Ma Nữ


Người đăng: borochu

“Tiên sinh quá lời, uy danh Hoa Kiếm sơn trang như sấm bên tai, tại hạ nào dám
hạ thủ, chỉ là vừa rồi có chút nóng lòng muốn thọ giáo cùng tiên sinh thôi
mà!” Lão giả mỉm cười.

“Hừ! Nguỵ Lôi, ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Báu vật trong thiên hạ nhiều vô
kể, kẻ có năng lực thì được hưởng. Chút nữa đây, chúng ta cứ thoả sức mà tranh
tài!” Trần tiên sinh đột ngột trở giọng, sắc mặt lão càng thêm âm trầm đáng
sợ.

Hai bên lẳng lặng gườm nhau, không nói gì. Bất chợt, có vài bóng người cũng
phóng lên theo.

“Ha ha! Chúng ta đến nơi rồi!”

“Hoả độc quả ở đâu? Mau tìm!”

Lại có thêm vài cao thủ có mặt.

“Này, trên mặt nước…hình như có người!”

Có tiếng ai đó kinh ngạc thốt lên, làm cho cả Trần tiên sinh, Hoa Thiên và
Nguỵ Lôi đều quay đầu về phía mặt hồ.

Trong giây phút đó, thời gian bỗng như ngưng đọng.

“Vụt vụt!”

Liên tiếp hàng chục bóng người xuất hiện trên đỉnh núi. Dần dần, con số lên
đến hàng trăm. Bọn họ đều là những người có khinh công khá nhất trong số hàng
ngàn người truy tìm hoả độc quả lần này. Lâm Hoàng cũng bị Mã Thi kéo lên.

Những người này đều là tay giang hồ lão luyện, thân chinh bách chiến. Trên tay
họ lăm lăm vũ khí, ám khí, độc dược, chỉ đợi khi hoả độc quả xuất hiện là lập
tức hành động. Nhưng lúc này, tất cả bỗng dưng đứng chết trân như bị hoá đá.
Không khí tĩnh lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. Ánh mắt của mọi người
đều bị dán chặt vào khung cảnh trước mặt.

Đỉnh Hắc Liên sơn vốn có một hồ nước, mây mù uốn lượn quanh năm. Hiện tại, mây
đã tan, chỉ còn trơ lại mặt hồ sáng như gương, hắc liên mọc tua tủa như muôn
ngàn đôi mắt đang nhìn về phía thiên khung.

Trên mặt hồ lúc này chợt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp. Đó là một nữ tử,
một nữ tử đẹp tựa như ma như quỷ. Nàng có làn da trắng trong suốt khiết bạch,
băng cơ ngọc cốt, dung mạo mỹ lệ vô song. Mũi quỳnh thanh tú, bờ môi màu trầm,
đôi mắt nàng trong veo, đen và sâu thẳm như mê cung cuốn hút lấy ánh nhìn của
người đối diện. Có lẽ nàng vừa tắm xong, tóc chưa kịp búi, vẫn còn hơi ướt xoã
dài bay trong gió, mùi hương từ tóc nàng nương theo cơn gió làm thấm đẫm lòng
người.

Thiếu nữ có thân hình tuyệt đẹp. Nàng khoác váy lụa màu đen, phối hợp với mái
tóc và đôi mắt cũng màu đen trông vô cùng quyến rũ và bí ẩn. Đôi chân ngọc
thon dài lấp ló sau lớp lụa mỏng làm bao kẻ đang có mặt phải mơ tưởng. Nhũ
phong nàng nhô cao, tròn lẳn, tuy không to đến mức ngộp thở, nhưng chỉ cần một
khoảng hở trắng ngần hé ra trên cổ áo thôi là đã đủ làm chết mê chết mệt bao
đấng mày râu.

Thiếu nữ như không biết sự hiện diện của đám người lạ. Nàng hồn nhiên đứng
trên mặt hồ, dùng đôi bàn tay trắng, thon như ngọc mân mê, vuốt ve suối tóc
suôn mềm của mình. Đúng, là đứng! Quả thật nàng đang đứng trên mặt nước, không
hề có bất kỳ phương tiện nâng đỡ nào.

“Tuyệt…tuyệt thế mỹ nhân…”

“Nàng…nàng là ai? Phải chăng là tiên nữ hạ phàm?”

“Không, phải gọi là ma nữ mới đúng, ma nữ mỹ mạo nhất trên đời!”

“Kiếp này được thấy nàng một lần, ta sống không uổng phí!”

Số lượng người có mặt trên đỉnh Hắc Liên sơn ngày một đông, người trước nối
đuôi người sau, nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm là thất thần trước nhan
sắc ma mị, diễm ảo của thiếu nữ. Ngay cả bậc đức cao vọng trọng hoặc lão luyện
già đời như Trần tiên sinh, Nguỵ Lôi cũng há hốc mồm ngạc nhiên. Thậm chí có
người chảy cả nước dãi hay nuốc nước bọt ừng ực.

Tuy nhiên, không phải ai cũng rơi vào trường hợp đó, Lâm Hoàng là một điển
hình. Sau giây phút kinh diễm, hắn liền hồi phục tinh thần. Dẫu vậy, hắn vẫn
phải thầm khen ngợi dung nhan mỹ miều, quốc sắc thiên hương của nàng, thậm chí
có gọi là tuyệt thế mỹ nhân cũng không ngoa.

