Người đăng: borochu
Trương thiên sư ngưng lại trong giây lát, sau đó mới nói tiếp:
“Chư vị đồng đạo chắc cũng đã biết, bệ hạ chuyên cần chăm lo việc nước, thương
dân như con, thanh tâm quả dục, xa rời tửu sắc, là vị minh quân hiếm gặp. Từ
xưa đến nay, phàm là bậc chí tôn trong thiên hạ, ai mà không có tam cung lục
viện, cung tần mỹ nữ vài ngàn? Chỉ có đương kim thánh quân là quyết tu chí giữ
mình, hy sinh vì bách tính muôn dân.”
“Thánh thượng một đời đạm bạc, bên cạnh người ngoài hoàng hậu nương nương ra
cũng chỉ có năm vị phi tần, bảy vị tài nhân. Trong đó, Hương phi nương nương
hiền lương thục đức, trí tuệ hơn người, rất được thiên nhan sủng ái. Chẳng
may, năm đó nương nương vì hạ sinh công chúa mà nhiễm bệnh qua đời, hưởng
dương mười bảy tuổi.”
Khán phòng vẫn im phăng phắc, chưa ai đoán được Trương thiên sư muốn nói gì.
Trương thiên sư lại ngưng vài giây, sau đó tiếp tục câu chuyện:
“Hoàng thượng đau buồn trước cái chết của nương nương nên từ đó không nạp thêm
phi tần nữa, đồng thời dồn hết tình thương cho giọt máu để lại của nương nương
là Minh Thành công chúa. Như được thượng thiên bù đắp, càng lớn, công chúa
càng giống mẫu thân, không những đoan trang khả ái, xinh đẹp dịu dàng, mà trí
tuệ còn nức tiếng gần xa, là hình mẫu của biết bao nữ tử trong thiên hạ. Đã có
bao trang tài danh, anh hùng tuấn kiệt mến mộ sắc hương của nàng mà đến cầu
thân, nhưng nàng chưa một lần rung động với ai.”
Lâm Hoàng chợt nhíu mày, nhớ lại tia nhìn vừa rồi của Trương thiên sư nhắm vào
mình, hắn bỗng có linh cảm không hay.
Quả nhiên, khi Lâm Hoàng còn đang suy tư, thì Trương thiên sư đã chốt hạ vấn
đề:
“Vừa nghe, lục công tử của quý trang văn võ vẹn toàn, tài đức song hành, lại
chưa thành gia lập thất, nên công chúa rất có thiện cảm, muốn được cùng công
tử đàm đạo văn chương. Nhưng hiềm vì thân nhi nữ, không tiện ngỏ lời, nên mới
nhân việc bổn tọa đến mừng trang chủ mà có lời mời công tử tới viếng thăm một
chuyến. Việc này đã được thiên nhan đồng ý. Người còn nhắn nhủ rằng, nếu đôi
trẻ tâm đầu ý hợp, sắc cầm hòa hiệp, thì có thể tiến tới hôn nhân, từ đó mà
mối giao hảo giữa hoàng gia và trang chủ ngày thêm bền chặt!” Giọng nói đều
đều như máy móc của Trương thiên sư vang lên, không mang chút tình cảm nào,
nhưng lại mang đến sự rung động lớn lao cho những người đang có mặt.
Lời này vừa dứt, cả sảnh đường như nổ tung, trạng thái còn khoa trương hơn so
với màn tặng lễ vật vừa rồi.
Hoa Thiên Thành trầm ngâm không nói gì, nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Còn Lâm
Hoàng thì thầm ngao ngán thở dài, chẳng biết gần đây mình gặp phải vận rủi gì
mà liên tiếp có rắc rối phát sinh. Mới tới sơn trang ngồi chưa nóng chỗ thì
nay lại có nguy cơ đón thêm một vị ôn thần về kè kè bên cạnh. Phải nói, nếu là
lúc khác, nghe có công chúa muốn tìm hiểu mình, thì chắc hắn hẳn sẽ không ngần
ngại mà đáp ứng một phen. Nhưng hiện tại, tình hình trước mắt còn đang bế tắc,
chưa biết ngày nào thân phận bị bại lộ, thì làm sao hắn có tâm trí mà rước
thêm phiền phức?
