Người đăng: borochu
Sáng sớm ngày hôm sau.
Từ tờ mờ sớm, Hoa Kiếm sơn trang đã có trống lệnh tập hợp, nhưng lần này không
phải để bàn việc hệ trọng gì, mà là để tiễn đưa Trương thiên sư và lục công tử
lên đường.
Tương tự như hôm qua, chỉ trong thời gian ngắn, nhân chúng trong sơn trang đã
tề tụ đông đủ, chỉnh tề. Dường như, tác phong nghiêm túc, chuyên nghiệp đã
được họ luyện mãi thành quen, nên không có gì lúng túng hay chậm trễ cả. Phong
thái này nếu áp dụng vào chinh chiến trên sa trường, quả thật có thể mang lại
hiệu quả lớn lao.
Hôm nay, mọi người không tập trung tại đại sảnh đường, mà đều xuất quan, chia
làm đội ngũ đứng trước cổng để cung tiễn Trương thiên sư và Lâm Hoàng.
Đứng đầu là trang chủ Hoa Thiên Thành. Lão đã thay bộ cẩm y hôm qua bằng
trường sam, bớt đi một chút giản dị, thêm vào một chút trang nghiêm, túc mục,
nhưng vẫn toát lên vẻ từ ái dễ gần. Bên cạnh Hoa Thiên Thành là đông đủ thành
phần nòng cốt của Hoa Kiếm sơn trang như phó trang chủ Lục Thanh, tam trang
chủ Mã Phong, lục trưởng lão Đỗ Hồng Khanh, Hoa Phi Yến… lớp hậu bối như Lục
Nhạn, Hoa Hùng, Hoa Thanh… hay các thê thiếp của Hoa Thiên Thành, gia quyến
Hoa gia cũng có mặt đầy đủ.
Trương thiên sư đã có mặt từ sớm, đang cùng Hoa trang chủ khách sáo vài câu.
Đứng bên cạnh là tứ trưởng lão, đạo cô Hà Tú Trinh. Nàng vẫn một thân đạo bào
trắng tinh, tay cầm phất trần trắng, như tiên tử hạ phàm, không nhiễm khói lửa
nhân gian. Dung nhan xinh đẹp rạng ngời, nhưng mày liễu khẽ cau lại, miệng khẽ
niệm kinh, đôi mắt nàng lúc nào cũng khép hờ. Trên người nàng như toát ra cỗ
ngạo khí từ tận trong xương tủy, cự người ngoài ngàn dặm, khinh thường cùng
ngoại nhân giao tiếp.
Chúng nhân dường như đã quá quen thuộc với khí chất đặc hữu này của nàng, nên
không ai tỏ thái độ bất bình hay phản cảm gì.
Lúc này đây, toàn bộ nhân số của sơn trang đã tập hợp đầy đủ, nhưng nhân vật
chính được quan tâm nhiều nhất là lục công tử Hoa Thiên vẫn chưa thấy đâu. Mãi
cho đến khi có một số người đã mất kiên nhẫn, bắt đầu xì xầm to nhỏ, thì Hoa
Thiên mới xuất đầu lộ diện.
Lâm Hoàng thong thả khoác tay tứ phu nhân sải bước về phía đám đông, sau lưng
hắn là A Mai, A Tú và vài tên gia đinh đang khệ nệ mang theo mấy rương hành
lý.
Hôm nay hắn vận y phục màu trắng, đầu đội kim quan, lưng thắt đai ngọc, trông
tuấn tú không sao kể xiết. Thần sắc hắn bình thản, miệng khẽ mỉm cười, mang
đến cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân.
Kể từ khi thay thế Hoa Thiên, khí chất tự thân của Lâm Hoàng đã hoàn toàn cải
biến suy nghĩ của mọi người. Hắn không còn mang đến cho người khác ấn tượng về
vẻ cao ngạo, lấc cấc của lục công tử, mà thay vào đó là phong thái đĩnh đạc,
tự tin nhưng không kém phần khoan hòa, gần gũi. Thậm chí nhiều nữ tử trong sơn
trang bắt đầu để ý quan tâm tới hắn, bắt chấp xú danh của hắn trước kia.
Có câu, lãng tử hồi đầu, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, dẫu
cho trước kia Hoa Thiên có làm điều gì xấu, thì nếu hắn thật tâm sửa đổi, chắc
cũng không ai là không ủng hộ, trừ những người đã có sẵn ân oán với Hoa Thiên
từ trước. Chưa kể, dù có lộng hành thế nào, thì Hoa Thiên vẫn có chỗ kiêng kỵ
phụ thân mình, nên chưa dám làm điều gì quá đáng trong phạm vi sơn trang.
Những hành vi bạc ác nhất của hắn đa số đều diễn ra bên ngoài.
Đi bên cạnh Lâm Hoàng là tứ phu nhân Tô Dung. Trái ngược với vẻ buồn bã hôm
qua, hôm nay thần sắc nàng rạng ngời, tươi tắn như đóa phù dung vừa tắm sương
đêm. Khóe miệng hé cười, hàng mi dày cong vút hình trăng khuyết, làm cho nàng
càng đẹp đẽ thêm ra. Dường như trong lòng nàng đã hoàn toàn thông suốt, không
còn lo âu, vướng bận gì nữa.
Khỏi phải nói, có không ít nam nhân bị thu hút trước nhan sắc của nàng, hầu
hết đều cho rằng nàng rạng rỡ, xinh tươi vì vui mừng trước việc nhi tử có khả
năng trở thành phò mã.
