Thàm Sát


Người đăng: Shone

Thánh Điện nơi những tồn tại cao nhất Quang Minh giáo hội, Ngã Lai cung kính
quỳ gối trước một người: “ thiên sứ đại nhân, chúng ta để thoát Cưu Han, hắn
sớm muộn gì cũng tìm đến gây phiền toái xin ngài . . .”, đến đây Ngã Lai ấp
úng không nói.

“ Ta hiểu, từ ngày mai trở đi cái tên Quang Minh giáo hội sẽ vang vọng toàn
đại lục. “

Ngã Lai vui sướng gật đầu, “ vâng . . .mọi việc xin phó thác cả vào ngài. “

Quang Minh giáo hội với Thánh Điện nằm trung tâm xung quanh là năm phân viện
khác gồm: Quang Minh học viện, Binh Đoàn doanh, Thánh Đường, Tín Ngưỡng Tháp
và Thần Viện ngoài ra còn có nhiều giáo hội nằm rải rác xung quanh, tất cả đều
được bao bọc bởi dãy sơn mạch.

Hôm nay không như mọi ngày, tất cả các hoạt động tại đây đều dừng lại, bởi hôm
nay là một ngày đậc biệt bởi giáo hoàng bảo thế.

Trước cửa ngõ sơn mạch, con đường lớn nhất nối Quang Minh giáo hội với thế
giới bên ngoài, một đoàn các chức sắc, những nhân vật cao cấp nhất tụ tập nơi
đây, Tử cũng không cấm họ.

Hạ Lan ánh mắt đầy sùng kính nhìn thân ảnh hùng vĩ trước mắt, cô thầm ao ước
rằng mình thay thế vị trí thánh nữ để có cơ hội tiếp xúc với tồn tại huyền
thoại kia.

Trong các điển tích tại Thần Viện có nhắc đến rất nhiều những người được gọi
là thiên sứ, nắm giữ sức mạnh siêu nhiên vượt qua mọi qui luật, những câu
chuyện thần thoại liên quan đến họ nhiều vô số kể, tất nhiên không một ai xác
thực được tính đúng sai của nó và hôm nay họ có cơ hội kiểm chứng điều đó.

“ Kính thưa thiên sứ đại nhân, khi nào thì bọn người kia sẽ đến ạ? “, Hạ Lan
rụt rè đưa câu hỏi, ở bên những người khác đều trừng mắt nhìn cô.

Tử quay người nhìn cô gái sau lưng mình, cậu ngạc nhiên phát hiển hệ số tín
ngưỡng lực cô ta cao hơn hẳn tất cả những người ở đây, cơ hồ gần như gấp đôi
Ngã Lai, giáo hoàng hiện tại.

“ Nhanh thôi “, vỗ nhẹ đầu cô gái, Tử nói.

Hạ Lan vui sướng hưởng thụ cái vuốt ve này, hai mắt cô như phát sáng, cơ thể
rung rẩy vì phấn khích.

Chẳng mất bao lâu đám người do Tập Lỗi dẫn đầu cũng xuất hiện, nhìn vào đội
hình đồ sộ của chúng nhiều người không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
“ Đông. . .thật là đông quá. “, một vị trưởng lão nói trong vô thức.

Tập Lỗi dĩ nhiên cũng phát hiện ra nhóm người Quang Minh giáo hội, hắn cho
người dừng lại lớn tiếng, “ giao người hoặc chết “.

Đội ngũ theo sau phút chốc dừng lại, nhiều người trong đó cười khinh miệt nhìn
đội ngũ chưa tới trăm người chắn trước mặt, nhiều tiếng miệt thị, chửi rũa
vang lên.

Liễu Yên kinh hoàng nhìn bóng người đứng trước nhóm người Quang Minh giáo hội,
nàng tu luyện một loại thuật pháp truyền thừa từ viễn cổ cho phép người sử
dụng có khả năng dự đoán được mọi chuyện ở tương lai gần.

Và khi áp dụng lên kẻ đó tất cả những gì nàng thấy là một biển lửa màu máu,
tất cả cháy thành tro bụi, thi cốt vô tồn.

“ Có chuyện gì sao Liễu tông chủ? “, Như Mục ngay lập tức phát hiện thần sắc
Liễu Yên bất ổn liền truyền âm hỏi.

“ Rút lui . . .rút nhanh . . .nếu không chắc chắn chết. “, Liễu Yên như mất đi
sự bình tĩnh thường ngày, Như Mục nhanh chóng sinh thoái ý, hắn là người duy
nhất biết bí mật của Liễu Yên bởi Thiết Phiến môn là một phần tách ra từ Đà La
môn hơn trăm năm về trước.

