Phát Hiện


Người đăng: borochu

Dưới chân núi Hắc Liên sơn.

Số lượng người kéo đến góp vui càng lúc càng đông, ước tính đã hơn một ngàn
hai trăm người. Họ thuộc đủ mọi phe phái, thành phần. Trong đó có bang hội,
gia tộc, nhân sĩ võ lâm, tán tu, hoặc đơn giản hiếu kỳ mà đến, nhưng đa số họ
đều là cư dân bản địa chứ không có mấy ngoại nhân. Điều này cũng dễ hiểu, hoả
độc quả hành tung vô định, người thường ít khi thấy được, trừ phi có công cụ
đặc biệt để hỗ trợ như trường hợp của Hoa Thiên. Cho nên trong nhất thời nửa
khắc, nơi hạ lạc của hoả độc quả chưa kịp lan truyền, tuy nhiên, nếu kéo dài
thời gian thì ắt hẳn sẽ có nhiều thế lực bên ngoài tìm đến đây.

Ngoại vi Hắc Liên sơn nối tiếp tới hơn vạn dặm, vốn dĩ thừa sức dung nạp nhiều
ngàn người. Nhưng lúc này đây, đã có xung đột, va chạm đổ máu phát sinh. Thật
ra chuyện này cũng chẳng lấy gì làm lạ. Không ít tu luyện giả kiếm cơm bằng
đường gươm lưỡi giáo, tính cách hào sảng, xem thường tánh mạng bản thân. Gặp
nhau nếu thấy không hợp thì rút đao giải quyết là chuyện thường tình, huống hồ
chi, mọi người đến đây đều vì hoả độc quả, mà vật quý này chỉ có một, do đó
khó tránh khỏi xung đột xảy ra, chưa kể không ít hữu tâm nhân ở bên ngoài gây
rối, kích động, tạo cục diện hỗn loạn để tìm cách trục lợi.

Có người thứ nhất thì sẽ có kẻ thứ hai, trong thời gian ngắn ngủi, đây đó bắt
đầu vang lên tiếng binh khí giao tranh.

Nhóm Hoa Thiên vốn nhiều cao thủ nên trước mắt chưa có ai dám đến gây sự, hoặc
giả có kẻ lạ mặt đến gần, khi thấy vẻ âm trầm của Trần tiên sinh hay tướng tá
bặm trợn của Mã Thi thì đều quay đầu bỏ chạy. Tuy vậy, Hoa Thiên lại không lấy
đó làm hãnh diện mà còn bực tức. Gã híp mắt, tâm trạng vô cùng khó chịu. Gã
biết rõ thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi. Bằng chứng là cách đó
không xa, vài luồng khí tức thâm sâu đã bắt đầu chú ý đến nhóm của gã, có điều
họ cũng án binh bất động mà thôi.

“Tiên sinh, thế nào rồi?” Hoa Thiên sốt ruột quay sang hỏi Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh vẫn đang thả thần niệm để dò xét nên không đáp lời, chỉ khẽ lắc
đầu. Lâm Hoàng cũng khẽ thở dài, còn hắc ma quái thì gầm gừ trong miệng.

Trên thực tế, Lâm Hoàng quả thật chưa phát hiện được gì cả, dù hắn đã tập
trung kỹ để lắng nghe. Mà dù có phát hiện được hoả độc quả, hắn cũng không đời
nào nói ra. Hắn thừa hiểu, giây phút Hoa Thiên tìm được hoả độc quả thì cũng
là lúc gã xuống tay với mình. Thành ra cả nhóm đều lâm vào bế tắc. Hoa Thiên
vò đầu bứt tai, hết sức bồn chồn.

Bất chợt, Trần tiên sinh mở mắt, lên tiếng: “Công tử.”

“Tiên sinh có cao kiến gì chăng?” Hoa Thiên cả mừng hỏi.

“Lão phu nghĩ nếu cứ thế này mãi không phải cách hay, chi bằng chúng ta chia
làm ba nhóm, lão phu đi cùng công tử, Mã trưởng vệ đi cùng Lâm tiểu hữu, nhóm
còn lại thì tháp tùng hắc mao quái, chia ba đường hành sự. Nếu có sự cố hay
phát hiện gì thì lập tức thông báo cho mọi người hay!” Trần tiên sinh nói.

“Xin tuân lời tiên sinh!” Hoa Thiên không có cách nào hay hơn, đành phải làm
theo.

Bọn họ đang chuẩn bị tách ra, thì hắc mao quái bỗng hít hà liên tục, sau đó
ngước đầu về phía đỉnh núi, mồm thì không ngừng gầm gừ. Đây chính là biểu hiện
nó đã tìm được hoả độc quả, hoặc chí ít cũng tìm được vị trí tương đối chính
xác của hoả độc quả.

“Có biến chuyển!”, Hoa Thiên kinh hỷ. Trần tiên sinh, Mã Thi và đám hộ vệ cũng
không khỏi hưng phấn. Lâm Hoàng thì vừa ngạc nhiên, vừa thú vị. Hắn không ngờ
mình cảm âm cả buổi chẳng phát hiện được gì mà con quái thú này lại tìm ra
được.

