7 : Không Đánh Không Quen.


Quyển 1 : Long Tiềm Phong Bình.

Vân Dật không muốn tiếp xúc cùng hai nữ tử này, khi nãy lúc hắn đánh người, đã
bí mật quan sát biểu lộ cùng phàn ứng của hai người. Hứa Mặc bị đánh, lục y
thiếu nữ trên mặt còn lộ một tia khoái ý, nga hoàng sam nữ tử biểu hiện lại
quá mức trấn định, chỉ lẳng lặng nhìn, hai hàng lông mày không bị che khuất
chưa từng có một tia gợn sóng nào. Nữ tử như vậy thân phận khẳng định bất
phàm, Vân Dật sẽ không đi trêu chọc, cũng không muốn trêu chọc. Hắn không phải
lãng tử phong lưu đa tình, còn chưa tới mức thấy mỹ nữ liền đi không được.Hắn
đánh Hứa Mặc cũng không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đây chỉ là nói
đùa, hắn là không nhìn được Hứa Mặc ỷ thế hiếp người, cho dù bị bắt nạt là một
xấu nữ hắn cũng sẽ ra mặt.

Vân Dật không biết, hắn đánh Hứa Mặc một trận, ngược lại là giúp Hứa Mặc thoát
được một kiếp. Vân Dật cũng không biết, cảnh hắn đánh Hứa Mặc đều được Mặc Y
nữ tử, đầu đội mũ che thu vào trong mắt. Sau màn che , ánh mắt nữ tử lóe lên
vẻ khác lạ.

- Cũng được coi là một nam nhi tốt. . .

Vân Dật cùng Thúy nhi đi tới lầu hai, thấy Bạch Bất Phàm nằm nhoài trên bàn
ngủ say như chết, Vân Dật không khỏi cười khổ. Hắn tiến tới, vỗ Bạch Bất Phàm
bả vai:

- Bạch đại ca, mau tỉnh lại, coi chừng nhiễm lạnh.

- A, hiền đệ, vi huynh làm sao ngủ.

Bị Vân Dật đánh thức Bạch Bất Phàm xoa xoa ánh mắt nhập nhèm.

- Bạch đại ca, ngươi uống nhiều rồi, được rồi, Bạch đại ca hay là sớm đi về
nhà, đừng để chị dâu lo lắng.

Vân Dật cười giải thích.

Bạch Bất Phàm năm nay hai mươi mốt tuổi, tất nhiên đã thành hôn. Thời đại này,
mười sáu mười bảy tuổi thành gia không phải ít. Giống như Vân Dật bằng này
tuổi, còn chưa có lập gia đình cũng không thấy nhiều. Chẳng qua ngày thường
Vân phụ không nhắc đến việc Vân Dật lập gia thất, Vân Dật cũng không gấp,
ngược lại càng ung dung tự tại. Mặc dù cái thời đại này nữ tử trưởng thành
sớm, nhưng Vân Dật vừa nghĩ tới mình cưới một thiếu nữ mười sáu sống qua ngày,
trong lòng vẫn là không quá thích.

- A, a. Được rồi, lần sau vi huynh lại mời hiền đệ uống rượu.

Bạch Bất Phàm dùng sức xoa xoa đầu, cảm giác đầu vẫn mơ mơ màng màng. Chầm
chậm bước hướng cửa thang lầu đi tới., trong miệng lẩm bẩm lần sau nhất định
sẽ lần nữa mời Vân Dật uống một chầu vân vân, khiến Vân Dật cảm thấy không
biết làm sao. Vân Dật nhận ra, vị Bạch đại ca hào sảng này của mình lại là ham
rượu. Trong lòng cười khổ, vừa nói đáp ứng, vừa đỡ Bạch Bất Phàm xuống lầu.

Tầng một, Hứa Mặc đoàn người cùng với hai nữ tử đều không thấy bóng dáng, chắc
đều đã rời đi. Vân Dật cũng không để ý, đỡ Bạch Bất Phàm lảo đảo cùng với Thúy
nhi đi ra tửu lầu.

Vân Dật mang Thúy nhi, trước đem Bạch Bất Phàm đưa về Bạch phủ. Bạch phủ hạ
nhân vội vàng đem Vân Dật đoàn người đón vào phủ, tự có người đi nội viện bẩm
báo. Bạch lão gia tử không ở nhà, đại công tử lại say choáng váng, chiêu đãi
Vân Dật là Bạch Bất Phàm thê tử Tần thị.

