Sát Cơ


Người đăng: borochu

Đến lúc này đây thì buổi tiệc không còn gì đặc sắc nữa. Hoa Thiên Thành cùng
các trưởng lão khách sáo thêm vài câu với Trương thiên sư rồi mời y về phòng
nghỉ ngơi, sau đó mới tuyên bố giải tán cuộc họp. Duy có Lâm Hoàng thì được
lão giữ lại, nói là có chuyện cần thương lượng.

Chúng nhân lục tục rời khỏi sảnh đường, lúc đến trật tự bao nhiêu thì lúc ra
về cũng ngăn nắp, gọn gàng bấy nhiêu.

Lâm Hoàng vẫn im lặng ngồi đợi. Mỗi khi có ai đi ngang trước mặt hắn, tâm tư,
tình cảm của họ đều không qua mắt được hắn. Từ sự hậm hực, ghen ghét ra mặt
của những kẻ như ngũ công tử Hoa Hùng, thất công tử Hoa Trần, đến tâm lý tò
mò, hiếu kỳ của những người như tứ công tử Hoa Thanh, phó trang chủ Lục Thanh,
hay vẻ lãnh đạm, thờ ơ của đạo cô Hà Tú Trinh, tam trưởng lão Mã Phong… tất cả
đều được hắn lặng lẽ ghi nhận không bỏ sót. Một số người thì tỏ ra xun xoe,
nịnh nọt, có kẻ còn lên tiếng chúc mừng, nhưng đa số đều tỏ thái độ trung lập,
kính nhi viễn chi. Chỉ có rất ít người thật lòng quan tâm đến hắn, như Tô
Dung, Tôn Hồng, Lục Nhạn…

Trong đó, đáng ngạc nhiên nhất là Lục Nhạn. Mới cách đây mấy hôm thôi, nàng
còn coi hắn như loài ôn dịch, chỉ muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt, nhưng
nay nàng lại quan tâm nhất cử nhất động của Lâm Hoàng, thậm chí trong vô thức,
nàng còn có chút lo lắng cho hắn. Với sự nhạy bén của mình, nàng cũng cảm giác
sự việc lần này không hề đơn giản.

Tứ phu nhân Tô Dung thì lại mang tâm lý vô cùng phức tạp. Trái tim nàng như
phân ra thành hai nửa. Một mặt, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, pha chút tự hào khi
nghe tin Hoa Thiên được nữ tử khác quan tâm, mà người để mắt tới hắn lại là
đương kim công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc. Phải biết, phụ mẫu dù có yêu
chiều, bảo bọc nhi tử của mình đến đâu, thì sớm muộn cũng phải buông tay, để
chúng rời xa vòng tay mình, tự đi tìm cuộc sống mới. Với cương vị là một người
mẹ, tất nhiên nàng muốn con trai tìm được người phối ngẫu xứng đôi vừa lứa,
thành gia lập thất, khai chi tán diệp. Nhưng mặt khác, với tư cách là một nữ
nhân bình thường, nàng lại thấy đau đớn khôn cùng. Nửa còn lại của con tim như
bị ai đó bóp nghẹt, khiến nàng như muốn ngã quỵ. Ngọn lửa yêu đương đôi lứa
vừa mới nhen nhóm trong lòng nàng chưa lâu, nay lại có nguy cơ bị dập tắt. Trớ
trêu thay, nam tử đầu tiên trong đời thật sự làm nàng yêu thương lại sắp rời
xa nàng, mà nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể làm gì được.

Về phần tiểu cô nương Tôn Hồng, đó đơn thuần là sự cảm kích trước ơn cứu mạng
của hắn, đồng thời có một chút ngưỡng mộ, một chút tò mò, chứ chưa hẳn là tình
yêu trai gái, một phần cũng do niên kỷ nàng còn quá nhỏ, còn ngây thơ, trong
sáng, chưa có tình cảm đặc biệt với người khác giới.

