Người đăng: nguynnam149@
“ Oa, đau, đau quá”
Đây là cảm nhận lúc này của hắn, cố nén cơn đau hắn cố gắng mở mắt, trước mặt
hắn lúc này là trần của chiếc giường có phần đơn sơ kiểu cổ đại, cố gắng quay
đầu quan sát căn phòng hắn chợt giật mình, đây vốn không phải là phòng của hắn
mà là một căn nhà được làm bằng gỗ, theo kiến trúc của mấy phim cổ trang trung
quốc mà hắn thường hay xem, chớp mắt vài lần, hắn định thần nhìn lại. Hắn chỉ
nhớ lúc hắn đi làm về trong lúc qua đường có chiếc xe tải bị mất lái lao voà
hắn với một tốc độ khủng khiếp, hắn bị chiếc xe tải hôn cái “chụt” rồi hắn
thấy trước mặt mình người ta láo loạn, la hét ầm ĩ, mắt hăn mờ rần rồi hắn
chìm vào trong bóng tối. “Đây là chuyện gì xảy ra, ta xuyên việt?, không,
không thể nào có chuyện này được, xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết mấy lão
tác giả trung quốc viết ra để câu khách thôi, không thể nào ta lại bị xuyên
việt được, đây chắc chắn là mơ rồi”.Cố đưa tay lên để dụi mắt nhưng cho dù có
cố thế nào hắn cũng không thể đưa tay lên được đây là căn nguyên cơn đau lúc
nãy của hắn. Ngay lúc này một luồng ký ức mãnh liệt tuôn trào vào đầu hắn
khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra vậy “đau, đau quá chết tiệt, những ký ức này
là sao? sao lại ở trong đầu ta thế này?” trong đầu hắn lúc này là ký ức của
thân thể này, hắn vốn tên là Vương Thiên Tiếu, phần thiên đại lục, Đại Hoà
vương triều, trấn quốc công Vương Thiên Phong. Là một cái phế vật từ nhỏ không
thể tu luyện, mà phần thiên đại lục lấy võ vi tôn kẻ mạnh là kẻ có tất cả có
địa vị, mỹ nữ, là kẻ được quyền nói đạo lý, ngươi làm kẻ yếu? Vậy chúc mừng
ngơi, ngươi cả đời chỉ có thể sống an phận hoặc làm nô tài cho kẻ khác, chờ
đợi ngươi chỉ có vô vàn sỉ nhục cùng coi thường, đến nữ nhân cũng coi thường
ngươi, muốn không bị coi thường ngươi chỉ có thể mạnh lên, mạnh đến mức không
ai có thể coi thường ngươi được nữa. Phần thiên đại lục tu luyện lấy ngộ tính
cùng thể chất làm căn cơ, cảnh giới tu luyện: Luyện thể, luyện khí, luyện
huyết, luyện thần, nhập vị, nhân vị, vương vị, địa vị, thiên vị. Chín đại cảnh
giới, mỗi đại cảnh giới liền chia chín tiểu cảnh giới từ nhất tinh đến cửu
tinh. Mà Vương Thiên Tiếu từ nhỏ thể chất ốm yếu lại được nuông chiều từ nhỏ
nên hắn mặc kệ tất cả, làm tốt vai trò công tử bột của hắn, cho đến ngày hôm
qua sau khi đi quậy phá về, Vương Thiên Tiếu bị một đám hắc y nhân bịt mặt
đánh trọng thương được lính tuần phát hiện đưa về phủ do thể chất ốm yếu lại
không chịu rèn luyện cộng thêm thương thế nghiêm trọng nên hắn bỏ mình trong
đêm, trùng hợp thay hằn vừa chết, linh hồn tiêu tán liền có một linh hồn khác
bị kéo nhập vào thân thể mà linh hồn này vốn tên là Lâm Vũ là một diễn viên ở
một nơi được gọi là trái đất, bất ngờ bị tai nạn rồi bị kéo sang thế giới này
sống lại. Thiên ý thật trêu người Lâm Vũ đang vốn sống rất bình thường đùng
một cái bị tai nạn chết, rồi được phục sinh tại thế giới khác, “có cho ta sống
lại cũng nên cho ta nhập vào một người tốt tốt một chút chứ đằng này lại cho
ta nhập vào thân xác của một phế vật, ta nhổ. Chắc chắn Nam Tào, Bắc Đẩu làm
việc tắc trách rồi, hừ hừ đừng để ta gặp được hai ngươi nếu không ta sẽ cho
các ngươi lãnh đủ”. Sau khi tự sướng xong hắn cũng đành cam chịu số phận, mà
cho dù có không cam chịu với tình hình hiện nay của mình hắn có thể làm gì.