“ Chi bằng chúng ta đầu quân cho bọn chúng, bây giờ muốn chạy cũng muộn rồi.
“, Như Mục tỉnh táo đưa ra quyết định.

Tử bước ra giữa bãi chiến trường, tà áo phất phơ bay trong gió, trong mắt
những kẻ ở đây thần bí đến tột độ.

“ Khoan đã . . .”, Như Mục hét lớn, hắn bay sang kiệu Đà La môn nắm tay Liễu
Yên kéo đi về phía Tử.

“ Chúng ta nguyện ý đầu quân các người. “, Như Mục rất thức thời liền quì
xuống bày tỏ thành ý trước con mắt ngơ ngác của chúng đệ tử và Tập Lỗi.

“ Khốn kiếp . . .ngươi đây là ý gì? “, ở bên kia trận doanh Tập Lỗi gầm lên
giận dữ.

“ Chúng ta muốn đổi trận doanh, thế đã rõ chưa? “, Liễu Y cũng thoát khỏi
trạng thái thẫn thờ nói.

Một nhóm nhỏ bên phía Tập Lỗi cũng dần rời khỏi sáp nhập vào Quang Minh giáo
hội, cùng tiến cùng lui.

“ Hồng Tuệ, qua đây cùng ta “, Liễu Yên hô lớn khi thấy đệ tử của mình không
hề có ý rời khỏi.

Hồng Tuệ mím chặt môi, ánh mắt kiên quyết biểu thị thái độ của mình, Liễu Yên
thấy thế chỉ biết thở dài.

“ Các ngươi sẽ hối hận vì quyết định của mình . . .giết chúng. “, Tập Lỗi hét
lớn, toàn quân bên hắn xuất kích chỉ chừa lại nhóm nhỏ những người theo hắn.

Tử giơ tay lên không một lời áp mạnh xuống, toàn trường im lặng một cách quỷ
dị, một dấu ấn bàn tay khổng lồ từ trên áp xuống, vô số đấu ký, ma pháp tung
lên kháng lại nhưng vô vọng, mặt đất nứt toác, huyết hoa bay đầy trời, hàng
vạn người trong chớp mắt chỉ còn lại đống thịt vụn.

Tập Lỗi kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đã chọc vào tồn tại gì thế này
không những hắn mà ngay cả Liễu Yên, Như Mục hay nhóm người Quang Minh giáo
hội đều đứng tim quan sát.

Đây đúng với nghĩa máu chảy thành sông, không một sinh mạng nào còn tồn tại,
giữa không khí tĩnh lặng ấy Tử cất giọng: “ Xử lý thật sạch sẽ “.

Không ai hiểu ý nghĩa câu nói ấy là gì cho đến khi một con rồng khổng lồ từ mi
tâm Tử bay ra, nó mang thân hình khổng lồ mờ ảo như sương khói, họ có thể thấy
rõ từng oán hồn từ dưới bay vào miệng con quái vật.

Những tưởng nó chỉ ăn linh hồn nhưng không, Tập Lỗi kinh hoàng nhìn cái miệng
khổng lồ đớp thẳng vào mình, hắn không hề có một cơ hội né tránh.

Một bóng đen từ bóng Tập Lỗi thoát ra ngoài, Liễu Yên hét lớn: “ giết hắn,
đừng để hắn thoát “, không chờ Liễu Yên nhắc nhở, Chân Linh U Long cũng đã
hoàn thành công việc của nó, tiếng hét thảm từ đó vang lên rồi im bặt.

Bản thể Chân Linh U Long vẫn nằm trong cơ thể Tử, lúc trước nó đã hấp thu một
phần sức mạnh của Song Tà nên hoàn toàn có thể lợi dụng thiên địa nguyên tố mô
phỏng long hình tấn công địch nhân.

“ Sắp tới ngài tính làm gì? “, Hạ Lan ngập ngừng hỏi.

“ Trả lễ “, Tử đáp.

Liễu Yên một lần nữa nhìn về phía Tử, lần này thì khác, cô thấy Tử đang đối
chiến với một kẻ khác, khắp nơi máu chảy thành sông, hỏa vực lan rộng hàng
triệu dặm, dù chỉ là những hình ảnh mờ nhạt nhưng điều đó chắc chắn xảy ra,
tại Thiên Huyền đại lục này nó chính là một dạng qui tắc.

“ Có chuyện gì sao? “, Tử nhìn Liễu Yên ngạc nhiên hỏi khi thấy nàng như có
chuyện muốn nói với mình.

“ À, không có gì . . .”, Liễu Yên bối rối trả lời.

Tử xé rách một mảng không gian rồi bước vào đó, cậu nhanh chóng biến mất trong
tầm mắt mọi người.

