8 : Hạng Sở Hoàng Tộc.


Quyển 1 : Long Tiềm Phong Bình.

"Khiên nhược tước thành,

Yêu như thúc tố.

Duyên cảnh tú hạng,

Hạo chất trình lộ.

Phương trạch vô gia,

Duyên hoa phất ngự.

Vân kế nga nga,

Tu my liên quyên.

Chu thần ngoại lãng,

Hạo xỉ nội tiên.

Minh mâu thiện lãi,

Yếp phụ thừa quyền.

Khôi tư diễm dật,

Nghi tĩnh thể nhàn.

Nhu tình xước thái,"

(Bản dịch của Điệp Luyến Hoa)

Vai tựa vót thành,

Eo như được bó.

Cổ gáy thon dài,

Da ngần hé lộ.

Sáp thơm không dùng,

Phấn màu chẳng ngự.

Tóc búi mây bồng,

Mày uốn thon cong.

Ngoài môi thắm đỏ,

Răng ngà bên trong.

Con ngươi khẽ liếc,

Má lúm đồng tiền.

Phong tư kiều diễm,

Dáng tĩnh thân nhàn.

Nhu mì khoan nhã,"

----------

Vân Dật trong đầu không tự chủ được hiện lên những lời ưu mỹ trong "Lạc Thần
phú" tại kiếp trước.

Nhìn vị nữ tử trước mắt, mái tóc dài như mực, da như mỡ đặc, mi nhược khinh
yên, thanh lãnh đạm nhã, hạnh mâu lưu quang, sóng mắt mông mông, một thân áo
trắng, thật giống như tiên tử. Vân Dật không khỏi có chút mục huyễn thần mê,
ngây ngẩn nhìn chằm chằm đối phương.

Chợt Vân Dật tinh thần khôi phục thanh minh, nhận ra mình mới vừa thất thố,
không khỏi âm thầm cười khổ, mình định lực lúc nào trở nên như vậy kém. Vân
Dật không biết, hôm nay trước sau uống hai lần rượu, men say dâng trào, hơn
nữa lúc trước cùng cùng sở vũ giao thủ, khí huyết sôi trào tâm thần kích động,
lúc này tính cách tâm tính tự nhiên có mấy phần biến hóa. Vị bạch y nữ tử dung
mạo quả thật nghiêng nước nghiêng thành, trên khuôn mặt thanh u đạm nhã khí
chất, lại càng tăng thêm ba phần mị lực, cực kỳ giống một vị di thế mà độc lập
tiên tử. Vân Dật thất thố cũng là hợp tình hợp lý.

Vị bạch y giai nhân chính là Sở Vũ thê tử, là hoàng y nữ tử tại tửu lầu, Niếp
Ngọc Hoàn.

Niếp Ngọc Hoàn giống như không để ý Vân Dật đang nhìn thẳng mình, nhẹ nhàng
hướng Vân Dật thi lễ, cũng không lên tiếng, ngồi vào bên cạnh. Thị nữ đi theo
phía sau đặt xuống đàn cổ trong ngực, rồi đứng ở một bên. Niếp Ngọc Hoàn nhẹ
nhàng kích thích giây đàn, bên tai Vân Dật nhất thời vang lên một mảnh tế nị
hàm súc âm thanh. Một lát sau, cầm âm nhất chuyển, trở nên du dương nhanh nhẹ.

Vân Dật không khỏi đắm chìm trong tiếng đàn du dương uyển chuyển , hắn không
hiểu đàn, tự nhiên không biết Niếp Ngọc Hoàn đàn là nhạc khúc nào. Nhưng hắn
nhận ra được cầm kỹ hẳn của Niếp Ngọc Hoàn là hết sức xuất sắc. Cầm khúc êm
tai dễ nghe, tiếng đàn như đi vào lòng người.

Niếp Ngọc Hoàn một khúc tấu xong, Vân Dật say mê nói :

- Niếp phu nhân cầm khúc này, thật là dư âm lượn quanh quẩn , bên tai không
dứt a!

