Quyển 1 : Long Tiềm Phong Bình.
Phong Châu Thành, Quân Lai tửu lầu.
Vân Dật ngồi ở tầng hai cùng Bạch Bất Phàm uống rượu, sau lưng đứng thẳng tiểu
nha hoàn Thúy nhi. Vân Dật hôm nay tâm tình không tệ, Vân phụ không còn cấm
cấm túc hắn, bởi vì chuyện Vân Dật đánh Hứa Mặc đã được Vân phụ giải quyết.
Vân Dật nghe nói chuyện này khiến cho Hứa Kính Hứa Tư Mã mất mặt, vị Hứa Kính
vốn định tới Vân phủ cùng Vân phụ "lý luận" một chút. Lạc Phạm Lạc Thứ Sử bỗng
nhiên cùng Hứa Tư Mã nói mấy câu, mơ hồ tiết lộ Tây Bắc một vị tướng lãnh đối
với cách làm của Hứa gia công tử rất bất mãn, mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ đàng
hoàng, cái này cùng ác bá có gì khác nhau.
Lời này khiến Phong Châu quan trường đưa tới sóng to gió lớn. Chẳng ai nghĩ
tới Vân phụ lại có quan hệ như vậy, bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy Vân
viên ngoại, cuối cùng mới là đại lão Phong Châu Thành?
Hứa Kính khẳng định lại không thể đi Vân phủ tìm phiền toái, trên đường về
nhà, càng nghĩ càng giận, về đến nhà thấy nhi tử hừ hừ oai oai dáng vẻ trong
lòng càng cảm thấy không thoải mái, mình gây ra chuyện, quay đầu lại khiến lão
tử mất mặt, nghịch tử, nhìn ta có hay không đánh chết ngươi. Hứa Kính đánh Hứa
Mặc một trận, lại cấm Hứa Mặc mấy ngày tới không được ra khỏi cửa, lúc này mới
dễ chịu điểm một chút, nhưng bút sổ sách này với Vân phủ được hắn nhớ kĩ, dám
đánh ta nhi tử, hừ hừ.
Lúc nghe được chuyện này, Vân Dật không khỏi cảm khái, Vân phụ uy vũ, quả
nhiên mình mới là đệ nhất quần là áo lụa a. Chẳng qua là mình không làm nổi ác
thiếu, đáng tiếc a, trời sinh không có quần là áo lụa khí chất. Chuyện giải
quyết, Vân Dật tất nhiên tâm tình rất tốt.
Còn vị tướng lãnh lên tiếng, Vân Dật biết đó là Trấn Tây quân chủ soái Trương
Như Hải, nhưng lại cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. Vị Trấn Tây quân
chủ soái mặc dù chỉ là tam phẩm võ quan, nhưng là Thống soái tay cầm Tề Quốc
binh quyền uy chấn nhất phương.
Nhân đây giới thiệu một chút Tề quốc võ quan chế độ.
Nhất phẩm Binh Mã Đại Nguyên Soái, từ Thái tổ Hoàng Đế lập quốc tới nay, chỉ
có người Vân thị Hoàng tộc đảm nhiệm qua, hơn nữa đều là Thái tổ đích hệ tử
tôn, tỷ như Đương Kim Thiên Tử Vân Hồng, ngoại họ liền không cần nghĩ.
Thứ hai là Nhị phẩm Trung Quân Đại tướng quân, Phủ Quân Đại tướng quân cùng
Trấn Quân Đại tướng quân đều là hư chức, không có quan chức, cũng không thực
quyền. Đều là một ít lão thần có công lớn đảm nhiệm, dùng để dưỡng lão.
Tiếp theo là Tam phẩm tướng quân. Theo thứ tự là Thủ Đô Đại tướng quân, Trấn
Nam Đại tướng quân, Trấn Bắc Đại tướng quân cùng Trấn Tây Đại tướng quân.
Thủ Đô Đại tướng quân thống lĩnh Thiên Tử lục vệ, bảo vệ kinh thành, chức
trách trọng đại, không phải là hoàng đế thân tín không thể đảm nhiệm.
Mà ba vị Trấn tướng quân, đều là Nguyên soái cầm binh canh phòng nhất
phươngtrong tay có mấy trăm ngàn tinh binh, sức nặng lời nói so với một phủ
đại quan còn nặng hơn, huống chi một châu Tư Mã.
