Vô Đề


Người đăng: ✯๖ۣۜTà✯๖ۣۜThiếu✯

Long Cương sơn mạch, vạn đạo kim quang phát tán, chu vi mười dặm xung quanh
Huyền Tôn toàn bộ sụp đỗ, san thành bình địa, các loài hung thú hoảng sợ bỏ
chạy tán loạn.

Có chân hống bỏ chạy thục mạng, xô ngã rất nhiều đại thụ.

Có thần điểu vương cánh xé trời bay vút trốn vào tầng mây.

Có quỳ ngưu một chân bỏ chạy đụng đổ mấy ngọn tiểu sơn.

Nửa giờ sau, Huyền Tôn mở mắt ra hai đạo tinh quang bay về trước phá nát một
ngọn đại sơn ở đường chân trời, Huyền Tôn kim quang nội liễm nhếch miệng cười,
hắn cười không phải bởi vì hắn đột phá Tụ Linh cảnh, hắn từng là Hóa Thần cảnh
việc tăng cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn vui vì hắn đột phá đến Tụ Linh cảnh thức tỉnh được truyền thừa ký ức trong
huyết mạch, nhận được Cửu Huyền thiên công, đây là bộ cổ công mà thiên phụ
dành cho hắn, chỉ duy hắn mới có thể tu luyện, ngay cả thượng cổ chư thần hậu
duệ là thượng cổ thần duệ, có được thiên công truyền thừa lại cũng thua kém
Cửu Huyền thiên công của hắn.

Kể cả Long Huyết Kiếm Quyết bất thế bảo kỹ của Long tộc cũng phải ảm đạm thất
sắc.

Cửu Huyền thiên công bao gồm chín tầng, luyện thành tầng thứ nhất có thể
chuyển hóa linh lực thành Cửu Huyền đế khí, bá đạo vô song, khi tấn công mãnh
liệt như lửa, xâm lược như nước, khi phòng thủ bất động như sơn, kiên cố như
thạch, khi tu luyện tầng một đến đỉnh phong có thể đạt được khả năng lăng
không phi hành mà chỉ có Kết Thai cảnh mới có đặc quyền.

Tầng một chủ yếu là căn cơ của Cửu Huyền thiên công, hóa linh lực thành cửu
huyền đế khí để sử dụng nên tác dụng không bộ lớn bộ thiên công này lợi hại là
nằm ở những tầng sau, nhưng như vậy cũng đã rất nghịch thiên, nếu để cho mấy
cái thượng cổ thần duệ, cổ lão gia tộc biết được chắn chắn sẽ gây nên một hồi
tranh giành huyết tinh, dù sao chưa đến kết thai đã có thể lăng không phi hành
quá nghịch thiên rồi.

"Ta đã đột phá Tụ Linh cảnh cũng nên rời khỏi rồi." Huyền Tôn thầm nhủ, hắn
đến thế giới này chỉ có một mục đích đó là viết nên một đoạn truyền kỳ của
mình, hắn muốn ở mọi nơi bất kỳ chỗ nào đều phải có bóng dáng của hắn, một
giai thoại truyền kỳ, khinh thường cùng thế hệ, thiên tư ngang dọc, là vô địch
tồn tại khiến cho những tuổi trẻ thiên tài cùng thế hệ với hắn phải hối hận vì
sinh ở thời đại này, thời đại mà chỉ riêng hắn tỏa sáng.

Nói rồi Huyền Tôn đứng dậy nhắm hướng đế đô hóa thành một đạo ánh sáng trắng
bạc biến mất khỏi Long Cương sơn mạch, hai bên đường cảnh vật sưu sưu về phía
sau, bóng dáng của hắn rất nhanh cách xa Long Cương sơn mạch, thân ảnh của hắn
mang theo một loại tịch mịch đơn côi, ít biết được thân ảnh tịch mịch đơn côi
đó sau này sẽ trở thành một giai thoại lưu danh cổ sử lưu truyền nhiều cái kỷ
nguyên, tục danh của hắn sẽ trở thành một loại cấm kị hô gọi, mọi người chỉ
biết đến hắn với một cái danh tự là Thiên Tử, một cái danh tự mà khiến cho các
lộ cao thủ phải khiếp đảm lo sợ, không dám nhắc đến.

