Tào Doanh


Người đăng: ✯๖ۣۜTà✯๖ۣۜThiếu✯

Ở trong Thiên Giới một nơi nào đó.
"Mối nhục này không thể cứ như thế lại bỏ qua." Tào Xương tức giật dùng tay
đánh mạnh vào một gốc đại thụ ở chỗ hắn.

"Tào ca, hay là chúng ta đem chuyện này nói với nhị ca của ngươi Tào Doanh xin
hắn ra tay rửa mối nhục này cho chúng ta!" một tên đồng bọn của Tào Xương có
chủ ý nói ra.

Tào Xương ánh mắt lập lòe hình như đang suy nghĩ cái gì đó một lát sau, nói:
"Được rồi, để ta thông báo với nhị ca xin hắn giúp đỡ."

Nói rồi Tào Xương móc trong người ra một cái thanh sắc ngọc bồi rồi bóp nát
nó.

"Ta đã phát tín thiệu cho nhị ca chẳng bao lâu hắn sẽ đến chỗ chúng ta, bây
giờ cần cử ra một ngươi để theo dõi tên hỗn đãn kia." Tào Xương hướng về đồng
bọn cử ra một người.

"Tào ca hay là để ta đi cho." từ trong đám người một thanh niên bước ra phía
trước tự tiến cử mình.

"Vương Tịnh ngươi trong đám chúng ta là người làm việc cẩn thận nhất vậy ngươi
đi đi, mà nhớ đừng tiếp cận hắn quá gần kẻo lộ hành tung của ngươi." Tào Xương
gật đầu nói.

Thanh niên gọi là Vương Tịnh không nói gì thêm xoay người rời đi hướng chỗ
Huyền Tôn đi tới.

Huyền Tôn đang truy tìm yêu thú thì đột nhiên dừng lại, khóe miệng nhếch lên
một đường cong vi diệu, sau đó hắn tiếp tục hướng sâu vào rừng truy tìm yêu
thú.

Trên đường đi Huyền Tôn vận dụng Cửu Huyền Thiên Công, mười mấy mét xung quanh
hắn xuất hiện hỗn độn khí quay quanh tạo thành một cơn lốc, nơi hắn đi qua cổ
mộc bị tàn phá yêu thú chết sạch, người theo phía sau hắn là Vương Tịnh khi
thấy tình cảnh này cũng phải nuốt một ngụm nước bọt mồ hôi lạnh xuất ra liên
tục.

"Thật khủng khiếp đó là ai mà mãnh mẽ quá vậy!

"Người này quá khủng bố, ta nghĩ mạnh mẽ như vậy nhất định là mười người đứng
đầu bảng khảo thí!"

"Đúng vậy mạnh mẽ như thế người này nhất định là một trong mười người đứng đầu
mới có thể tạo ra cơn lốc kinh khủng như vậy!"

Cách đó vài dặm có người thấy được Huyền Tôn vận dụng Cửu Huyền Thiên Công
kinh hãi nghị luận.

Cũng theo Huyền Tôn một đường đi tới tích phân của hắn lấy tốc độ bão tố tăng
lên, chưa đầy ba canh giờ thứ hạng của hắn từ một trăm đã thăng chín mươi, đây
đã là hắn cố ý thả chậm tốc độ sợ cho mọi người quá chú ý nếu không thứ hạng
của hắn sẽ còn cao hơn nữa.

Ở quảng trường Tề Thiên Các một đám lão giả nhìn hướng Minh Sinh Ngọc Thạch
đàm tiếu với nhau.

"Lý Thiên không hổ danh là Sơ Phân cảnh đệ nhất nhân, nhìn xem người đang đứng
thứ nhất chính là hắn vả lại tích phân chênh lệch vợi hạng nhì còn vượt xa một
mảng lớn." Hứa Dự trưởng lão nhìn Minh Sinh Ngọc Thạch gật đầu cười nói.

"Đúng vậy lần này có Lý Thiên gia nhập bổn các sắp đến Lạc Thần Cổ Giới mở ra
nhất định sẽ thu hoạch rất nhiều." một vị trưởng lão cũng gật đầu phụ họa nói.

"Ta nghe nói gần đây nam quốc xuất hiện một vị thiên tài một mình độc chiến
Tam Anh mà còn đánh bại từng người, không biết nếu Lý Thiên cùng người này
giao đấu ai sẽ thắng đây." Hứa Dự trưởng lão đột nhiên nhắc đến Huyền Tôn.

"Nếu thật sự Lý Thiên cùng người đó giao đấu nhất định sẽ là một hồi long
tranh hổ đấu, thật tiếc không thể chứng kiến rồi." một vị trưởng lão khác cảm
thán nói.

...

Ở bên trong Thiên Giới lúc này Huyền Tôn đình chỉ vận chuyển Cửu Huyền Thiên
Công, hắn đứng trên một đỉnh núi hai tay chắp sau lưng nhìn lên bầu trời, tính
toán thời gian cũng sắp đến rồi nên hắn ngừng việc giết yêu thú lại chuẩn bị
lấy tích phân.

Từ phía sau lưng Huyền Tôn xuất hiện một đám thanh niên bước tới, những người
này không ai khác chính là bọn người Tào Xương, ngoài ra trong đám người bọn
hắn còn xuất hiện một người lạ mặt khác.