Lâm Hoàng bỗng cảm nhận được vô số ánh mắt chĩa về phía mình, tựa như mình trở
thành món hàng quý hiếm đang được trưng bày. Nương theo ánh mắt của họ, Lâm
Hoàng cũng nhìn ra được cảm xúc phức tạp của chúng nhân, có hiếu kỳ, có kinh
ngạc, có hoài nghi, có bàng quan, không quan tâm. Nhưng hầu hết, cảm xúc của
đám nam nhân là ghen tức, phẫn nộ, thậm chí có nhiều ý chí tiêu cực mạnh tới
mức muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Hoàng.
Không nói đâu xa, ngay bên cạnh hắn, ngũ ca Hoa Hùng mặt mày đỏ gay, hàm răng
cắn chặt, đôi bàn tay nắm lại vì bất mãn, còn thất đệ Hoa Trần thì hừ lạnh,
xoay mặt sang hướng khác, khiến Lâm Hoàng lấy làm thương hại trong lòng. Vốn
là anh em ruột thịt mà còn đố kỵ nhau như thế, xem ra vị Minh Thành công chúa
này thật sự nhan sắc không tồi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thái độ tiêu cực như vậy. Ví dụ như tứ công
tử Hoa Thanh vẫn tỏ ra hoà nhã, mỉm cười chúc mừng hắn, hay đạo cô Hà Tú
Trinh, từ đầu đến cuối đều ngồi im một chỗ, phớt lờ hết thảy xung quanh, chỉ
có khi Hoa trang chủ ra lệnh đáp tặng sát phá lệnh cho hoàng thất thì nàng mới
mở đôi mắt đẹp ra nhìn một tí, sau đó lại nhắm lại.
Đối mặt với muôn vàn ánh nhìn soi mói như vậy, nhưng Lâm Hoàng chẳng hề ra tỏ
ra lúng túng, e dè, mà vẫn giữ thái độ bình thản, bâng quơ, làm không ít người
phải thầm khen.
Chợt hắn cảm giác có vài đạo ánh mắt tha thiết quan hoài chăm chú hướng về
phía mình. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện tứ phu nhân hoa dung thất sắc, khuôn
mặt trắng bệch, bờ mi ngấn lệ đang lặng lẽ nhìn hắn. Trong lòng Lâm Hoàng dâng
lên niềm đau đớn khó tả, hắn thấu hiểu nỗi lo sợ, khổ sở của nàng, nhưng Lâm
Hoàng chưa vội tỏ thái độ, vì còn muốn chờ xem Hoa trang chủ sẽ quyết định như
thế nào.
Ở phía sau lưng, Lục Nhạn cũng dán mắt vào bóng lưng hắn. Đôi mi thanh tú nhíu
chặt, nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang xen lẫn hiếu kỳ. Hoa
Phi Yến vẫn ngồi yên đó như bức tượng gỗ, chỉ có chiếc mặt nạ vô hồn là hướng
về Lâm Hoàng, chẳng biết nàng đang nghĩ gì.
Hoa trang chủ bỗng giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, đến khi thấy đại
sảnh đường đã hạ nhiệt, lão mới chậm rãi cất lời:
“Hảo ý của công chúa, lão phu cảm kích vạn phần, thân ngà ngọc cao quý mà có
lòng để mắt tới khuyển tử, đó không những là may mắn cho khuyển tử, mà còn là
niềm vinh dự cho cả Hoa Kiếm sơn trang vậy. Có điều, từ trước tới nay, lão phu
có một quy tắc bất di bất dịch, đó là việc hôn nhân đại sự hoàn toàn để các
con tự quyết định, lão phu sẽ không can thiệp. Thế nên, thỉnh quốc sư nán lại
thêm một ngày, chờ lão phu hỏi rõ ý khuyển tử rồi sẽ chuyển lời lại với quốc
sư.”