Trương Như Hải là Trấn Tây Đại tướng quân, bảo vệ Tề quốc tây bắc, phòng ngự
nước Ngụy xâm phạm. Một nhân vật như vậy, thật sự là dậm chân một cái, toàn bộ
tây bắc phải rung ba hồi. Khiến Vân Dật cảm thấy không hiểu là, làm sao Vân
phụ sẽ nhận biết đại nhân vật như vậy, hai người hẳn không có qua lại gì mới
đúng. Hơn nữa thông qua Phong châu quan trường đối với chuyện này phản ứng đến
xem, tựa hồ mọi người cũng không biết Vân phụ cùng Trương Như Hải có quan hệ.
- Hiền đệ, nghĩ gì vậy? Tới, uống rượu.
Bạch Bất Phàm thanh âm vang dội đem Vân Dật từ trong trầm tư kéo ra.
Bạch Bất Phàm mặc dù sống tại buôn bán thế gia, nhưng lại là quân tử thẳng
thắn, không có tính chất thương nhân con buôn cùng nịnh bợ. Đối với điểm này,
Vân Dật rất có hảo cảm.
Bạch Bất Phàm nghe nói Vân Dật được Vân phụ thả ra, liền đặt trước chỗ ngồi
tốt tại Quân Lai tửu lâu, mời Vân Dật tửu yến, xem như đón gió tẩy trần.
Vân Dật kinh ngạc nhìn Bạch bất phàm uống rượu, một chén tiếp một chén, vừa
uống vừa hô đã ghiền. Bạch Bất Phàm uống rượu tư thái, để Vân Dật cảm thấy
Bạch Bất Phàm hết sức hào sảng, không khỏi lây nhiễm.
Bắc nhân uống rượu, không giống nam nhân tiểu chung nhắp rượu, mà là cầm chén
lớn uống, thậm chí, trực tiếp cầm vò dốc sức uống.
- Bạch đại ca, xin lỗi, thất thần, tiểu đệ liền tự phạt ba chén.
Vân Dật phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói.
Ba chén xuống bụng, cho dù độ rượu không cao, Vân Dật cũng cảm giác mùi rượu
xông thẳng óc, trận trận men say công tới. Vân Dật chưa từng uống qua rượu, vô
luận là kiếp trước hay kiếp này. Bị Bạch Bất Phàm lây nhiễm, lần đầu dốc sức
uống, lại là ba chén liền, tự nhiên có ba phần say, trên mặt hiện lên vẻ đỏ
ưởng say rượu thường gặp.
Tiểu nha hoàn Thúy nhi đứng bên thấy vậy có chút đau lòng, thầm trách công tử
tửu lượng không tốt, sao lại học người mạnh mẽ uống, những lời này Thúy nhi
không nói ra, chỉ có thể ở trong lòng nghĩ lát trở về phải mau chuẩn bị canh
giải rượu.
Vân Dật men say dâng trào, đi tới cái thế giới này tâm tình kiềm chế buồn bực
được giải thoát, trong lời nói cũng chỉ so với trong ngày thường thêm mấy phần
tùy ý. Bạch Bất Phàm tửu lượng so với Vân Dật tốt hơn nhiều, nhưng cũng không
đỡ được hắn uống nhiều như vậy, lúc này cũng là nửa tỉnh nửa say, cả người đều
có điểm lâng lâng, nói chuyện cũng trở nên ít suy nghĩ.
Hai người máy hát mở ra, nói tới thiên nam địa bắc, tràn đầy cao hứng. Bạch
Bất Phàm đang nói hăng say, đột nhiên nghe dưới lầu truyền tới âm thanh cãi
vã.
Âm thanh huyên náo hỗn loạn, tự nhiên quấy rầy hai người nói chuyện trời đất
hứng thú. Bạch Bất Phàm nặng nề đặt xuống chen rượu, nhíu mày nói :
- Người nào làm mất hứng như vậy, đợi, đợi vi huynh, đi xuống xem một chút.
Nói xong liền đứng dậy, muốn xuống lầu xem thử.
Vân Dật thấy Bạch Bất Phàm nói chuyện cũng không còn lanh lẹ, đứng lung lay
trái phải, vội vàng nói :
- Bạch đại ca không cần, tiểu đệ đi xuống xem một chút.
- Cũng, cũng được.
Bạch Bất Phàm ánh mắt mơ màng nặng trĩu, nhìn người đều có trọng ảnh, ý thức
cũng không còn rõ ràng, nghe được lời này, cũng không kiên trì thêm, lắc lư
ngồi xuống, tiếp liền nằm ở trên bàn, mơ mơ màng màng giống như là đang nói
gì. Vân Dật thấy vậy khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, mang nha hoàn Thúy
nhi xuống lầu, nhìn phía dưới một chút rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Vân Dật chủ tớ hai người xuống lầu, phát hiện một lầu đã chen đầy người. Vân
Dật hướng đại sảnh nhìn, chỉ thấy một đám hán tử đang giằng co cùng hai nữ tử.