Trước còn nghĩ tức phụ thương gia cũng là người khôn khéo, nhưng Tần thị lại
là mẫu con gái rượu ôn nhu. Tần thị ngày thường chắc cũng chưa tiếp khách, Vân
Dật tuy hảo hữu phu quân nàng, nhưng cùng nàng cũng không quen thuộc, nơi nào
có lời gì nói.

Vân Dật thấy không khí có chút lạnh nhạt, cũng biết Tần thị tính cách là như
vậy, chỉ đành phải nói mấy câu nhượng Bạch Bất Phàm nghỉ ngơi cho khỏe, liền
nói cáo từ. Vân Dật trong đầu nghĩ, Triều đại này bắc phương nữ tử, phần lớn
tính tình đều phóng khoáng, nữ tử e lệ ngượng ngùng như Tần thị ngược lại ít
thấy.

Tần thị thấy Vân Dật nói cáo từ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn cũng
không thiện đãi nhân tiếp vật, bình thường đều là công công làm những việc
này, hôm nay công công không có ở trong trong phủ, chồng lại say rượu, nàng
bất đắc dĩ, mới ra ngoài tiếp đãi Vân Dật. Vân Dật nói cáo từ, Tần thị vội
vàng cho người làm đưa Vân Dật ra phủ, nàng trở lại hậu viện chăm sóc tướng
quân đang say rượu.

Vân Dật cùng nha hoàn Thúy nhi trở về phủ, bên đường truyền tới thanh âm mấy
hài đồng hát ca dao. Vân Dật phát hiện ca dao nội dung chính là cùng mấy ngày
trước Bạch Bất Phàm nói kia thủ ca dao truyền khắp Kim Lăng thành.

"Dân gian vân, phiêu phong bình. Binh qua khởi, thiên hạ ninh."

Vân Dật âm thầm kinh hãi, ca dao này đã truyền đến Phong Châu. Vân Dật suy
nghĩ sau lưng nó nhất định có hắc thủ thúc đẩy hết thảy những thứ này, bên tai
vang lên Thúy nhi tiếng kinh hô:

- Công tử cẩn thận.

- Các hạ, đây là ý gì?

Vân Dật nhìn chăm chú trước mặt một vị hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi thanh
niên bình tĩnh nói. Vân Dật giọng bình tĩnh, trong lòng nhưng dâng lên kinh
đào hãi lãng. Hắn cảm giác hai cánh tay giống như sắp gãy mất, hai tay đau tê
tâm liệt phế, nắm chặt cũng không làm được. Chỉ đành phải đem hai tay chắp ở
sau lưng, không để cho đối phương phát hiện khác thường.

Đem thời gian trở lại chốc lát trước, Thúy nhi tiếng kinh hô đem Vân Dật suy
nghĩ kéo trở về thực tế. Vân Dật phát hiện một trận quyền phong hướng mặt mình
công tới, hắn muốn tránh cũng không kịp. Dưới tình thế cấp bách, chỉ đành đem
nha hoàn Thúy nhi kéo ra phía sau. Đối phương mặc dù hướng mình mà tới, nhưng
vẫn phải phòng ngừa tổn thương người vô tội. Vân Dật chính là một người như
vậy, hắn không nhìn được người bên cạnh mình bị thương tổn, có lúc, hắn tình
nguyện hy sinh mình, cũng phải bảo hộ người bên cạnh chu toàn.

Người ra quyền thấy vậy sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới lúc này ác thiếu
còn có thể bảo vệ mình nha hoàn, khiến cho hắn có chút kinh ngạc. Do đó, người
thanh niên nhất thời thu lực, quả đấm dừng ở cách Vân Dật lỗ mũi một cm.

Vân Dật đang muốn lên tiếng chất vấn, chỉ nghe thanh niên đối diện nói :

- Ác thiếu, nhìn việc ngươi mới làm, ngược lại có mấy phần giống người, như
vậy ngươi chỉ cần có thể tiếp ta mười chiêu, hôm nay chuyện xúc phạm muội muội
ta liền có thể bỏ qua. Ác thiếu, như thế nào?

Vân Dật cho dù tính cách tốt, trước bị đánh lén, lại trái một câu ác thiếu,
phải một câu ác tiếu, làm sao còn có thể chịu được, bèn la lên:

- Tới đi!

Vân Dật để nha hoàn Thúy nhi lui qua một bên, hai cánh tay tích lực xông về
phía người thanh niên. Hắn nhìn ra thanh niên đối diện võ nghệ Bất Phàm, lúc
này quyết định tiên hạ thủ vi cường. Ra tay đều dùng hết sức. Tuy nhiên, người
thanh niên khí lực cực lớn, mỗi một quyền cứng đối cứng, Vân Dật cảm giác mình
nắm đấm đều muốn tê liệt, cánh tay cũng đau nhức khó nhịn.