Tương tự như tình huống hôm qua, dù bị vạn chúng chú mục, Lâm Hoàng không hề
tỏ ra lúng túng, mất tự nhiên. Khi đã bước tới gần đám người Hoa Thiên Thành,
hắn mới nhẹ nhàng buông tay Tô Dung ra, sau đó cung kính thưa :
“Hoa Thiên tâm thần có chút bất an, nên chậm trễ lên đường. Kính xin phụ thân,
Trương thiên sư và các vị trưởng lão lượng thứ!”
Sau đó, hắn lại xoay sang những người còn lại, ôm quyền thi lễ: “Xin chư vị
lượng thứ cho!”
“Nào có, nào có!”
“Lục công tử quá lời!”
“Chờ đợi một chút có đáng là chi, trời vẫn còn sớm kia mà!”
Những ai đã từng gặp mặt Hoa Thiên kể từ khi hắn trở về Hoa Kiếm sơn trang thì
không tỏ thái độ gì, nhưng những ai chưa kịp tiếp xúc với hắn thì tỏ vẻ ngạc
nhiên, không ngờ hắn lại trở nên khiêm cung, hữu lễ như thế.
Lâm Hoàng thì thầm cười khổ trong lòng, thật ra hắn cũng không muốn đến muộn
làm gì, nhưng do hôm qua, có một số thứ phải chuẩn bị, lại thêm bản thân hắn
cũng thấy hơi mệt mỏi, nên mới ngủ luôn một giấc tới giờ này. Tô Dung lại
không nỡ đánh thức hắn, cho nên mãi đến khi mọi người đã tập họp gần đủ, hắn
mới có mặt.
Trương thiên sư bỗng cất lời, âm thanh vẫn khô khan, cứng nhắc như tiếng kim
loại:
“Lục công tử quả thật tướng mạo phi phàm, tài hoa xuất chúng, hèn gì công chúa
điện hạ đem lòng mến mộ! Mừng thay! Mừng thay!” Tuy giọng điệu y mang tính
chúc mừng, nhưng trong lời lẽ lại có chút âm dương quái khí.
“Quốc sư quá lời, Hoa mỗ tài hèn sức mọn, may mắn được bề trên để mắt tới, đó
là niềm may mắn to lớn vậy!” Lâm Hoàng khiêm tốn đáp.
Hoa Thiên Thành khẽ vuốt râu mỉm cười, nói:
“Thiên nhi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, con mau chuẩn bị lên đường thôi.
Lần này, vi phụ có nhờ tứ trưởng lão đưa tiễn con và quốc sư, vừa để quốc sư
có thêm người bạn đồng hành, bớt đi quãng đường xa mệt mỏi, vừa để bày tỏ chút
lòng thành của bổn trang. Con hãy mau đến thưa chuyện cùng tứ trưởng lão đi!”
“Vâng, thưa phụ thân!” Hoa Thiên khẽ gật đầu, sau đó bước tới trước mặt Hà Tú
Trinh, ôm quyền nói:
“Đường xa vạn dặm, nhọc lòng tứ trưởng lão một phen, Hoa Thiên lấy làm áy náy
vô cùng! Xin đa tạ!”
“Chớ đa lễ!” Hà Tú Trinh đáp gọn lỏn. Đây mới là lần đầu tiên Lâm Hoàng nghe
nàng nói chuyện. Cũng như vẻ ngoài của nàng, giọng điệu nàng trong trẻo nhưng
lạnh lùng, âm điệu dứt khoát, rõ ràng, tựa như không quen giao tiếp với người
khác.
Lâm Hoàng kín đáo đánh giá nữ tử đẹp như hoa sen này. Về mỹ mạo của nàng thì
không cần phải bàn cãi nhiều nữa. Nhưng về khí chất, hôm nay hắn mới có dịp
cảm nhận rõ rệt hơn. Ở một khía cạnh nào đó, nàng và hắc y nữ tử hắn từng gặp
có rất nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều mang nét đẹp băng giá, lạnh lùng như
đến từ nơi cực bắc. Nhưng nếu nét đẹp của hắc y nữ tử mang tính yêu mị, có một
chút cuồng dã, hoang dại, thậm chí một chút hận ý như thù ghét cả thế giới
này, thì Hà Tú Trinh lại mang vẻ băng hàn, lãnh diễm, pha chút kiêu ngạo, tự
cao, như con thiên nga trắng khinh thường việc kết bạn với đám vịt gà.
Nói gì thì nói, đoạn đường trước mắt, Lâm Hoàng vẫn phải nhờ cậy nàng bảo hộ
an toàn cho mình trước một Trương thiên sư quỷ dị khó lường, cho nên hắn cũng
không muốn gây ấn tượng xấu với nữ nhân này. Hắn khách sáo với nàng thêm vài
câu, sau đó quay sang trò chuyện với những người còn lại.
Lại qua vài tuần trà, đoàn người Lâm Hoàng mới chính thức lên đường. Trước khi
ra đi, hắn bước tới ôm thật chặt Tô Dung, vỗ về an ủi nàng, sau đó vẫy tay
chào một lượt mọi người, không quên bỏ qua ánh mắt vừa tò mò, vừa có chút ai
oán của tiểu mỹ nhân Lục Nhạn, hay tia nhìn hiếu kỳ từ khuôn mặt ẩn sau lớp
mặt nạ của Hoa Phi Yến mà đến giờ hắn vẫn chưa có dịp nhìn thấy.