Đứng giữa đám hán tử, một nam nhân đang bụm lấy mặt, trong kẽ tay mơ hồ có vết
máu thấm ra.
Đối diện đứng hai nữ tử, một người vóc dáng cao gầy, mặc nga hoàng y sam, trên
mặt đeo khăn che mặt, tuy không thấy rõ tướng mạo, nhưng là từ dáng người yểu
điệu có thể suy đoán ra tướng mạo nhất định không tầm thường.
Nữ tử còn lại mặc lục y, không đeo khăn che mặt, ước chừng mười bốn mười lăm
tuổi, hoa dung nguyệt mạo, minh mâu thiện lãi. Chẳng qua là trong tay chiếc
roi, hơn nữa quắc mắt đảo thụ, mặt đầy vẻ giận giữ, để người cảm giác chanh
chua thất thường.
Vân Dật nhìn chiếc roi trong tay thiếu nữ, lại nhìn nam nhân bụm mặt. Trong
lòng không khỏi toát ra suy nhĩ, sẽ không phải là lục y thiếu nữ cầm roi quất
người ta đi. Vân Dật bèn hỏi một chút bên cạnh quần chúng vây xem, kết quả
thật đúng là như vậy. Không biết tại sao song phương nổi lên tranh chấp, lục y
thiếu nữ thuận tay liền cho người nọ một roi, tại trên mặt người kia lưu lại
một vết máu. Người nọ ăn thua thiệt, liền cho thủ hạ một đám người đem hai nữ
tử vây lại.
Vân Dật đích không ngừng lắc đầu, quyết định không quản chuyện bát quái. Không
phải do Vân Dật lạnh lùng, hắn cũng không có đặc thù sở thích với bé gái mười
bốn mười lăm tuổi. Huống chi là nàng có lỗi trước, cầm roi đánh người, a, đoán
là nhà giàu thế gia nào đó đi ra, chứ mới lớn như vậy, sao lại có gan đó.
Vân Dật lại thấy trên mặt nàng giận giữ, lại không chút kinh hoảng, nhất định
là có chỗ ỷ lại, mà bên người nữ tử mang khăn che mặt, cũng là lẳng lặng đứng,
không nói một lời, Vân Dật càng thêm kiên định mình suy đoán của mình. Ngay
lúc Vân Dật xoay người muốn đi, trong đại sảnh lại truyền tới âm thanh quen
thuộc:
- Đem các nàng hai người trói lại mang về cho bổn công tử, tối nay bổn công
tử muốn cho các nàng nếm thử một chút sự lợi hại của bổn công tử, hừ hừ.
Vân Dật không còn gì để nói, lời nói quần là áo lụa như vậy, cũng chỉ có Hứa
Mặc mói có thể nói ra. Không sai, chủ nhân của thanh âm này chính là Hứa Mặc,
Vân Dật lúc này mới phát hiện, nam tử bụm mặt chính là Hứa Mặc. Bởi vì hắn bụm
mặt, Vân Dật trước đó mới không có nhận ra.
Bất quá Hứa Mặc không phải là bị cha hắn nhốt ở nhà sao? Tại sao lại chạy đến
gây chuyện.
Vân Dật dừng lại thân hình, nếu trong này có Hứa Mặc, như vậy Vân Dật muốn
quản một chút. Hứa Mặc là nổi danh quần là áo lụa, chuyện ỷ thế hiếp người làm
không ít, mình không gặp phải thì thôi, gặp phải cũng không thể làm bộ như
không thấy. Vốn cho là lục y thiếu nữ cậy mạnh, bây giờ nhìn lại, mình ngược
lại là muốn nghĩ sai. Cũng được, để cho mình tới một lần làm anh hùng cứu mỹ
nhân đi. Mang theo ba phần say, Vân Dật suy nghĩ có chút phiêu phiêu. Nghĩ tới
đây, Vân Dật liền lên tiếng :
- Hứa công tử, ngươi thật là uy phong a, ban ngày ban mặt chuyện mạnh mẽ cướp
đoạt dân nữ đàng hoàng cũng làm được, chẳng lẽ đã quên bổn công tử nắm đấm rồi
sao?