Lời này của Vân Dật là chân tâm thật ý, phát ra từ phế phủ. Hắn nghĩ mình trở
về có muốn hay không cũng học một ít đánh đàn, bồi dưỡng một chút tình cảm sâu
đậm gì đó. Ngay sau đó lại lắc đầu, học đàn đoán chừng cũng không dễ như vậy,
mình ngay cả cầm có mấy giây cũng không biết, nhập môn cũng tốn thời gian rất
lâu, đừng nói như Niếp Ngọc Hoàn đạt tới cảnh giới như vậy.

Niếp Ngọc Hoàn nghe lời tán thưởng của Vân Dật, thần như thường, lạnh nhạt
nói:

- Vân công tử mâu khen.

Một lời xong, cũng không đợi Vân Dật nói chuyện, phân phó thị nữ thu thập đàn
cổ, thi thi nhiên đi ra ngoài.

Thấy vậy, Vân Dật có chút lúng túng, thầm nói, Niếp phu nhân quả là người đạm
nhiên thanh nhã. Thật giống như một vị không để ý tới trần tục tiên tử. Trong
lòng lại có chút buồn bã, ai không muốn cùng mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như
vậy ở chung thêm chốc lát đây.

Sở vũ thấy Vân Dật dáng vẻ, cũng không để bụng, cười nói :

- Vân công tử chớ trách, tính tình phu nhân trời sinh là vậy, có chỗ thất lễ,
mong được thông cảm.

Vân Dật tỉnh lại, người ta đã sớm là thê tử người, mình nghĩ bậy gì đây. Lập
tức tự giễu nói, "Mình cuối cùng cũng là tục nhân a."

Nghĩ như vậy, Vân Dật cảm thấy thoải mái, không suy nghĩ thêm gì về tuyệt đại
giai nhân Niếp phu nhân nữa. Lại cùng Sở Vũ trò chuyện hồi lâu, nghe phía bên
ngoài tiếng điểm canh, phát hiện đã hết ngày, vội vàng hướng Sở Vũ nói cáo từ.
Sở vũ giữ lại mấy câu, thấy Vân Dật cố ý rời đi, cũng không tốt kiên trì, liền
đem Vân Dật đưa đến ngoài cửa.

Sở Vũ trở lại nội viện, thấy dáng người yểu điệu đứng ở ngoài hiên, đến gần
phát hiện nhưng là Niếp Ngọc Hoàn đang tĩnh lặng ngắm trăng sáng. Sở vũ đi tới
bên người Niếp Ngọc Hoàn, đưa tay ôm lấy nàng eo nhỏ, nhỏ giọng nói :

- Sao vậy, Ngọc Hoàn, có phải hay không giận cô, là cô không tốt, cô lại nuốt
lời, cô đã đáp ứng ngươi, sẽ không lại để cho ngươi làm những chuyện ngươi
không nguyện ý.

Niếp Ngọc Hoàn ngưng mắt nhìn huyền nguyệt giữa không trung, trong lòng nhẹ
nhàng thở dài, sâu kín nói :

- Thiếp không trách Đại vương, nếu như không có Đại vương ngài, thiếp cũng
không biết bây giờ thiếp còn sống hay không.

- Vậy Ngọc Hoàn nàng đang suy nghĩ chuyện gì? Có thể hay không cùng cô nói
một chút

Sở Vũ có chút không hiểu hỏi.

- Thiếp chẳng qua là có chút nhớ nhung cha mẹ thôi.

Nàng tâm sự, hắn sao biết được đây.

- Tốt lắm, ngày mai chúng ta liền lên đường trở về Tương Dương. Ngọc Hoàn rất
nhanh sẽ thấy Nhị lão. Đúng rồi, Ngọc Hoàn, nàng cảm thấy Vân Dật người này
như thế nào?

Niếp Ngọc Hoàn không có lên tiếng đáp lại, vẫn lẳng lặng đứng, ánh mắt nhìn
chăm chú vầng trăng sáng giữa không trung kia, không biết đang suy nghĩ gì, òn
Vân Dật, nàng không có để ở trong lòng.

