Tâm Tình Trước Khi Xuất Hành


Người đăng: borochu

Mãi đến khi đã bước ra khỏi đại sảnh đường, Lâm Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, nội thương trong người hắn đã gần như khỏi hẳn, chứng tỏ dược lực từ
hỏa độc quả có tác dụng không tồi, đã cải thiện đáng kể thể chất của hắn. Tuy
chưa thể hoàn toàn giúp hắn miễn dịch trước công kích vô hình hùng hổ mạnh mẽ
của Hoa Thiên Thành, nhưng ít ra cũng hắn giúp mau chóng làm lành vết thương.
Vừa rồi, nếu đổi lại người đứng trước mặt Hoa Thiên Thành là Hoa Thiên thực
thụ, thì chắc y đã mê man bất tỉnh từ lâu rồi, làm gì có cơ hội mà biện giải.

Lâm Hoàng đưa tay lên lần mò trên ngực, lấy ra chai thuốc trị thương mà Hoa
Thiên Thành ban cho hắn trước khi ra về. Xem ra, lão đã chuẩn bị sẵn thuốc men
cho hắn rồi. Có thể nói, từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Thành chưa bao giờ thực sự
động sát cơ. Lão chỉ làm ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Hoàng, để xem
hắn sẽ phản ứng như thế nào thôi. Nếu như hắn vẫn là Hoa Thiên của trước kia,
ích kỷ tiểu nhân, tham sống sợ chết, hoặc không đưa ra được lời biện giải thỏa
đáng cho mối quan hệ vô luân giữa mình và mẫu thân, thì chắc chắn lão sẽ triệt
để từ bỏ hy vọng với đứa con này, đồng thời đưa ra hình phạt thích đáng, tuy
có thể không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng đủ làm cho gã phải nằm liệt
giường dăm bữa nửa tháng, thậm chí để lại di chứng về sau cũng không chừng.

May mắn thay, “Hoa Thiên” của lần này đã triệt để thay đổi, chẳng những vượt
qua được bài kiểm tra khắc nghiệt của Hoa Thiên Thành, mà còn đạt được sự tán
thưởng, tín nhiệm hoàn toàn của lão. Hơn nửa, Lâm Hoàng biết rõ, trước mắt hắn
còn có nhiệm vụ đến kinh thành để gặp Minh Thành công chúa, cho nên dù muốn dù
không, Hoa Thiên Thành cũng sẽ không làm hắn chịu tổn thương quá nặng.

“Đúng là lão hồ ly, làm gì cũng tính toán rõ ràng, không bao giờ có động tác
dư thừa!” Lâm Hoàng thầm nhủ. Tuy số tuổi cả hai kiếp của hắn còn chưa bằng
Hoa Thiên Thành, nhưng hắn có kinh nghiệm và trí nhớ của hai đời làm người,
nên vẫn đủ sức ứng phó, hữu kinh vô hiểm qua được ải này. Nhân vật như Hoa
Thiên Thành hắn còn qua mặt được, huống chi là tiểu cô nương tâm tính trong
sáng, thiện lương như Lục Nhạn.

Qua lần tiếp xúc này với Hoa Thiên Thành, Lâm Hoàng càng hiểu thêm tại sao Vân
Lai hoàng đế, dù nắm trong tay trăm vạn hùng binh, quốc lực dồi dào, cao thủ
như mây nhưng vẫn kiêng dè lão. Thử nghĩ, nếu đôi bên ra trận, dù đứng trước
thiên quân vạn mã, nhưng chỉ cần Hoa Thiên Thành phóng xuất toàn bộ khí thế
của mình ra, chưa cần động thủ, thì ắt hẳn binh sĩ phe đối địch đã chịu ảnh
hưởng không nhỏ. Chẳng những chịu tổn thương vật lý trực tiếp, như Lâm Hoàng
vừa rồi bị phun ra một ngụm máu, mà còn tổn thương đến tinh thần, khí thế đại
giảm, như vậy làm sao mà còn giao chiến được nữa?

Trừ phi, đối phương có cao thủ trình độ tương đương Hoa Thiên Thành thì mới
mong khắc chế được lão, nhưng theo Lâm Hoàng được biết, toàn bộ Vân Lai đế
quốc, cũng như các quốc gia lân cận, số người có thực lực ngang hàng với Hoa
Thiên Thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hèn gì, lão mới có thể độc bá một
phương thế này. Huống chi lão vừa mới đột phá tầng sáu của Thất Tuyệt Chỉ
không lâu, sức mạnh thậm chí còn tăng lên nữa.

Lâm Hoàng không vội về nhà ngay, mà tiếp tục đi dạo một vòng quanh sơn trang.
Lựa một góc vắng người, hắn liền tiến vào trong hồn ngọc, thay quần áo mới
xong xuôi mới quay trở ra. Hắn không muốn Tô Dung biết mình bị đả thương.

Mãi đến gần giữa trưa, Lâm Hoàng mời thong thả cất bước quay về Mỹ nhân cư.
Đến nơi, hắn cảm nhận vị trí của Tô Dung, sau đó đi tới. Lạ lùng thay, hôm nay
nàng không ở trong phòng mình, mà đang ngồi trong phòng của Lâm Hoàng, có lẽ
nàng muốn gặp hắn càng sớm càng tốt.

Tô Dung lặng lẽ ngồi một góc đợi hắn quay về. Lúc này đây, khi đã không còn
ngoại nhân bên cạnh, nàng mới dám thể hiện sự lo lắng, bồn chồn của mình. Đôi
hàng mi thanh tú cau lại, bờ môi mím chặt như đang mang tâm sự nặng nề.

