Tình


Người đăng: nguynnam149@

Công pháp này yêu cầu tu luyện cực khó, thể chất phải đạt cửu tinh mới có thể
tu luyện. Mà cũng phải ngươi phải có một cơ thể mạnh mẽ thì mới có thể tu
luyện được, thử hỏi nếu ngươi có một cơ thể yếu đuối liệu có thể tu luyện sao?
Sống còn khó chứ đừng nói là tu luyện, một cơ thể yếu đuối có thể chứa đựng
linh khí sao. Vậy nên ngươi cần phải có một cơ thể khoẻ mạnh thì mới có thể tu
luyện.

“Đê ma ma, cho công pháp mà còn yêu cầu cao như vậy còn chơi cái dắm a.”

Đang lúc Thiên Tiếu còn đang chửi thề, ở ngoài cửa xuất hiện ba bóng người là
tiểu nha đầu Minh Nguyệt, theo sau tiểu nha đầu là hai người đàn ông. Một
người trung niên tầm 40 tuổi, nét mặt nghiêm nghị pha thêm nét cứng rắn, mái
tóc cắt ngắn, đôi mắt sắc nhọn, cơ thể to lớn toát nên nét mạnh mẽ đầy nam
tính, người còn lại thì mang thêm nét già nua, bộ râu màu bạch kim, nhưng sắc
mặt hồng hào, khí huyết sôi trào mái tóc được búi gọn trên đầu, phần đuôi tóc
được chải gọn gàng ra đằng sau mang theo dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vừa nhìn
đã biết hai người này đều là cao thủ. Vừa vào phòng nhìn thấy Thiên Tiếu nằm
gọn trên giường người trung niên liền xông vào phòng nắm lấy cổ áo của hắn sốc
lên.

“Thằng nhãi con, ngươi khá lắm dám làm lão tử cùng gia gia của ngươi lo lắng,
lần này lão tử không dạy dỗ ngươi, ngươi liền muốn lật trời có phải không?”

Vừa nói người trung niên vừa dùng thái độ hung thần ác sát như muốn ăn thịt
hắn, Thiên Tiếu liền sợ run lên, trong ký ức của hắn tên Thiên Tiếu kia vẫn
luôn sợ hãn người trung niên này, vì ngày bé hắn luôn bị người trung niên này
cũng là phụ thân của hắn đánh cùng rèn luyện cực kỳ khủng khiếp. Nhưng giờ này
Thiên Tiếu nhìn đằng sau dáng vẻ hung thần ác sát đó là có sự quan tâm lo lắng
thấy hắn không có việc gì mới có một chút an tâm.

“Ngươi mau buông cháu của lão tử ra, hắn mới tỉnh lại ngươi muốn doạ ngất hắn
sao? Mau buông ra cho lão tử.”

Người vừa lên tiếng là lão giả cùng bước vào với trung niên nhân “người này là
gia gia a” ký ức của Thiên Tiếu nói cho hắn biết đây là gia gia của hắn là cao
thủ cảnh giới luyện huyết bát tầng, gia gia cũng là người thương hắn nhất, mỗi
lần hắn bị cha đánh đều chạy đến chỗ gia gia tìm sự bảo vệ. Thấy vậy khoé
miệng Thiên Tiếu liền khẽ cong lên,

“gia gia người mau cứu ta a, ta sắp bị phụ thân siết chết rồi”

Vừa nói Thiên Tiếu vừa làm bộ khó thở mệt nhọc, tiểu nha đầu thấy vậy liền
hoảng sợ

“lão thái gia, người mau cứu thiếu gia a, hắn hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, lão
gia làm vậy sợ thiếu gia sắp không xong rồi, người mau cứu thiếu gia a.”

“Sao số ta lại khổ thế này lúc trước thì sắp bị tiểu nha đầu dùng ngực ép, giờ
lại bị xách cổ a, thật là đen đủi mà”

Thiên Tiếu vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm nói trong đầu, hắn không dám nói ra miệng
vì khi nói ra miệng hắn sợ mình nói sai người nhà của hắn nhìn ra cái gì, nếu
phát hiện mình cái này không phải của bọn hắn nhi tử liền làm thịt mình luôn
cũng có thể. Thấy hắn nhắm mắt im lặng lão giả tưởng hắn xảy ra chuyện liền
xông tới đoạt hắn từ trong tay trung niên nhân.

“Thằng nhãi con, ngươi xem, ngươi đã làm gì cháu lão tử này, hắn mà có xảy ra
chuyện gì thì lão tử đập gãy chân ngươi.”

Thiên Tiếu lúc này hắn cũng biết là hắn được cứu rồi, về cơ bản hắn hoàn toàn
khoẻ mạnh không bị gì hết, hắn làm như vậy chỉ để thoát khỏi cảnh bị người
ngược đãi mà thôi.