Huyền Tôn không biết hắn ngựa không dừng gió ngày đi mấy trăm dặm đi qua Huyết
Sâm thảo nguyên một trong những cấm địa của nam quốc, với tốc độ như vậy mà
vẫn phải mất vài tháng hắn mới có thể đến đế đô, nếu để cho những kia cổ quốc,
thần duệ gia tộc biết được chắc chắn sẽ kích động như gặp thiên nhân, thảo
nguyên ở trên các loài hung cầm mãnh thú nhiều vô số kể động một chút có thể
gặp hung cầm to như ngọn núi ẩn núp ở trong tầng mây bất kỳ lúc nào cũng có
thể bay xuống tấn công, còn có thể gặp được quái vật cao to như ngọn núi chọc
vào mây trắng bắt lấy người để ăn thịt, người bình thường ngày đi được mười
dặm đã là tài giỏi lắm rồi với lại đó toàn là cao thủ Phách Địa cảnh trở lên
cũng chỉ Huyền Tôn mang theo vô địch khí vận như vậy mới có thể bình yên vô sự
một đường đi tới.

Khi còn ở ngoại vi đế đô Huyền Tôn đã có thể nhìn thấy tường thành của đế đô
cao vút chọc vào trời xanh, nó được xây dựng bằng kim mộc cương thạch, có màu
vàng nhạt tựa như kim loại mà cũng không giống, tựa như mộc mà cũng không phải
mộc rất là tráng lệ, tỏa ra khí thế hào hùng còn thêm loáng thoáng áp bức khí
tức đan xen như đang cảnh báo cho những ai có ý đồ xâm phạm nó.

Phía trên tường thành từng người binh sĩ mặc hoàng kim giáp, tay cầm thô to
trường kích, mặc vô biểu cảm, lãnh khốc vô tình, toàn thân từng tia lôi đình
lượn lờ, sát khí trùng thiên dâng tận trời cao.

Khi vào thành Huyền Tôn cười khổ, trên thân không có mang theo tiền tài đành
phải nhờ một vị đại hán tốt bụng trả tiền giúp.

"Không ngờ ta là Thiên Tử mà cũng có lúc phải thiếu tiền nói ra có ai tin
chứ." Huyền Tôn cười khổ không thôi.

Đi dạo dòng quanh đế đô một lát Huyền Tôn phát hiện phía trước không hiểu xảy
ra chuyện gì mà tụ tập một đám người đang xù xì bàn tán gì đó, hiếu kỳ nên
Huyền Tôn đến phía trước thử.

"Tề Thiên các lại mở ra chiêu sinh mười năm một lần, thiên tài từ khắp nơi
chắc chắn sẽ đổ về đây a, chỉ có điều tuyển sinh quá hà khắc phải có Tụ Linh
cảnh tu vi lại còn dưới ba mươi tuổi nếu không ta cũng muốn chiêu sinh!"

"Thôi đi ... ngươi đừng mơ mộng, đúng rồi lần này các công tử tiểu thư của các
đại tông phái ở các đại thành chắc sẽ tụ về đây, như thiếu tông chủ Âm Minh
tông của Trung Hàn thành, Lâm Vô Trần thiếu môn chủ Thiên Kiếm môn của Dương
Minh thành còn có Đường Thanh Liên đại tiểu thư Đường gia của Bạch Dương thành
chắn chắn cũng sẽ tụ hội về!"

"Vậy còn Thiên Hàng thành Chiến Minh tông không có ai đại diện sao!"

"Vậy là ngươi không biết, Chiến Minh Tông bây giờ đã sa sút lắm rồi, những năm
trước thì còn may mắn có thể xuất hiện vài tên Tụ Linh cảnh đệ tử để đại diện
đến đây chiêu sinh còn bây giờ tìm được một tên đệ tử Tụ Linh cảnh đã là thiên
đại ban ân nói gì đến dưới ba mươi tuổi!"
...
"Từ lúc ta gia nhập Chiến Minh Tông đến giờ cũng không làm được gì cho nó, lần
này ta đại diện cho Chiến Minh tông đến chiêu sinh xem như là trả lại một phần
nhân quả này vậy." Huyền Tôn thầm nhủ sau đó bất đầu nghe ngóng cách thức tham
gia tuyển sinh.

( ta cảm thấy ta viết truyện này càng viết càng tệ thì phải, ai đó cho ta ý
kiến đi )


Thiên Tử Huyền Tôn - Chương #18