Lâm Hoàng vừa mới đẩy cửa bước vào, nàng đã nhào đến bên cạnh hắn, tay nắm
chặt lấy hai tay hắn, hỏi:

“Thiên nhi… vừa rồi nghe nói lão gia giữ chàng lại để nói chuyện… lão gia có
làm khó chàng không?”

Lâm Hoàng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhẹ
nhàng vuốt ve đôi gò má trơn mềm của nàng, nói:

“Ta không sao, có điều… chuyện của chúng ta đã bị phụ thân phát hiện rồi!”

“Cái gì!?” Nàng kinh hãi, hoa dung thất sắc, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán
mịn, tuy có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lúc này lại không thốt ra được lời nào.
Điều nàng lo sợ nhất, cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Lâm Hoàng yêu thương ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng thon của nàng:

“Không sao, không sao… mọi việc đã được ta giải quyết ổn thỏa, nàng chớ nên lo
lắng.”

“Thật… thật sự như thế sao? Lão gia… lão gia không làm khó chàng sao?” Tô Dung
lắp bắp, nỗi lo sợ vẫn chưa tan trên gương mặt nàng.

“Thật mà! Nàng nhìn xem, ta vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt nàng mà, nào có bị
tổn thương hay trừng phạt gì đâu!” Lâm Hoàng mỉm cười, vừa nói vừa xoay một
vòng.

Lúc này đây, thần sắc của Tô Dung mới hòa hoãn hơn chút ít. Nhưng hàng mi cong
vẫn cau lại, chứng tỏ nàng vẫn còn lo lắng.

“Như vậy… lão gia có bắt chàng phải làm gì không?” Nàng khẽ hỏi.

“Có!” Lâm Hoàng đáp: “Phụ thân muốn ta đến kinh đô một chuyến để gặp Minh
Thành công chúa, đồng thời buộc ta phải chấm dứt chung đụng với nàng!”

Như đã đoán trước được câu trả lời của Lâm Hoàng, Tô Dung không tỏ vẻ ngạc
nhiên, mà nàng chỉ cúi đầu thật sâu, quay lưng về phía hắn. Giây lát sau, nàng
xoay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hoàng, nói:

“Như thế… cũng tốt, sớm muộn gì thì Thiên nhi cũng phải trưởng thành, phải rời
xa vòng tay mẫu thân, chấm dứt mối quan hệ này… Hơn nữa, nghe nói Minh Thành
công chúa chẳng những là tuyệt thế giai nhân, sắc đẹp khuynh thành, mà còn có
trí tuệ hơn người, thông minh sắc sảo. Thiên nhi sánh đôi cùng nàng, người làm
mẫu thân như ta… thật lấy làm cao hứng thay!” Nàng chậm rãi nói, khi nhắc đến
hai chữ “mẫu thân”, nước mắt nàng bất giác dâng trào, lăn dài trên má.

Giờ khắc này cuối cùng cũng đã đến. Kể từ khi lần đầu tiên chung đụng với Hoa
Thiên, trong đầu nàng luôn mường tượng đến giây phút này. Dẫu vậy, khi điều đó
xảy ra, nàng vẫn không kìm được cảm xúc. Thế là hết, xem như nàng đã mất hết
tất cả. Không những phải xa rời nhi tử duy nhất, mà nàng còn phải xa rời tình
lang, người mang đến cho nàng bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu ân ái.

Dù biết mối quan hệ này là vô luân, là đại nghịch bất đạo, nhưng nàng không
còn quan tâm gì nữa. Giờ đây nàng chỉ cảm thấy đau đớn vô hạn, mọi thứ như cơn
mơ, vụt đến rồi vụt đi.

Lâm Hoàng thấy đau nhói trong tim. Hắn khẽ lau nhẹ từng giọt nước mắt trên
khuôn mặt mịn màng của nàng, sau đó cầm tay nàng, nói:

“Dung nhi đừng khóc, nàng có tin tưởng ta không nào?”

“Tin tưởng chàng?” Tô Dung ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn mờ mịt xa xăm.

“Nếu như nàng tin tưởng ta, thì hãy nghe ta nói… Hiện giờ, tuy ta chưa đủ khả
năng, nhưng chắc chắn, trong tương lai, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi.
Không những thế, mà còn bên nhau đời đời kiếp kiếp. Đến với nhau một cách công
khai, minh bạch, không còn phải chịu cảnh lén lút, thậm thụt như lúc này!”

“Ta thề với trời, nhất định sẽ cho kiệu hoa đến, rước nàng về làm vợ, cho nàng
thật sự hưởng niềm hạnh phúc của tân nương!” Lâm Hoàng thốt lời như chém đinh
chặt sắt. Đây là lời nói thật lòng của hắn, chứ không phải mượn danh của Hoa
Thiên nữa.

Về phần Hoa Thiên thực thụ, thì giờ phút này đã cùng với Trần tiên sinh nằm
sâu dưới ba tấc đất.

“Thiếp tin… thiếp tin chàng sẽ làm được… dù có phải chờ đợi bao lâu, thiếp
cũng cam lòng!” Sau thoáng chốc ngơ ngác, Tô Dung sà vào lòng hắn. Lần này
nàng lại rơi lệ, nhưng không phải là nước mắt của buồn đau, mà là những giọt
nước mắt của niềm vui sướng, hân hoan, tin tưởng. Chưa biết Lâm Hoàng có thực
hiện được lời hứa hay không, nhưng chỉ cần tâm ý này thôi, cũng đã đủ khiến
nàng hạnh phúc.

Lâm Hoàng ôm ấp, trò chuyện với Tô Dung thêm một lúc lâu, sau đó nàng mới chịu
quay về phòng mình, để Lâm Hoàng có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến
xuất hành sắp tới.

…………


Thiên Tru Biến - Chương #50