“Khụ, khụ, khụ, gia gia ta, không có làm sao ngươi không cần trách mắng cha
ta, hắn cũng là lo lắng cho ta nên mới vậy a, người cũng đừng nên làm khó
hắn.”

Thiên Tiếu “xuy yếu” nói ra.

“Ngươi xem, cháu của ta còn nhỏ mà hiểu chuyện thế này, mà ngươi còn dám làm
thế với nó, hừ ngươi đợi đó cho ta, ta trùng phạt ngươi sau.”

Nói rồi quay sang Thiên Tiếu.

“Tiếu nhi ngươi sao rồi, không có bị thương chứ? Có gì ngươi cứ nói với gia
gia, gia gia làm chủ cho ngươi, ngươi không cần phải sợ.”

Nhìn vào sự quan tâm của người nhà Thiên Tiếu liền cảm động, kiếp trước hắn
vốn là cô nhi luôn mong muốn có một gia đình để nương tựa, vậy mà kiếp này hắn
thật có, đang lúc này liền có tiếng bước chân vội vàng tiến gần tới căn phòng,
một người lão mẫu xuất hiện, người này một thân hoa phục không quá chói loá
nhưng cũng phải cho người khác cảm giác phải ngước nhìn, người này mái tóc đen
tuyền không một sợi tóc bạc, làn da có chút nhăn nheo do sự bào mòn của năm
tháng nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của vị lão thân này, “người này khi
còn trẻ chắc cũng phải là một đại mỹ nhân a” Thiên Tiếu thầm nghĩ người vừa
bước vào là nãi nãi của hắn, người này vừa bước vào còn xách theo cái cặp lồng
đựng thức ăn, mùi thơm từ đó toả ra làm bụng Thiên Tiếu kêu ùng ục, Thiên Tiếu
thấy rất đói a.

“Đám đàn ông vô tâm các ngươi cút ra ngoài cho lão nương, không thấy bụng hắn
réo sao, các ngươi còn làm cái gì đó, còn không mau đỡ hắn lên giường, định để
hắn đói chết sao?”

“Người nãi nãi này của ta nhìn bề ngoài thì hiền lành thục đức vậy mà cũng có
một mặt này a, đúng là nhìn người không thể nhìn mặt a”

Thiên Tiếu thầm nghĩ trong lúc đó gia gia hắn liền đỡ hắn lên giường nằm nghỉ

“Tiếu nhi ngoan a, ngươi mới tỉnh lại hẳn là rất đói bụng a, nãi nãi hầm canh
gà cho ngươi tẩm bổ, ngươi mau ăn cho lại sức a, bọn hắn không bắt nạt ngươi
chứ, ngươi cứ nói cho nãi nãi, nãi nãi làm chủ cho ngươi.”

Người trung niên nhân liền kêu oan: “mụ mụ, ta không có bắt nạt cháu người a,
thấy hắn tỉnh ta cũng liền vui mừng a.”

“Vậy thì tốt, ngươi dám bắt nạt hắn ta cho ngươi đẹp mặt.” Vị lão phu nhân này
đe doạ cha hắn.

“Đệch, thằng nhãi này sao mà sướng thế được cả gia gia lẫn nãi nãi nuông chiều
thế này không sinh hư mới lạ”

“Nãi nãi ta không sao, gia gia với phụ thân là đang lo lắng cho ta thôi, người
không cần trách bọn họ a.”

“Vậy được rồi ngươi ăn canh gà trước đi, kẻo để nguội không ngon.”

Tiểu nha đầu liền vội vàng bê bát canh gà lại gần từng miếng, từng miếng đút
cho hắn ăn, hệt như thê tử chăm sóc trượng phu vậy. Vị lão phu nhân cùng lão
thái gia nhìn thấy vậy mắt liền sáng lên người già vốn thành tinh câu này cũng
không sai, đơn giản vì họ có gì cũng đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời
rồi còn có gì có thể che mắt được bọn họ sao? Tất nhiên là không rồi, hai
người cười cười lui ra ngoài tiện tay kéo trung niên nhân ra ngoài nhường
không gian riêng tư lại cho bọn trẻ.

“Tiếu ca, ngươi thật không sao chứ, lúc nãy ngươi là ta thật sợ a, Nguyệt nhi
không muốn ngươi xảy ra chuyện a”

Vừa đút cho hắn ăn tiểu nha đầu vừa hỏi, Thiên Tiếu liền nghĩ thầm “Cũng là
tiểu nha đầu này quan tâm ta a, tên khốn này nhặt được cực phẩm tiểu loli thế
này mà số nhọ chưa kịp hưởng đã bị làm thịt rồi, vậy để ta thay ngươi chăm sóc
tiểu nha đầu này cho ngươi a, ta đếm 1,2,3 ngươi không trả lời vậy coi như là
đồng ý nha, vậy ta không khách sáo đâu.”


Thiên Vị - Chương #3