“Biết làm sao bây giờ? Cái đại lục này lấy tu luyện làm chủ yếu mà ta lại
không biết tu luyện là cái cóc khô gì, mà ta lại bơ vơ một mình ở cái thế giới
xa lạ này biết làm sao để sống đây, ta không thể như chủ nhân khối thân thể
này được, bây giờ ta còn sự đùm bọc của gia đình ta còn có thể sống được, nhỡ
đâu người thân của ta mất đi đến lúc ấy không còn ai có thể che trở ta, ta
nhất định sẽ sống rất thảm, không được ta không muốn sống như thế ta không cam
tâm”, nghĩ đến cảnh bị người khác chà đạp, sỉ nhục hắn liền rùng mình, hắn
không muốn bị những người mà chủ nhân khối thân thể này đắc tội trả thù vì Lâm
Vũ biết sự trả thù luôn luôn tàn khốc đấy, chẳng nói đâu xa như vừa rồi rõ
ràng người thân của hắn còn sống mà hắn vẫn bị người đánh thành trọng thương
tuyệt khí bỏ mình, “nếu mình không bị nhập vào cái thể xác này cũng không có
chuyện gì sảy ra, giờ bị nhập cào cái xác này rồi thì phải tìm cách mà sống
sót thôi”. Như đáp lại nguyện vọng của Lâm Vũ tận sâu trong linh hồn hắn có
tia sáng loé lên đợi cho ánh sáng dịu đi liền hình thành một vật, “đây là cục
đá? Sao nó lại ở trong đầu của ta?” trước mặt Lâm Vũ lúc này là một cục đá
hình bát giác với màu sắc yêu dị, cục đá mang theo sức hấp dẫn khiến Lâm Vũ
liền muốn chạm thử vào nó, nghĩ là làm Lâm Vũ liền vươn tay ra chạm vào cục
đá, khi tay hắn vừa chạm vào cục đá, cục đá liền vỡ vụn ra thành hàng ngàn vạn
đốm sáng dung nhập vào cơ thể cùng linh hồn Lâm Vũ đồng thời có thanh âm vang
lên. “Hài tử ngoan của ta, khi con nghe được thanh âm của ta vậy thì vấn đề
thể chất của con đã được giải quyết rồi, mụ mụ cũng không biết nên vui hay nên
buồn nữa. So với việc con có thể tu luyện ta càng mong con làm một người phàm
nhân, bình bình an an sống qua ngày, con đã chọn con đường tu luyện giả vậy
thì con phải nhanh chóng mạnh lên, nếu không bọn hắn sẽ giết con, mụ mụ không
muốn con phải chết cho nên bộ công pháp này mụ mụ truyền lại cho con, con cố
gắng tu luyện bảo vệ bản thân thật tốt, đừng tìm mụ mụ, mụ mụ không muốn con
vì mụ mụ mà gặp nguy hiểm, thời gian không có nhiều mụ mụ chỉ có thể nói đến
đây, điều cuối cùng mụ mụ rất nhớ con……” thanh âm yếu rần rồi tắt hẳn rồi một
luồng ý thức dũng mãnh tiến vào linh hồn Lâm Vũ hình thành môn công pháp mang
tên “Diệt Thần Quyết”, “cái tên công pháp này thật bá đạo, bất quá ta thích ha
ha ha, có môn công pháp này ta còn sợ ai nữa hừ hừ, còn người tự xưng là mụ mụ
kia tuy chưa từng gặp mặt nhưng nể mặt ngươi để lại môn công pháp này cho con
của ngươi thằng nhóc quỷ xui xẻo hắn không lấy được môn công pháp này, cũng
không thể nghe thấy lời ngươi nói vì ta đã thay thế hắn nhưng ngươi yên tâm ta
sẽ tu luyện thật tốt, rồi đi tìm ngươi, đưa ngươi trở về, ai dám cản ta ta
liền đập hắn”. Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm Lâm Vũ vẫn bị cảm
động bởi tình mẫu thân bởi vì kiếp trước của hắn là một cô nhi, hắn có được
thành công là do bản thân hắn tự nỗ lực mà có, bởi hắn là một cái cô nhi thì
làm gì có ai quan tâm đến hắn, làm gì có ai cho hắn cái gì, nhiều lúc diễn
trên sân khấu cùng với ánh đèn sáng choang cùng với hàng ngàn fan hâm mộ,
nhưng khi về nhà lại thui thủi một mình, điều đó có ai biết, ai cảm thông cho
hắn, không, không một ai cả, nhiều lúc hắn chứng kiến cảnh gia đình người ta
hạnh phúc bên nhau mà chạnh lòng, hắn luôn thèm muốn có một gia đình cho dù là
nghèo khó cũng được miễn là gia đình hắn hạnh phúc là đủ rồi, giờ tự dưng có
một mụ mụ khiến hắn cảm thấy đủ rồi, “ngươi yên tâm, cảm ơn ngươi đã nhường
khối thân thể này cho ta, ta sẽ chăm sóc thật tốt người thân của ngươi sẽ
không để ai có thể ức hiếp họ”, Lâm Vũ tự thì thào rồi chìm vào trong giấc
ngủ. Lâm Vũ hắn không biết hắn đã gây ra oanh động thế nào, thời khắc khi mà
tay hắn chạm vào cục đá bí ẩn thiên địa liền nổi lên dị tượng khiến toàn thể
đại lục kinh sợ. Trong một gian ngục tối có một vị mỹ phu nhân ăn mặc giản dị
bạch y khuôn mặt có chút tiều tuỵ nhưng không thể làm mờ đi sự ôn nhu, thành
thục cùng khí chất thanh khiết của nàng, vị mỹ phu nhân lúc này đang nhắm mắt
liền mở ra, “Tiếu nhi, vậy là con chọn con đường tu luyện sao?, mụ mụ xin lỗi
con vì đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, không thể ở cạnh con được,
cầu trời cao phù hộ cho con được bình an”. Bế quan thất, “hừ, thì ra là còn
một mầm mống nghịch tặc ở bên ngoài, khá lắm, dám lừa ta đợi ta xuất quan ta
sẽ đích thân diệt trừ mẩu rác này hừ”. Ở một nơi nào đó có một lão nhân hai
tay chắp sau lưng ngước đầu nhìn trời “thiên địa dị tượng đây là có điềm báo
có cường giả xuất thế hi vọng kẻ này mạnh một chút chờ đợi lâu có chút chán
nản rồi hazzzz”.
Đây là... khí tức này... không thể nhầm được đã bao lâu rồi chúng ta sắp được
cứu rồi...
Lâm vũ không biết việc hắn được truyền thừa của mẹ mình gây oanh động thế nào
đối với đại lục, hắn vẫn vô tư ngủ ngon.