Hoàng cung Ai Lao đế quốc nay tiếp đón một vị khách không mời, bước đến trước
cổng hoàng cung, Tử thả một phần khí thế của mình ra, ngay lập tức hàng chục
bóng người từ hoàng cung phi thân ra ngoài.

Tử đáp trên đỉnh Hoàng Lăng, nó được đặt trước đại điện với tạo hình cửu long
ngậm ngọc, từ nó hương khói nghi ngút không ngừng tỏa ra.

“ Cuồng đồ to gang dám đến hoàng cung gây sự “, từ trên cao một lão già râu
tóc bạc phơ giọng đầy giận giữ.

“ ngươi thật chán sống, hoàng cung trọng địa không phải là nơi ngươi có thể
tùy tiện ra ngoài. “, hàng loạt tiếng chửi rũa xung quanh vang lên, nó như
tiếng ruồi vo ve quanh tai khiến Tử khó chịu.

Tử đứng trên đỉnh Hoàng Lăng nhìn lũ hề trước mặt, “ không . . .ta không đến
để gây sự . . .ta đến để tàn sát. “, những lão giả xung quanh vận khởi toàn bộ
đấu khí ma pháp của mình điên cuồng đánh vào đỉnh Hoàng Lăng, bọn họ đều là
những lão bất tử, cao cao tại thượng, đi đâu cũng được người đời ca tụng chưa
bao giờ phải chịu sự sĩ nhục thế này.

“ Sinh mệnh thật sự tuyệt vời, đôi lúc ta tự nghĩ bản thân mình liệu có hai
nhân cách, thiêu đốt nó đi . . ha ha . . .những sinh mệnh hủ bại của Đấng Sáng
Tạo. “

Tử điểm nhẹ gót chân xuống đỉnh Hoàng Lăng, làn sóng năng lượng lấy cậu làm
trung tâm khuếch tán thành vòng tròn ra xung quanh, luồng kình khí khủng khiếp
chấn nát những kẻ xung quanh thành tro bụi.

Hoàng cung Ai Lao đế quốc xa hoa mỹ lệ chỉ trong một ngày trở thành một đống
đổ nát, tất cả thành viên hoàng tộc không một ai sống sót, Tử hài lòng nhìn
thành quả của mình, cậu tiếp tục xé rách không gian đi đến một nơi khác.

Trên Thiên Huyền đại lục tồn tại bốn đại thế lực lần lượt là Lôi gia, Trần
gia, Dược gia và Thập Tam gia, một tồn tại còn vượt qua bốn đại gia tộc này là
một nơi gọi là Thiên Huyền Thánh Địa.

Thiên Huyền thánh địa tuyển chọn đệ tử yêu cầu cực cao, trước 20 tuổi ít nhất
là Ma Đạo Sư hoặc Đấu Vương cường giả, nó không phải là Ai Lao đế quốc có thể
so sánh.

Hôm nay đúng vào ngày Thiên Huyền Thánh Địa tuyển chọn để tử, hàng dài những
người đua nhau nườm nượp tiến về Thánh Địa, từ trên cao nhìn xuống dòng người
như những con kiến lộn xộn, tranh nhau từng bước.

Tử bổng nổi lên tâm lý trêu đùa, cậu hóa thân thành một thiếu niên bình thường
tham gia khảo thí, tư chất nếu được đặt vào trong đây cũng thuộc dạng bình
thường không kể đến.

Những nơi Tử đi qua những người xung quanh không tự giác nhường đường cho cậu,
khung cảnh đầy kỳ quái.

“ Tên gì . . .tuổi . . .? “, gã chấp sự lạnh giọng hỏi.

Tử mỉm cười nhẹ giọng: “ Diệt . . .tuổi 15 “.

Gã chấp sự có chút khó chịu với thái độ thiếu niên trước mắt nhưng việc gì
cũng có qui cũ, lão thầm lưu ý thiếu niên này đợi sau kỳ tuyển sinh dạy dỗ hắn
một bài học.

Tử được phát cho số thứ tự 15819 và một ngọc giản nhỏ, cậu vui vẻ cầm đi trong
ánh mắt không mấy hài lòng của những người quanh đó và lão chấp sự.

Theo như trong ngọc giản giới thiệu, số lượng thí sinh được tuyển vào Thiên
Huyền Thánh Địa là có giới hạn, muốn trúng tuyển buộc phải loại bỏ hết những
kẻ chung quanh, đánh với phàm nhân ư?, Tử lười không nghĩ đến.

Cậu được bố trí một động phủ nhỏ gần đó, trong suốt thời gian này cậu có thể
tập luyện, dạo chơi ở đây nhưng tuyệt đối không được tiến vào khu vực dành
riêng cho các đệ tử của Thánh Địa.

Vị trí động phủ của cậu là 666, Tử cười nhạt nhìn số thứ tự của mình: “ thật
trùng hợp “


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #29