Bão Đến


Người đăng: Shone

Quang Minh giáo hội nằm trong Mã Đa hành tỉnh trực thuộc Ai Lao đế quốc, đây
là một trong những địa phận quan trọng bởi nó ở vùng biên cương giáp với Lĩnh
Nam đế quốc.

Cưu Han lúc này đã chạy tới Mã Đa thành nơi thường trú quân đoàn Ai Lao đế
quốc, với lệnh bài thân phận hoàng tử không một ai ngăn cản hắn chạy đến thủ
phủ thành chủ.

Tập Lỗi là người cai quản tòa thành này, hắn không những là một đại soái tu vi
Đấu Tông hậu kỳ mà còn là vị hoàng thúc trên danh nghĩa của Cưu Han.

Hắn trong thư phòng đang ngã người tận hưởng từng giọt mỹ tựu thì có người vào
bẩm báo Cưu Han, nhị hoàng tử đang trên đường đến đây, trước đó hắn cũng biết
việc Cưu Han tìm đến gây khó dễ cho Quang Minh giáo hội nhưng đó chỉ là một
tiểu môn phái nên nhanh chóng bị bỏ qua.

Nay Cưu Han đến tìm mình hẳn là có việc, đặt chung rượu lên bàn, hạ lệnh: “
dẫn hắn đến gặp ta “, ở phía dưới bàn là một mỹ nữ toàn thân lõa thể đang dùng
bộ ngực massage đôi bàn chân hắn, Tập Lỗi thả lỏng người tận hưởng, không hề
có ý định đuổi cô ta đi cho dù cháu của hắn sắp tới.

Cưu Han đang mang cục tức trong người nay lại bị hoàng thúc mình đối xử như
vậy hắn một bụng đầy lửa giận nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi
đầu, Tập Lỗi là một trong những người ủng hộ hoàng huynh của hắn, quyền thế
ngập trời không phải là người hắn hiện tại có thể đối kháng.

Dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân, dọc theo những dãy hành lang xa hoa bằng gỗ quí,
Cưu Han cũng đến được căn phòng nơi Tập Lỗi đợi hắn, hít sâu tìm lại trấn
định, Cưu Han đẩy cửa bước vào.

“ Hôm nay rồng đến nhà tôm, thất lễ khi không thể nghênh đón từ xa “, Tập Lỗi
ngồi yên tận hưởng không hề có ý hành lễ, hắn không cần thiết phải hạ mình với
đứa cháu này.

Cưu Han tuy bực tức trong người nhưng vẫn gắng nặn ra nụ cười lấy lòng, “
hoàng thúc quá lời, chẳng qua cháu có nhã ý ghé thăm mà thôi. “

Tập lỗi cười nhếch mép, “ đám tay sai đi theo ngươi đâu rồi, đừng nói với ta
rằng ngươi bỏ mặc bọn chúng, hay là? “

Biết không thể giấu diếm được, Cưu Han liền đem mọi chuyện thuật lại cho Tập
Lỗi, vừa nói hắn vừa quan sát biểu hiện của người hoàng thúc trên danh nghĩa
này.

Nếu Cưu Han thích sưu tầm danh hoa trong thiên hạ thì Tập Lỗi cũng cùng sở
thích nhưng theo hướng khác, hắn xem phụ nữ như công cụ phát tiết, thõa mãn
thú tính của mình, tất cả những cô gái có chút tư sắc trở lên cho dù trong hay
ngoài thành hắn đều bắt hết về giam trong hầm ngục riêng nhằm thỏa mãn sở
thích bệnh hoạn của mình.

Tập Lỗi mặt không đổi sắc nhẹ giọng an ủi đồng thời hứa sẽ đích thân đến đó
dạy dỗ cho bọn chúng một bài học, Cưu Han bề ngoài tỏ vẻ tin tưởng nhưng thực
chất hắn cũng biết được mục đích thật sự của hoàng thúc mình, bỏ đi hai mỹ nữ
như vậy hắn không cam tâm nhất là khi biết thiên phú bọn họ còn vượt cả hoàng
huynh mình.

“ Hừ, để xem ngươi dám độc chiếm bọn họ không? “, Cưu Han cười lạnh thầm nghĩ
đồng thời hắn lén lút truyền tin cho hoàng huynh mình với điều kiện mỗi người
một nữa.

Sau khi Cưu Han ra ngoài, Tập Lỗi đứng dậy, “ ngươi thấy thế nào Ảnh? “, phảng
phất như đang tự sự với chính mình.