Sau chín chiêu, Vân Dật cảm giác mình không tiếp nổi người thanh niên cuối
cùng một quyền. Hắn cảm giác mình đã đến cực hạn, nhưng cũng chỉ có thể cắn
chặt răng giơ quyền nghênh đón. Lúc hai quyền sắp xúc đụng vào nhau, người
thanh niên thân hình bỗng dưng ngừng một chút, trọng tâm không vững, lảo đảo
một cái, quả đấm từ Vân Dật thân thể phía bên phải trượt qua.

Vân Dật mặc dù không biết cuối cùng người thanh niên tại sao lại hạ bàn không
yên, nhưng Vân Dật cũng coi là tiếp qua mười chiêu.

- Các hạ, đây là ý gì?

Vân Dật giọng bình tĩnh, trong lòng lại tức giận dị thường, hai cánh tay đau
đớn khó chịu, phỏng đoán lại phải nghỉ dưỡng sức mấy ngày. Lại nghĩ đến người
này không giải thích được tìm hắn , Vân Dật tự nhiên sẽ không tâm tình tốt gì.

Người thanh niên cũng đang cảm thấy kỳ quái, cuối cùng một quyền kia, rõ ràng
có thể để cho ác thiếu thương cân động cốt, tại sao sẽ đột nhiên hạ bàn không
yên đây. Mới vừa tựa hồ có vật gì đụng phải chân mình, nhưng là tại sao mình
không có nhận ra, trên đất cũng không có thứ gì. Lại nghe được Vân Dật chất
vấn, thuận miệng nói :

- Có ý gì, khi dễ em gái ta, còn muốn chạy? Ta nói cho ngươi...

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy phương xa đi tới đám người. Cầm đầu là hai nữ
tử, một vàng một xanh. Chính là Vân Dật lúc trước ở tửu lầu nhìn thấy hai nữ
tử kia.

- Đại ca, ngươi tìm nhầm người, ác thiếu không phải hắn, hắn là người xuất
thủ dạy dỗ ác thiếu.

Lục y nữ tử đi đến bên cạnh thanh niên, gấp giọng nói.

- A, giá.

Người thanh niên trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, xoay người nhìn về hoàng sam nữ
tử, thấy nàng cũng là nhẹ một chút gật đầu, trên mặt lại là trận đỏ, một trận
trắng. Chốc sau, người thanh niên đối với Vân Dật nói :

- Vị công tử, xin lỗi, xin công tử thứ lỗi.

Dứt lời, người thanh niên hướng về phía Vân Dật thành khẩn xá một cái. Đến lúc
này, Vân Dật còn có thể sao không hiểu. Người thanh niên này chắc là người nhà
hai nữ tử, vốn định tìm Hứa Mặc trả thù, kết quả trời xui đất khiến tìm tới
hắn. Hắn còn có thể nói gì đây, làm chuyện tốt cũng có thể bị khổ chủ hiểu
lầm, đây thật là. . .

Phong Châu một gian phòng khách.

Người thanh niên cùng Vân Dật chia ra ngồi xuống. Người thanh niên áy náy, cố
ý muốn bồi tội với Vân Dật , nhất quyết mời Vân Dật đến nhà, sai người bày
tiệc rượu. Vân Dật vốn định cự tuyệt, bất quá người thanh niên quá mức nhiệt
tình, quả thực không tiện từ chối. Lại nói, đối phương võ nghệ cao cường, tuy
nói đối phương có sai, nhưng nếu như chọc giận đối phương, khó bảo toàn hắn sẽ
không làm ra chuyện gì khác thường. Vì vậy, liền để cho nha hoàn Thúy nhi về
phủ báo tin, mình thì tới trong phủ dự tiệc.

Vân Dật cùng người thanh niên trò chuyện một phen biết được, thanh niên tên là
Sở Vũ, là người Cống Xương Phủ Nhiêu Châu. Lần này mang theo gia quyến tới
Phong Châu tế chủHoàng sam nữ tử là Sở Vũ thê tử, họ Niếp. Còn lục y nữ tử là
Sở vũ muội muội.

Sở Vũ đối với chuyện hiểu lầm Vân Dật, cảm thấy hết sức xấu hổ, mới vừa khai
tiệc, liền đứng dậy đi tới trước mặt Vân Dật , tự phạt ba ly. Vân Dật thấy Sở
Vũ anh tư bất phàm, trong lúc giở tay nhấc chân có một cỗ , ừ, là vương phách
khí. Người như vậy ở trước mặt tự phạt ba ly, Vân Dật cũng là thản nhiên nhận
lấy.