Trương thiên sư dường như cũng đoán được câu trả lời của Hoa Thiên Thành, nên
y lập tức đáp:
“Ấy là lẽ hiển nhiên, mong trang chủ và công tử chớ có bận tâm trong lòng. Vợ
chồng là duyên trời định, phải có duyên số mới đến được với nhau, điều đó bản
tọa tâm lĩnh. Cho dẫu, không có may mắn cá nước sum vầy, thì cũng xem như là
tri kỷ văn chương, chỉ mong công tử dời chân đến tham quan kinh thành một
chuyến là được. Lại nghe, công tử vừa rồi gặp chuyện không may, thần trí bị
hao tổn, nên thánh hoàng đã trích xuất trong bảo khố ra một viên phục khí
hoàn, có tác dụng hoạt huyết dưỡng não, tăng cường đáng kể trí nhớ. Chỉ tiếc,
đường xa nóng vội, nên bản tọa chưa kịp mang tới, vẫn còn để trong bảo khố
hoàng gia. Nếu lần này công tử đến thăm, xin chớ có từ chối món quà nhỏ này!”
Trương thiên sư khôn khéo đẩy đưa, từ nãy đến giờ, y không hề đề cập đến phục
khí hoàn, chỉ đến lúc cuối cùng mới đưa ra, giống như đòn nhử chí mạng để con
mồi mắc câu.
Lời này vừa ra, lại một cơn sóng ghen tị, ganh ghét ném về phía Lâm Hoàng,
phải biết, phục khí hoàn cũng là trân dược khó tìm, tuy không có tác dụng tăng
cường thể chất hay đột phá võ công, nhưng lại giúp cho người dùng đả khai đầu
óc, trở nên thông minh, sáng suốt hơn, học đâu nhớ đó. Nghe nói, Hoa Thiên
Thành cũng từng uống thuốc này, nên dù ngoài năm mươi tuổi mới học chữ, nhưng
lão vẫn nhanh chóng nắm bắt được một lượng lớn kiến thức mà nhiều người mất cả
đời cũng chưa học được. Vừa được làm phò mã, vừa có bảo vật, nói sao đám nam
nhân không ghen tức với hắn?
Lần này thì Lâm Hoàng đã có phản ứng khác với khi nãy, bên ngoài, tuy bất động
thanh sắc, nhưng trong lòng hắn phải cố kiềm chế lắm mới ngăn được cơn hưng
phấn. Phục khí hoàn, không ngờ đúng là phục khí hoàn!
Chẳng là, hắn tình cờ đọc được thông tin về loại đan dược này trong Thần Hồn
Tâm Pháp của Trần tiên sinh, nhờ đó mới biết được, không những có công hiệu
đối với trí não, mà phục khí hoàn còn là vật dẫn quan trọng trong quá trình tu
luyện sưu hồn thuật. Đối với Lâm Hoàng mà nói, đây chẳng khác nào nắng hạn gặp
mưa rào. Vốn dĩ, nhờ Thiên Tru Biến, hắn đã giả dạng được gần như 100% ngoại
hình của người khác, chỉ có điều trí nhớ của họ thì lại không tiếp thu được.
Tuy nhiên, một khi luyện được sưu hồn thuật rồi, thì hắn có thể đường hoàng
dung nhập ký ức của người khác vào trong đầu, phối hợp hoàn mỹ với diện mạo
bên ngoài thì chắc chắn sẽ không còn ai có thể lật tẩy hắn được nữa.
“Xem ra, lần này không thể không đi một chuyến rồi!” Lâm Hoàng thầm nghĩ.