Thật ra, Lâm Hoàng quên mất một chuyện. Luận về truy tung, thì cả hắn và Trần
tiên sinh đều thua hắc mao quái một bậc. Đơn giản là vì bọn họ chỉ có thể cảm
nhận được những thứ đang hiện hữu, còn hắc mao quái thì không cần biết vật đó
có còn hiện hữu hay không, chỉ cần đã từng xuất hiện trên đời thì chắc chắn sẽ
để lại mùi hương cho hắc mao quái tìm ra.

“Công tử, chúng ta đi!” Trần tiên sinh âm thầm ra hiệu, sau đó nắm chặt tay
Hoa Thiên, vận khinh công phóng hết tốc lực lên đỉnh núi. Lâm Hoàng thì không
có đãi ngộ như vậy, hắn bị Mã Thi xách cổ như xách một con gà kéo đi, đám thị
vệ theo sát phía sau.

“Uy! Có người tiến lên đỉnh núi kìa!”

“Chắc họ phát hiện được gì, mau đuổi theo!”

Ngây lập tức, vài bóng người lân cận cũng phóng lên theo.

“Các ngươi ở lại cản đường bọn chúng, kẻ nào dám bám theo, giết chết không
tha!” Trần tiên sinh quay đầu lại nói với đám thị vệ.

“Tuân lệnh!” Thị vệ đồng loạt hô to, sau đó rút kiếm, lao về phía những người
đằng sau. Giây lát, liên tục có tiếng hét thảm vang lên.

“Mã trưởng vệ, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải tốc hành thôi!” Trần
tiên sinh gằn giọng.

“Thuộc hạ minh bạch!” Mã Thi khẽ gật đầu, cước bộ liền tăng tốc. Lâm Hoàng chỉ
thấy mắt hoa lên, cảnh vật liên tiếp bị bỏ lại sau lưng, cổ hắn bị Mã Thi nắm
chặt lôi đi, khiến hắn vô cùng khó thở.

“Mã…Mã trưởng vệ…xin nhẹ tay!” Lâm Hoàng thều thào.

“Hừ!” Mã Thi hừ lạnh, không nói tiếng nào, nhưng cũng âm thầm nới lỏng tay,
tuy cước bộ vẫn không giảm.

Giấy không gói được lửa. Bọn họ vừa phi hành chưa được bao lâu thì bị một số
cao thủ phát hiện đuổi theo. Những người này đều có thân thủ cực nhanh hoặc võ
công cao cường, căn bản đám thị vệ của Hoa Thiên không thể ngăn cản nổi. Phút
chốc, có ít nhất mười mấy cái bóng bám theo nhóm Hoa Thiên. Phía bên dưới,
nhiều người cũng đã chú ý tới bọn họ.

“Nhìn kìa! Có lẽ hoả độc quả đã hiện thân!”

“Chúng ta mau lên núi!”

Khung cảnh bỗng chốc náo nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đều ngưng việc tìm
kiếm hoặc giao tranh lại, sau đó đồng loạt phóng lên núi. Kẻ có khinh công cao
thì mượn sức gió mà phi hành, người thân thủ kém thì kết nhóm hoăc dùng pháp
khí hỗ trợ để bám theo. Chưa đầy mười lăm phút, sườn núi Hắc Liên sơn đã chi
chít người.

“Tập trung tinh thần, mở hết tốc lực!” Trần tiên sinh cắn răng, rút ra U hồn
tháp, một tay cầm tháp liên tục lắc, miệng thì niệm chú văn, tốc độ lão lập
tức tăng nhanh thêm mấy phần.

Mã Thi cũng biết đây là lúc khẩn yếu quan đầu, gã mặc kệ Lâm Hoàng kêu than,
siết chặt hai tay, cúi đầu lao như tên bắn về phía trước. Phía sau lưng bọn
họ, tiếng xé gió vang lên không ngớt.

Đỉnh Hắc Liên sơn vốn cao hơn năm ngàn mét, nhưng với tốc độ phi hành như vậy,
chẳng mấy chốc đỉnh núi đã hiện lên trước mắt họ.

“Tới nơi rồi!” Trần tiên sinh cười gằn, phát hiện mình và Hoa Thiên là những
người đầu tiên tới đây. Lão vừa tung người phóng lên đỉnh núi thì bất chợt
nhíu mày, gầm lên: “Tặc tử phương nào!”, đoạn lão vung tay, đưa U hồn tháp
chặn ngang trước mặt.

“Keng”

Tiếng kim loại chạm nhau chát chúa vang lên, U hồn tháp toé lửa, từ thân tháp,
một vài mảnh ám khí rơi ra, nhưng tháp vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.

Có tiếng người ồ lên ngạc nhiên, sau đó một lão giả tóc trắng, râu dài, dáng
vẻ tiên phong đạo cốt từ phía sau bay lên.

“U hồn tháp của Trần tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền!” Lão giả mỉm
cười, vẻ mặt thiên chân vô tà, giống như việc mình vừa phóng ám khí chỉ là vô
tình.

“Không dám! Hoá ra là Nguỵ chưởng môn của Tiêu Độc môn. Chúng ta không thù
không oán, hà cớ gì chưởng môn ra tay ám toán?” Trần tiên sinh đáp trả, ngữ
khí sắc bén.


Thiên Tru Biến - Chương #22