Sở Vũ thấy vậy, cũng không tức giận, cùng Niếp Ngọc Hoàn an tĩnh đứng đó. Hắn
biết tính tình Niếp Ngọc Hoàn, chính là kiểu không ăn nhân gian khói lửa. Nếu
như không phải là mình may mắn cứu Niếp Ngọc Hoàn một nhà, nữ tử tính tình như
nàng, chính là cả đời sẽ không cùng mình có liên hệ nào đi. Nghĩ tới đây, Sở
Vũ không khỏi chút đắc ý. Bất quá, nghĩ đến ngày mai phải trở về Tương Dương,
rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, mình cũng phải suy tính bước cờ tiếp theo nên
hạ như thế nào.

Kì thực, Sở Vũ là tên giả, hắn tên thật là Hạng Tư Mẫn, là Sở Quốc Trần Vương
điện hạ, Sở Quốc đương kim hoàng đế Hạng Huỳnh là chú ruột hắn.

Còn tại sao Hạng Tư Mẫn lại ở Tề Quốc, thì phải bắt đầu từ chú hắn Hạng Huỳnh
nói đến.

Mười năm trước, Hạng Huỳnh còn là Ngụy Quốc Thượng tướng quân, bởi vì Ngụy
Quốc nam bộ vùng Tương Châu có tặc nhân làm loạn, Ngụy đế lệnh cho Hạng Huỳnh
dẫn quân dẹp phản loạn. Hạng Huỳnh trước sau một tháng không tới liền bình
định phản loạn. Không dừng tại đó, Hạng Huỳnh còn dẫn quân tấn công Kim Nam
chư châu, Những nơi này tuy là Ngụy Quốc lãnh thổ nhưng lại tự mình độc lập,
không chịu triều đình khống chế.

Trên chiến trường, Hạng Huỳnh mỗi lần đều xông lên trước sĩ tốt, khí thế như
hổ. Bộ hạ cũng nhiều hùng tráng chi sĩ, cho nên, mỗi chiến tất thắng. Vì vậy
lúc ấy được gọi là Ngụy mãnh hổ, đủ thấy uy danh bao lớn, Ngụy nhân cho là có
Hạng Huỳnh tại, nước Ngụy ắt sẽ nhất thống thiên hạ.

Vậy mà, Ngụy Đế nghe lời tiểu nhân sàm ngôn, nói Hạng Huỳnh tay cầm tinh binh,
uy danh chí thịnh, không thể không phòng, hẳn nên triệu hắn hồi kinh, đoạt lại
binh quyền, để ngừa bất trắc. Ngụy Đế ngu ngốc, lại đáp ứng.

Lúc này Hạng Huỳnh đang ở Lãng Châu khai cương thác thổ, kiến công lập nghiệp,
làm sao chịu thu quân trở về Lạc Dương. Vì vậy Hạng Huỳnh viết một phong tấu
chương đưa về Lạc Dương, ý đại khái là, bây giờ chính là thời điểm Ngụy Quốc
ta quật khởi mấu chốt, làm sao có thể nửa đường hủy bỏ, chờ ta đánh chiếm
Tương Châu phủ, nhất định sẽ hồi kinh thỉnh tội.

Thấy Hạng Huỳnh không nghe lệnh, Ngụy Đế tức giận. Đế Vương tức giận hậu quả
liền nghiêm trọng. Ngụy Đế lập tức hạ lệnh bắt giam Hạng Huỳnh cha mẹ vợ con.
Lại liên phát mười sáu đạo chiếu thư, bắt hắn hồi kinh.

Hạng Huỳnh thấy thân nhan bị Ngụy Đế bắt giam, làm sao còn có thể không nhận
lệnh, chỉ đành thu quân hồi trều. Mới vừa đi tới Tương Châu, Hạng Huỳnh bộ hạ
cũ liền tại đêm đó phát động binh biến, giết giám sát quân tình, ủng lập Hạnh
Huỳnh xưng đế, dâng lên một bộ tân hoàng bào.

Hoàng bào đã mặc lên người, Hạng Huỳnh cho dù muốn cởi xuống, thuộc hạ hắn sẽ
không đáp ứng, Ngụy đế càng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hạng Huỳnh cắn răng một
cái, dứt khoát ngay tại Tương Châu Tương Dương thành lên ngôi xưng đế, quốc
hiệu là Sở, nguyên hiệu Càn Quang.

Tương Châu xung quanh Tùy Châu, Kinh Châu, Phục Châu rối rít thoát ly Ngụy
Quốc, đầu nhập Sở Quốc mới kiến lập. Nhưng nơi này là Hạng Huỳnh căn cơ, tự
nhiên ủng hộ Hạng Huỳnh. Cộng thêm phần lớn địa bàn Tương Châu phủ vừa đánh
chiếm, Sở Quốc thế lực liền thành không nhỏ.

Ngụy Đế thấy Hạng Huỳnh quả nhiên mưu phản, tức giận giậm chân, trong cơn nóng
giận, hạ lệnh chém toàn gia Hạng Huỳnh. Hạng Huỳnh nghe tin thân nhân con cháu
đều bị giết sạch sẽ, giận không kiềm được, quả quyết đem binh nhắm thẳng Lạc
Dương. Binh phong sắc bén, không ai cản được.

Ngụy Đế tuy ngu ngốc, nhưng Ngụy Quốc vẫn còn lương tướng. Tại giây phút Ngụy
Quốc sinh tử tồn vong, Ngụy Quốc danh tướng Cố Thừa Diệp đứng ra, dẫn quân tại
Lạc Dương phía nam hia trăm dặm Lỗ Dương Quan cùng Hạng Huỳnh kịch chiến.

Ngụy Quốc danh tướng Cố Thừa Diệp, tuy là cổ hi chi linh (DG: 70t), nhưng vẫn
còn trung dũng năm đó. Lại là lão tướng, bản lĩnh tự nhiên không tầm thường.
Vì vậy, Cố lão tướng quân thành công chặn lại Hạng Huỳnh thế công.

Mà Hạng Huỳnh thấy Lỗ Dương Quan công lâu không được, Sở Quốc phía đông Tề
Quốc lại rục rịch, tập binh biên giới, chỉ đành thở dài, ôm hận lui binh.

Sau, Ngụy Sở lưỡng quốc bắt tay giảng hòa, lấy Đặng Châu làm hai nước khu hòa
hoãn, đều không trú đóng quân đội. Nhưng cây gai trong lòng song phương làm
sao cũng tiêu không hết , vì vậy mấy năm qua va chạm không ngừng.

Về sau nghe nói Sở Đế Hạng Huỳnh từ khi con cháu bị giết sạch, tính tình trở
nên cổ quái. Sau khi xưng đế rất ít ngủ lại hậu cung, cộng thêm tuổi tác đã
cao, vì vậy không có con cháu nối nghiệp. Hôm nay tuổi gần sáu mươi, Hạng
Huỳnh gặp phải chuyện trọng yếu nhất đó chính là lập Thái tử, trăm năm sau, Sở
Quốc nên do ai kế thừa đại thống?

Cái vấn đề này, không chỉ có Hạng Huỳnh gấp, Sở Quốc đại thần gấp, Hạng Huỳnh
chất tử cũng gấp. Hạng Huỳnh không còn nhi tử, chất tử lại không ít. Ngày đó,
chỉ có Hạng Huỳnh con trai trưởng ở Lạc Dương bị giết, cháu hắn phần lớn đều
theo bên người, hoặc không có ở Lạc Dương.

Bây giờ hắn không nhi tử, đệ nhất thuận vị thừa kế hoàng đế liền chính là
những người cháu này. Nghĩ tới đây, Hạng Tư Mẫn không khỏi cười lạnh một
tiếng, những người anh em chú bác này lĩnh quân trị quốc bản lĩnh không lớn,
tranh quyền đoạt thế ngược lại ai cũng đều là hảo thủ. Các loại thủ đoạn nhiều
vô số kể. Hừ, thật là Hạng gia con cháu tốt, bệ hạ cháu tột, huynh đệ mình
tốt.

Lần này Hạng Tư Mẫn rời đi Sở Quốc chính vì nhận ra Hạng Huỳnh đối với những
chất tử tranh sáng tranh tối cảm thấy không vui, quyết tâm xuống tay sửa trị
một phen. Hắn lúc này mới chạy xa chính trị vòng xoáy lần này.

Hạng Tư Mẫn mặc dù thân kỷ tại ngoại, nhưng tin tức vẫn vô cùng linh thông,
lần này bệ hạ nghiêm trị mấy đứa cháu huyên náo lớn nhất, mình cũng vui mừng
bớt đi mấy đối thủ. Ngày mai đoàn người mình xuôi nam Tương Dương, chẳng qua
chuyến này đi không biết bao giờ mới lần nữa bước vào Phong Châu Thành. Hắn
vẫn tương đối thích thành thị nổi tiếng Trung Nguyên này, nơi này là Trung
Nguyên yết hầu yếu đạo, bản thân sau này muốn tranh bá thiên hạ, Phong Châu
thành tất phải thu vào trong tay.

Hạng Tư Mẫn đột nhiên nghĩ đến Vân Dật, hắn mơ hồ cảm giác hẵn sẽ còn cùng Vân
Dật gặp mặt, hắn cũng không biết tại sao bản thân có cảm giác như vậy, có lẽ
đây là trực giác nam nhân đi.

Lại nói, Vân Dật sau khi cùng Sở Vũ cáo từ, một người chậm rãi đi trên đường
đá xanh. Bốn phía yên tĩnh, chợt có người đi đường từ Vân Dật bên người vội vả
lướt mà qua, hẳn là sắc trời đã tối, cuống cuồng về nhà.

Đây cũng là cổ đại cùng hiện đại khác biệt, trời mới tối không lâu, trên đường
đã không còn người đi đường, nếu đặt ở hậu thế, mới hơn bảy giờ, sinh hoạt ban
đêm chỉ vừa mới bắt đầu, trên đường làm sao có thể an tĩnh vậy đây.

Suy nghĩ một chút cũng phải, thời đại này, đại đa số mọi người đều quen mặt
trời mọc thì làm, mặt trời lặn là nghỉ, ban ngyaf bận rộn một ngày, buổi tối
làm sao còn tinh lực ra ngoài đi lại đây.

Hơn nữa, quan phủ có cấm đi lại ban đêm, châu phủ khác thời gian giới nghiêm
Vân Dật không rõ, Phong Châu thành giới nghiêm bắt đầu từ canh hai đến canh
năm là kết thúc, chính là buổi tối chín giờ đến hôm sau năm giờ sáng. Khoảng
thời gian này cấm chỉ hết mọi hoạt động ban đêm, nếu như trong lúc này đi đi
lại lại, xin lỗi, bị bắt sẽ bị nhốt vào ngục lao ăn đòn. Có lẽ sẽ có người
nói, giới nghiêm cái gì, thật không có nhân tình, khô khan cay nghiệt. Nhưng
mọi người phải rõ ràng một điều, cổ đại vật chất thiếu thốn, điều kiện chiếu
sáng không đủ, ban đêm chính là thời cơ trộm cướp hoành hành, nếu như không có
giới nghiêm, trị an nhất định kém tới cực điểm. Dân chúng sinh mạng tài sản an
toàn sẽ chịu xâm hại, xã hội ổn định cũng bị ảnh hưởng. Cứ như vậy, giới
nghiêm tất nhiên là cần thiết.

Bất quá Vân Dật giờ phút này không có công phu nói chuyện giới nghiêm, bởi vì
hắn gặp phiền toái.


Thiên Tử Bá Nghiệp - Chương #8