Người này là một thiếu niên tuổi tác khoảng đôi mươi trên người tản ra anh khí
rất có phong phạm của một thiên tài.

"Tào Doanh đại ca là hắn đánh đập chúng ta còn cướp đi tích phân của chúng
ta!"

"Đúng vậy Tào Doanh ca, hắn rất quá đáng chúng ta không có đắc tội với hắn mà
hắn lại đánh đập cướp đi tích phân của chúng ta!"

Bọn người Tào Xương vừa thấy Huyền Tôn lập tức ồn ào lật lọng đổi trắng thay
đen, nói Huyền Tôn cướp tích phân của bọn chúng.

Huyền Tôn không nói gì lẳng lặng đứng ở đó nghe bọn chúng thêu dệt, bây giờ
cho dù Huyền Tôn có giải thích cũng chẳng được gì, bọn chúng chỉ là muốn tìm
lý do để ra tay rửa nhục thôi, cho dù Huyền Tôn có giải thích bọn chúng vẫn sẽ
cãi ngang, cứ đánh đến bọn chúng xin tha là được không cần nói nhiều tốn nước
bọt với bọn này.

"Tiểu tử lời của bọn chúng có phải là thật, là ngươi cướp tích phân lại còn
đánh bọn chúng." Tào Doanh hướng về Huyền Tôn nói.

"Đệ đệ của ngươi tính tình như thế nào ngươi nên biết rõ ràng, ai đúng ai sai
ngươi cần gì hỏi đến ta, nguơi cũng chẳng qua tìm một lý do thích hợp để ra
tay mà thôi." Huyền Tôn hướng Tào Doanh nhàn nhạt nói.

Tào Doanh nhìn Huyền Tôn ánh mắt lấp loáng cười, nói: "Ngươi rất thông minh
nếu vậy ta cũng không nhiều lời."

"Giết hắn rửa nhục cho chúng ta đi Tào đại ca!"

"Không, giết hắn như vậy quá tiện nghi cho hắn rồi phải để hắn lại còn một hơi
từ từ thành hạ hắn!"

"Đúng đó giết hắn là quá tiện nghi cho hắn, phải từ từ hành hạ hắn!"

Tào Doanh hét lên một tiếng hét dài, bàn tay năm ngón hóa ra ngũ sắc quang
mang rực rỡ như cầu vòng tỏa ra kinh người uy thế hướng Huyền Tôn đánh tới.

Xung quanh Huyền Tôn tử sắc quang mang hiện lên bao phủ toàn thân, bộc phát ra
khiếp người uy lực lấy đại sơn áp đỉnh tư thế đánh đến Tào Doanh.

Một tiếng ầm vang lên, song quyền đụng nhau phát ra tiếng động cùng uy thế vô
cùng lợi hại chấn động bọn người Tào Xương liên tục lùi ra xa.

Tào Doanh tiếp thụ một quyền của Huyền Tôn cảm nhận được sức mạnh của hắn lập
tức nghiêm túc không giữ lại gì phát ra toàn bộ sức mạnh, ngũ sắc quang mang
lúc này tách ra thành năm chùm ánh sáng nhỏ hướng về Huyền Tôn bay đến.

Huyền Tôn phất tay một cái, năm trùm tia sáng bị đánh văng ra ngoài xỏa xuyên
một tảng đá lớn cỡ một căn phòng, năm trùm ánh sáng đúng là vô kiên bất tồi
tảng đá lớn và dày như vậy mà cũng có thể xỏ xiên qua.

Lúc này tay của Huyền Tôn Thuận Thiên kiếm xuất hiện hướng về Tào Doanh chém
ra một nhát.

Tào Doanh lập tức lấy ra vũ khí của mình để đón đỡ, đó là một thanh trường
thương màu bạc tỏa khí thế rất bất phàm.

"Keng!"

Nhưng cho dù có bất phàm đến cỡ nào trước mặt Thuận Thiên Kiếm nó vẫn chỉ là
đồ bỏ đi, trường thương bị Thuận Thiên kiếm một nhát chém làm đôi Tào Doanh
lập tức lui ra phía sau.

Huyền Tôn đắc thế không tha người nhanh chóng tiếp cận Tào Doanh lại chém ra
mọt nhát.

"Phốc."

Tào Doanh bị Huyền Tôn chém rụng một cánh tay sắc mặt tái nhợt té xuống đất,
một kiếm vừa rồi hắn không chết là vì Huyền Tôn nương tay cho hắn sống, đối
với Huyền Tôn hắn vẫn còn giá trị để lợi dụng.

Huyền Tôn bước lên phía trước soát người của Tào Doanh, hắn đang định phản
kháng thì bị Huyền Tôn dùng tay làm đao chặt xuống một phát ngất xỉu.

"Có rồi!" Huyền Tôn lục soát trên người Tào Doanh phát hiện được ngọc bài của
hắn, tuy hắn bị Huyền Tôn đánh bại không có nghĩa là hắn yếu chỉ vì hắn quá
xui xẻo chọc phải quái thai như Huyền Tôn nên mới có kết cục như vậy, người
này điểm tích phân trong một trong người cũng có thể loạt vào hàng năm mươi,
không biết tích phân của hắn có thể giúp Huyền Tôn tăng đến hạng thứ mấy đây.


Thiên Tử Huyền Tôn - Chương #41