Lâm Hoàng khẽ thở dài trong dạ. Trước mắt, hắn chỉ có thể cho Tô Dung một ánh
nhìn khích lệ, ngụ ý sẽ không buông bỏ nàng, còn kế tiếp, việc gì đến sẽ đến,
cứ tùy cơ mà hành sự.

Mãi đến gần nửa canh giờ, đoàn người mới rời hết khỏi đại sảnh. Trong sảnh giờ
đây chỉ còn có Hoa Thiên Thành, Lâm Hoàng và vài tên cận vệ. Lúc này, Hoa
Thiên Thành mới xoay sang nói với Lâm Hoàng:

“Thiên nhi, theo ta vào trong!”

Rồi không đợi hắn trả lời, lão quay người, đi thẳng vào trong gian phòng của
mình. Lâm Hoàng khẽ đáp, sau đó cũng đi theo lão. Đám cận vệ im lặng đứng canh
ở ngoài.

Bước vào bên trong, Lâm Hoàng liền cảm nhận một cỗ khí chất thanh tao, quý
phái có chút tương tự như sảnh đường bên ngoài. Gian phòng của Hoa Thiên Thành
bày trí khá gọn gàng, chỉ có vài món đồ trần thiết đơn giản, một chiếc giường
con, một cái bàn dài trên có bày nghiêng mực, bút lông. Trên vách tường treo
vài bức tranh chữ thư pháp, lần lượt là “trí”,”dũng”, “nhân”, “nghĩa”. Nhưng
nổi bật nhất là chữ “tử” trong “tử vong” treo ở giữa phòng. Nét bút uốn lượn
như rồng bay phượng múa, đường nét nho nhã, chứng tỏ chủ nhân của chúng ắt hẳn
cũng là con nhà quyền quý, có tri thức, hoặc ít ra cũng dòng dõi nho gia, thư
hương môn đệ.

Hoa Thiên Thành đứng chắp tay sau lưng, đối diện với bức tranh chữ “trí”, quay
lưng về phía Lâm Hoàng. Lão đứng lặng đó hồi lâu, không nói gì. Bản thân Lâm
Hoàng cũng ngoan ngoãn đứng chờ, không lên tiếng.

Thời gian từng khắc trôi qua, ước chừng được hơn hai tuần trà, Hoa Thiên Thành
chợt cất lời, phá tan bầu không khí im lặng:

“Ta sinh trưởng trong gia đình nông phu, gia cảnh bần hàn, từ nhỏ đã phải theo
phụ mẫu tham gia công việc đồng áng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chưa
từng có giây phút nào được thảnh thơi. Ấy vậy mà cuộc sống vẫn thiếu trước hụt
sau, bữa đói bữa no, khổ sở không sao kể hết!”

Vừa nói, lão vừa chỉ tay vào bức tranh chữ “trí” trước mặt.

“Cho nên, ngay từ lúc còn bé, ta đã lập chí vươn lên, quyết tâm thoát khỏi
kiếp cơ hàn. Nhà nghèo, phụ mẫu không có điều kiện cho ta đi học, ta bèn lẻn
vào nhà của trưởng làng, xem lén thầy giáo dạy học cho các con trưởng làng. Có
lần bị người bắt gặp, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nhưng ta quyết
không nản lòng. Bởi lẽ, ta đã ý thức được rằng, con người muốn vươn lên, ngoài
thực lực bản thân ra, còn phải có trí tuệ. Trí tuệ là nguồn cội của mọi loại
sức mạnh trên đời. Sau này, khi trở thành tu luyện giả, ta càng thấy rõ sự
đúng đắn của chân lý này. Giả sử, ta vô tình tìm được một pho tuyệt thế thần
công, nhưng đầu óc ta u tối, không hiểu được ý nghĩa của chúng, thì há chẳng
phải là lãng phí lắm ru?”

Giọng điệu của lão hết sức nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng lại truyền cảm vô cùng,
như lời dạy bảo của người thầy giáo già, đầu tóc bạc phơ dành cho đám học trò.

