mình. Một người đang bình thường bị xuyên qua một thế giới khác,
được sinh ra từ đầu thì cũng thôi đi, đằng này lại thay thế kẻ khác sống tiếp,
sự thật này cũng hơi khó tiếp nhận. “Từ giờ ta phải sống hộ người khác sao, bỏ
đi có than thở cũng chẳng làm gì được, điều quan trọng bây giờ là phải cố gắng
sống tiếp, đầu tiên là phải tìm cách tu luyện đã, thế giới này có công pháp tu
luyện có thể làm người ta bay nhảy như chim mà không cần dây cáp, ta cũng muốn
thử cảm giác bay nhảy đó như thế nào, được rồi giờ phải tìm gia gia xin công
pháp a.”

Nghĩ là làm Thiên Tiếu bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng hướng thẳng thư phòng
đi đến, trong lúc đó tại thư phòng có ba người đang ngồi cùng bàn bạc.

“Phụ thân, người nói xem hành động làn này nhắm vào Tiếu nhi là do nhà nào
làm, bọn này thật là chán sống mà, dám cả gan động vào người nhà họ Vương ta.”

Người vừa nói là trung niên nhân đã không còn cái vẻ hung thần ác sát vừa rồi
nhưng khí thế lại tỏa ra thứ sát khí đáng sợ. Đại Hòa vương triều có bốn gia
tộc lớn lần lượt là: Nguyên, Kiếm, Vương, Cung, đều là trọng thần trong triều
tuy ngoài mặt đều là cười cười nói nói, khách khí với nhau, nhưng trong bóng
tối lại đấu đá lẫn nhau, không từ thủ đoạn hạ bệ đối phương, nếu như coi Đại
hòa vương triều là cái bánh ngọt bốn gia tộc là bốn con sói tham ăn để hình
dung thì chuẩn xác, cùng là cái bánh ngọt đó, nếu ngươi ăn một mình thì ngươi
sẽ ăn nó nếu phải chia cho kẻ khác ngươi sẽ mất đi một phần chia càng nhỏ
ngươi càng thiệt, mà dã tâm là bản tính của con người, chim chết vì ăn, người
chết vì tiền tài, câu nói này không sai, đứng giữa bốn gia tộc là hoàng thất,
biết bốn gia tộc này tranh giành cũng liền mặc kệ, hoàng thất chỉ đóng vai trò
điều tiết để bốn con sói đó không lấn át nhau quá, còn mình thì ở giữa hưởng
lợi, sự việc Thiên Tiếu bị người ta úp sọt cũng là sự tranh đấu giữa các gia
tộc chỉ trách là hắn số đen, sinh ra một trong bốn ổ sói mà thôi nếu hắn sinh
ra ở một gia đình bình thường thì hắn đã sống thoải mái hơn rồi.

“Ta đã điều tra qua, nhưng cũng không có kết quả gì, bọn chúng làm việc quả
thật rất sạch sẽ, không lưu lại bằng chứng cùng nhân chứng nào.”

Người vừa lên tiếng là lão nhân tóc bạc khai quốc công thần Vương Thiên Kiều.
Vị lão phu nhân nghe vậy liền nói:

“Chẳng nhẽ để cháu ta, bị người khi dễ như vậy, không được ta nhất định phải
tìm bọn hắn đòi lại công đạo cho cháu ta.”

“Phương Phương, cháu ngươi chẳng nhẽ không phải cháu ta sao, ta cũng muốn vì
hắn đòi công đạo, nhưng lần này bọn chúng làm quá sạch sẽ, không có chứng cứ
thì ta không thể động loạn a.”

“chẳng nhẽ khi dễ cháu ta xong, cứ như vậy mà bỏ qua?”

“Tất nhiên là không thể bỏ qua chuyện này được, ta nhất định tìm ra kẻ ở đằng
sau, ta sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Thiên Tiếu lúc này đi đến thư phòng tuy hắn không nghe hết được cuộc trò
truyện, nhưng hắn nghe được câu cuối cùng lão gia gia nói, hắn thấy ấm lòng
lần đầu tiên hắn được người quan tâm mà không có chút lợi ích nào. “Được rồi,
các ngươi đã đối tốt với ta như vậy ta liền không phụ lòng các ngươi a” nghĩ
rồi liền đẩy cửa đi vào. “Gia gia, nãi nãi, phụ thân, chuyện lần này ta nghĩ
là cho qua đi coi như là bài học cho ta, ta quá khinh thường kẻ khác liền dẫn
đến kết quả như vậy, bây giờ ta đã giác tỉnh rồi, nếu lúc đó ta có bản lĩnh
liền không bị úp sọt rồi, ta muốn tu luyện, gia gia, phụ thân hai người có thể
dạy ta tu luyện chứ.”

Đang trong thư phòng bàn bạc, thấy Thiên Tiếu đẩy cửa vào còn nói những lời
như vậy ba người liền giật mình, “đây thật sự là cháu(con) mình ư? Bị ăn hành
nên đầu óc hỗn loạn rồi sao?, bình thường hắn làm gì để tâm tu luyện, bây giờ
còn xin dạy hắn.”

Thấy ba người im lặng Thiên Tiếu mở miệng lần nữa “gia gia, nãi nãi, phụ thân
ta lần này là thật muốn tu luyện, gia gia, nãi nãi, phụ thân, có thể dạy ta tu
luyện sao?”

“Tất nhiên là được rồi, ngươi muốn tu luyện ta liền dạy cho ngươi.”

Chớp cơ hội trung niên nhân liền mở miệng đáp ứng, đùa sao lần đầu tiên hắn
thấy con mình muốn tu luyện, lỡ như không đáp ứng hắn lại trở về thành tên phá
gia chi tử liền hỏng bét. Trước đây hắn dùng mọi cách để ép con mình tu luyện
mà bất thành, nay thấy con mình tỉnh ngộ cùng chủ động tìm mình xin dạy tu
luyện, thật không còn gì vui hơn.

“Vậy khi nào ngươi dạy ta tu luyện?”

’’Ngươi muốn tu luyện lúc nào cũng được a’’

’’Vậy liền là bây giờ đi ta chờ ngươi ở sân tập, gia gia, nãi nãi ta đi trước
a’’

Nói rồi quay mình rời đi, trung niên nhân thấy vậy liền đuổi theo còn lại hai
bóng hình già nua.

’’Tiểu tử này thú vị.’’


Thiên Vị - Chương #4