Mọi người thấy có người bênh vực kẻ yếu, rối rít nhường ra một con đường. Chỉ
thấy người nọ theo con đường này chậm rãi đi đến giữa đại sảnh, phía sau còn
đi theo một tiểu nha hoàn.
Hứa Mặc nghe được ba chữ "Hứa công tử", có chút tò mò là ai xen vào việc của
người khác, chẳng lẽ không biết danh hiệu của mình sao? Đợi thấy rõ là Vân
Dật, Hứa Mặc trong nháy mắt có chút kinh hoàng, hắn bị Vân Dật đánh một trận
không nhẹ, hơn nữa lúc cha hắn dạy dỗ hắn, hắn mơi biết, Vân Dật so với hắn
"cối cảnh" càng thêm lớn.
Khi Hứa Mặc nghe được Vân Dật một câu cuối cùng "Chẳng lẽ quên bổn công tử
đích quả đấm sao?", toàn thân chấn động một cái, hai tay không tự chủ dùng sức
nắm chặt, tựa hồ ngay cả đau đớn trên mặt cũng không cảm giác. Từ nhỏ đến lớn,
mình còn không có mất mặt như vậy, ở trà lâu bị Vân Dật đánh kêu cha gọi mẹ có
thể nói là trọn đời đích sỉ nhục. Hôm nay mình mang theo sáu tên gia đinh, đều
là hộ viện trông nhà có chút võ nghệ, xa xa không phải bốn cái phế vật lần
trước có thể so. Vốn hôm nay chỉ định ra ngoài uống chút rượu giải sầu, không
nghĩ trước là gặp phải xú nha đầu làm mất hứng thú, sau lại đụng phải Vân Dật
tên cẩu tạp chủng này. Cẩu tạp chủng nha hoàn lớn lên yêu kiều, cộng thêm bên
kia một lớn một nhỏ hai vị mỹ nhân, đợi thu thập Vân Dật tên tạp chủng này,
tối nay bổn công tử thì phải nhất long hí tam phượng, hắc hắc. Nghĩ tới đây,
Hứa Mặc chỉ Vân Dật, hét lớn :
- Đem hắn đánh chết cho ta, xảy ra chuyện gì bổn công tử chịu trách nhiệm,
bổn công tử mà cao hứng, mỗi người thưởng mười lượng bạc.
Đám hán tử đi cùng Hứa Mặc nghe vậy, chen nhau xông lên, hận không thể xé sống
Vân Dật. Mười lượng bạc, là bọn họ hai năm tiền lương, làm sao có thể nhịn
đây. Chẳng qua là, sau một nén nhang, sáu hán tử, chỉ có thể ở trên đất rên
rỉ, không có một người nào còn có thể đứng lên.
Vân Dật hơi từ từ đến gần Hứa Mặc đang mặt đầy kinh hoảng.
- Phiền toái Hứa công tử lần sau mang nhiều những người một chút, bổn công tử
tay còn không có nóng, liền đã kết thúc.
Hứa Mặc lúc này trong kinh hoảng mang theo nức nở:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì, ta, cha ta là Hứa, a!
Lời còn chưa nói hết, liền bị Vân Dật một quyền đánh vào hốc mắt, trong nháy
mắt Hứa Mặc mắt trái liền trở nên xanh đen, tiếp đó là một cước đá vào trên
bụng Hứa Mặc , Hứa Mặc cả người nhất thời co rúc thành hình con tôm, nằm ở
trên đất. Mang theo ý say, Vân Dật đối với đám Hứa Mặc lại đánh một trận, cho
đến Hứa Mặc cùng hắn mấy người làm đều nằm ở trên đất rên hừ hừ, lúc này mới
dừng lại.
Vân Dật không muốn mạng của Hứa Mặc , cũng không thể muốn mạng hắn, dạy dỗ một
trận là được, không cần phải hạ ngoan thủ, lỡ đánh tàn phế hay đánh chết, như
vậy đối với mọi người đều không có chỗ tốt. Vì vậy đừng xem Hứa Mặc kêu thật
thảm, kì thực cũng không thương gân động cốt, chỉ là bị thương ngoài da, Vân
Dật ra tay vẫn là có chừng mực.
- Được rồi, cút đi.
Vân Dật thấy mấy người không có động tĩnh, có lẽ là bị mình đánh nhất thời
không dậy nổi, cũng không thèm để ý đến Hứa Mặc chủ tớ nữa. Vân Dật hướng hai
thiếu nữ chắp tay một cái, coi như là lên tiếng chào hỏi, liền xoay người liền
dẫn Thúy nhi trở lại lầu hai.