Lâm Hoàng cúi đầu im lặng, thái độ bình thản nhưng không mất phần tập trung,
tựa như đứa trẻ thơ đang chăm chú lắng nghe lão sư răn dạy.

“Thế mà, vẫn có nhiều kẻ xem ta là ngu đần, tưởng ta không biết gì mà làm
nhiều việc đen tối, xằng bậy sau lưng ta. Kết quả của những kẻ đó… đều là như
thế này!”

Hoa Thiên Thành chợt gằn giọng, chỉ tay về phía chữ “tử”, sau đó quay mặt về
phía Lâm Hoàng. Giọng nói của lão cũng bất ngờ chuyển sang tông cao. Bầu không
khí trong phòng dường như bị bóp nghẹt. Một cảm giác áp bức, ngột ngạt bao
trùm từng tấc vuông, làm cho người ta không dám thở mạnh.

Khí thế uy mãnh của Hoa Thiên Thành như hóa hình, đè chặt lấy Lâm Hoàng, mang
đến cho hắn áp lực vô cùng lớn. Nếu như đổi lại là Hoa Thiên đang đứng đây,
thì có lẽ gã đã hốt hoảng quỳ mọp xuống. Nhưng Lâm Hoàng thì không. Hắn nhíu
mày, trên trán vậy mà lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn đứng thẳng người, quyết
không ngã quỵ.

Hoa Thiên Thành dường như cũng hơi bất ngờ trước sự cứng cỏi của Lâm Hoàng.
Nhưng chỉ trong giây lát, lão lại gằn giọng:

“Thiên nhi, con có điều gì giấu giếm ta không?”

Mỗi từ, mỗi chữ của lão như nhát búa nặng ngàn cân, vỗ lên người Lâm Hoàng.
Khóe miệng của hắn ứa máu. Bất chợt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hoa
Thiên Thành, sau đó khó nhọc cất tiếng :

“Hài nhi ngu độn, không hiểu phụ thân muốn nói gì?”

“Hừ!”

Hoa Thiên Thành trừng mắt, chỉ tay thẳng vào mặt hắn :

“Giỏi cho một đứa nghịch tử! Đã dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy rồi
mà còn dám giấu ta? Việc dan díu tằng tịu, thương thiên hại lý của mẫu tử các
ngươi, tưởng ta không biết gì à?”

Lúc này đây, khí chất của Hoa Thiên Thành đã hoàn toàn cải biến. Không còn
phong thái hòa ái, từ tốn ban đầu, mà thay vào đó, lão như hóa thành một đầu
mãnh long, khí thế mãnh liệt như cầu vồng, sẵn sàng ăn tươi, nuốt sống bất kỳ
kẻ nào dám đối nghịch với lão.

“Thật mạnh!” Lâm Hoàng phun ra một búng máu, thân hình loạng choạng lảo đảo
ngã về sau. Phải nhờ bấu víu vào chiếc ghế, hắn mới đứng vững lại được.

Nếu không kể nữ tử áo đen thực lực thâm bất khả trắc, thì Hoa Thiên Thành đúng
là người mạnh nhất mà hắn từng gặp qua cả hai kiếp người. Chưa cần động một
ngón tay, lão chỉ cần thả ra uy áp trên người thôi là đủ lấy mạng kẻ khác. Tựa
như việc giết chết hắn, đối với lão chỉ là một ý niệm, không cần phải nhọc đến
tay chân.

Lạ lùng là, dù bị phát hiện việc tày đình này, lại phải đối diện với cơn thịnh
nộ của đại cao thủ như Hoa Thiên Thành, nhưng trong lòng Lâm Hoàng lại thấy
nhẹ nhàng như có tảng đá được gỡ bỏ. Vốn dĩ, điều hắn luôn canh cánh trong
lòng, ngày đêm lo nghĩ bất an không phải là chuyện của mình và Tô Dung bị lộ,
mà là việc hắn giả dạng làm Hoa Thiên.


Thiên Tru Biến - Chương #47