Lúc này đây, Lâm Hoàng mới có thời gian để ý tới hoàn cảnh xung quanh, bên
cạnh nhan sắc của nàng, điều làm Lâm Hoàng chú ý nhất là nàng có thể đứng trên
mặt nước. Không chỉ riêng hắn, một số ít cao thủ cũng bắt đầu lấy lại tinh
thần, nhưng dường như có điều e ngại trước thiếu nữ kỳ bí này nên đã mấy phút
trôi qua mà chưa ai dám lên tiếng.

“Vị…cô nương đây, xin cho hỏi quý tánh cao danh?” Rốt cuộc, có một lão đầu
trạc bảy mươi, ăn mặc theo lối tăng nhân mạnh dạn đứng ra hỏi.

Thiếu nữ chợt ngưng vuốt tóc, nàng ngẩng đầu, xoay mặt về phía bọn họ. Sát na
đó, có vài người xúc động đến mức muốn ngất đi.

“Các ngươi đến đây đủ chưa?” Thiếu nữ cất giọng, âm thanh êm ái, ngọt ngào như
gió xuân làm mê luyến lòng người.

“Nếu đến đủ rồi…thì để bổn cung tiễn các ngươi về miền cực lạc!” Nàng lại cất
tiếng, tuy nói về việc giết chóc nhưng âm thanh vẫn vô cùng dễ nghe.

Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên, có nhiều người còn chưa nghe rõ nàng nói gì
thì thiếu nữ đã rút từ tay áo ra một chiếc chuông nhỏ bằng đồng đen. Khác với
U hồn tháp của Trần tiên sinh, chuông nhỏ này bằng đồng đen nguyên chất chứ
không phải mạ. Ngón tay ngọc mảnh khảnh của nàng lắc nhẹ chiếc chuông đồng,
phát ra âm thânh đinh đinh đang đang.

Một luồng cảm giác nguy hiểm mơ hồ nhưng mãnh liệt cực độ bỗng dâng lên trong
lòng Lâm Hoàng. Từ khi đặt chân đến thế giới này, chưa bao giờ hắn cảm thấy
bất an như lúc này. Lấy hết sức lực bình sinh, Lâm Hoàng lập tức bay vọt vào
bên trong hồn ngọc, mặc kệ luôn việc Mã Thi và rất nhiều người khác đang đứng
bên cạnh hắn.

Ục ục ục!

Mặt hồ trên đỉnh Hắc Liên sơn chợt nổi bọt lăn tăn, sau đó mặt nước liền kết
băng với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Hơi nước trong không khí
xung quanh cũng đông đặc lại, nhiệt độ hạ thấp nhanh chóng.

“Tất cả chạy mau!”

“Cứu mạng với!”

Đến lúc này mới có một vài người kịp phản ứng, nhưng đã muộn.

Ầm ầm ầm!

Hắc Liên sơn bỗng rung lắc dữ dội, trong phút chốc, toàn bộ đỉnh núi bỗng đóng
băng, kéo dài đến tận chân núi, tạo nên một khung cảnh vừa thê lương, vừa đẹp
đẽ. Cây cối đóng băng, động vật đóng băng, đá sỏi cũng đóng băng, tất nhiên,
con người cũng không ngoại lệ.

Khí âm hàn toả ra lạnh lẽo đến mức làm cho toàn bộ các sinh vật đều tử vong!
Duy chỉ có thiếu nữ vẫn đứng đó, bình thản như không có gì xảy ra, dưới chân
nàng, mặt hồ cũng đã đóng băng xanh biếc.

“Một lũ sâu kiến, làm mất cảm hứng của bổn cung, tội đáng muôn chết!” Thiếu nữ
thỏ thẻ, như đang trò chuyện với ai đó. Nàng dõi mắt nhìn xuống phía đáy hồ
như đang quan sát vật gì. Ánh mắt nàng thâm thuý, khuôn mặt tuyệt sắc không
biểu lộ chút tâm tình.

Thiếu nữ cứ đứng như thế hồi lâu, mãi cho đến nửa giờ sau, băng bắt đầu tan,
cảnh vật trên Hắc Liên sơn lại trở lại như cũ, nhưng lúc này không còn chút
sinh khí nào. Nàng bỗng nhíu mày, lẩm bẩm:

“Nếu không phải sợ lộ tung tích, bổn cung đã cho đóng băng nơi này vĩnh viễn
rồi… Có điều, ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn…chỉ mới thi triển được tới tầng
thứ tư của Thái Thượng Minh Kinh Quyết!” Thiếu nữ tiếp tục độc thoại, rồi nàng
quay đầu về phía bắc, đôi mắt đẹp chợt thoáng lên nét lăng lệ.

“Tất cả…cũng là do con tiện nhân ngươi ban cho! Chờ xem, có ngày bổn cung bắt
ngươi phải quỳ dưới gót chân ta mà xin tha tội!” Nói xong, nàng tung người,
biến mất ngay tại chỗ giống như chưa từng xuất hiện.

Hơn một ngàn người truy tìm hoả độc quả ở Hắc Liên sơn, kể cả những người chưa
kịp leo lên đỉnh núi, không một ai sống sót!


Thiên Tru Biến - Chương #23