Đúng vậy, Vân Dật không có đứng dậy, hắn chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, hắn tự có
nguyên tắc xử sự, cũng sẽ không bởi vì đối phương địa vị mà thay đổi dự tính
ban đầu của mình. Hôm nay gặp phải chuyện như vậy, Vân Dật trong lòng không có
lửa giận mới là lạ, cánh tay hắn bây giờ còn đau, vẫn không dụng lực được, nếu
Sở Vũ tự phạt ba ly, Vân Dật tự nhiên hỉ văn nhạc kiến.

Dĩ nhiên, Sở Vũ ba ly rượu xong, Vân Dật cũng phải đứng dậy hồi rượu. Vân Dật
có hỏa khí không sai, nhưng ba ly rượu phạt xong cũng coi như hạ hỏa. Vân Dật
không phải người không biết tiến thối, Sở Vũ tuyệt đối có thân phận cao quý,
hắn còn khinh thường, liền thành không biết điều.

Sở Vũ thấy Vân Dật đứng dậy hồi rượu, cũng rót đầy ly rượu của mình, ngửa đầu
uống một hơi cạn sạch.

- Ha ha, thoải mái! Thoải mái!

Sở Vũ hiển nhiên đối với Vân Dật đích biểu hiện rất hài lòng, lấy thân phận
cùng bản lĩnh của hắn, nếu Vân Dật còn không cho mặt mũi, trong lòng tự nhiên
sẽ không dễ chịu.

Hai người uống rượu, bầu không khí hòa hợp, trò chuyện đề tài tự nhiên nhiều
hơn. Lúc này, Sở Vũ kinh ngạc phát hiện, Vân Dật này thật là thú vị, kiến thức
cũng xa không phải người thường có thể so sánh.

Vân Dật nói kia Đông Hải chi đông, tức Oa Nhân phía đông còn có lục địa, không
so với thiên hạ bây giờ nhỏ hơn. Phía trên đều là dã man nhân chưa khai hóa,
nhưng hoàng kim khắp nơi, đáng tiếc bây giờ thuyền bè rất khó đến. Còn nói kì
thực từ xưa đên nay lý thuyết về đại địa đều sai, thực tế đại địa này giống
như quả bóng, người cũng là sống trên bề mặt quả cầu. Còn cho ví dụ, người ở
bờ sông nhìn thuyền buồm, nhất định trước thấy buồm, sau mới thấy thuyền. Suy
nghĩ kỹ một chút cũng là có lý.

Vân Dật cũng biết mình nhất thời nói nhiều mấy câu, lại nói ra đề tài này.
Nhưng phát hiện Sở Vũ vẫn còn đang suy tư, không khỏi âm thầm bật cười, mình
nói điều này, chắc hẳn đối với Sở Vũ chấn động là rất lớn.

Vân Dật lên tiếng nói :

- Sở công tử.

- A.

Sở Vũ phục hồi tinh thần, luôn miệng nói xin lỗi, rồi hướng một bên người làm
nói :

- Đi mời phu nhân tới đàn một khúc.

Sở vũ lại nói :

- Vân công tử, trong phủ không có ca múa, chỉ có thể mời Ngọc Hoàn đàn một
khúc trợ hứng, chiêu đãi không chu toàn, mong rằng thứ lỗi.

Vân Dật luôn miệng nói không ổn, không ổn. Ngọc Hoàn chính là Sở Vũ thê tử,
chính là hoàng sam nữ tử, Niếp Ngọc Hoàn.

Phải biết, cổ đại chủ nhà mở tiệc mời tân khách, ca múa âm nhạc trợ hứng
thường xảy ra, nhưng những chuyện này phần lớn là chủ nhân thiếp thất hoặc là
vũ cơ ca cơ. Tuyệt không để thê tử trợ hứng khách.

Người làm đã sớm ra ngoài truyền lời. Sở Vũ thấy Vân Dật thần thái không giống
giả vờ, trong đầu nghĩ, Vân Dật này quả thật là một người hiểu rõ đạo lý, lúc
này cười nói :

- Vân công tử không cần như vậy, công tử đại tài, một bài hát là nên nghe.

Sở vũ mới vừa nói xong, liền đi tới hai nữ tử. Vân Dật ngẩng đầu nhìn lại,
nhất thời vì bạch y nữ tử dung mạo cảm thấy kinh diễm vạn phần.


Thiên Tử Bá Nghiệp - Chương #7