“ Chúng ta trước hết liên lạc với các môn phái quanh khu vực, dùng bọn chúng
làm pháo hôi, một khi đã xác định được thực lực địch nhân thì ra tay cũng
không muộn. “, từ dưới bóng của Tập Lỗi trồi lên một thân ảnh, giọng nói thần
bí từ hắn phát ra.

“ Việc này giao cho ngươi rồi “, Tập Lỗi trầm ngâm đôi chút ra lệnh, trên tay
hắn là một bức mật thư còn dang dỡ.

“ Thuộc hạ tuân lệnh. “, Ảnh cúi đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài.

Đà La môn, một môn phái trung lưu nằm trong khu vực Mã Đa hành tỉnh, tuy nói
các môn phái không chịu sự khống chế từ phía triều đình nhưng điều đó chỉ đúng
với những tông môn nhất lưu trở lên còn những tông môn bậc nhị lưu trở xuống
không hề có tiếng nói.

Liễu Yên là môn chủ Đà La môn hiện tại, nàng mang theo vẻ thành thục, quyến rũ
của một mỹ nữ trưởng thành, dù là phận nữ lưu nhưng thiên tư của Liễu Yên
không phải thường nhân có thể so sánh.

Trong phòng làm việc của môn chủ, nơi Liễu Yên giải quyết các sự vụ xảy ra
trong môn phái, bên cạnh nàng là Hồng Tuệ, chân truyền đệ tử duy nhất.

Giữa lúc hai người đang thảo luận về tình hình phát triển của môn phái cũng
như đường lối phát triển võ học của bản thân, cửa phòng chợt mở.

Liễu Yên lông mày khẽ nhíu, trước mặt không một bóng người nhưng linh cảm mách
bảo mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“ Để đệ tử đóng cửa phòng lại. “, Hồng Tuệ lên tiếng, không như sư phụ mình,
nàng chỉ là một tiểu cô nương, bản năng chiến trận hoàn toàn không có.

Liễu Yên ngăn Hồng Tuệ lại nói lớn: “ giấu đầu lòi đuôi, còn không mau hiện
thân “, nói rồi nàng kéo Hồng Tuệ về sau lưng mình.

“ Ha ha . . .thật không hổ là Liễu Yên tông chủ, có thể phát hiện ra ta. “, từ
góc khuất giữa những kệ sách trong phòng, một hắc y nhân đi ra.

“ Ảnh? “, Liễu Yên gằn giọng, nàng là một người có chí hướng sớm không muốn
chịu sự quản lý từ triều đình, Ảnh được xem là một trong những địch thủ khó
chịu nhất mà nàng phải vượt qua, chỉ cần thực lực tăng tiến, tông môn thành
nhất lưu thế lực trở lên nàng có thể thoát khỏi sự khống chế của Ai Lao đế
quốc.

“ Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thù địch như thế, vương gia có lệnh sáng sớm ngày
mai ngươi và những tông môn khác trong khu vực tập hợp trước cổng Mã Đa thành,
nghe chúng ta hiệu lệnh. “

Liễu Yên dĩ nhiên là rất khó chịu, nàng nói: “ lần này các ngươi muốn chúng ta
làm gì? “

“ Ta chỉ phụng mệnh truyền đạt ý chỉ, đi hay không là việc của các ngươi, ta
khuyên các ngươi tốt nhất là nên nghe lời, nếu không cho dù tư cách làm chó
của vương gia cũng không có. “, Ảnh cười lớn, thân ảnh hắn dần mất hút trong
màn đêm.

Liễu Yên nắm chặt bàn tay mình, đôi bờ vai run lên từng đợt, Hồng Tuệ đứng im
nhìn sư phụ bất lực, với trí thông minh của mình sao có thể không hiểu tình
hình tông môn hiện nay.

Hôm đó tất cả các tông môn trong khu vực đều nhận được một mệnh lệnh giống
nhau, mặc dù khó hiểu nhưng họ cẫn cắn răng làm theo nếu muốn được sống yên
ổn.

Sáng sớm hôm sau người dân Mã Đa thành được dịp chứng kiến một đội hình hoành
tráng dưới sự tập hợp của các môn phái trong khu vực, các nam phụ lão ấu hiếu
kỳ chen nhau ra trước ngoài thành xem, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

“ Ơ, đó không phải biểu tượng của Thiết Phiến môn sao? “, từ trong đám đông
một người trung niên mặc áo vải thô lên tiếng.

“ Còn có cả Phiên Giao bang nữa kìa. “, người bên cạnh nhanh tiếng bình luận.

“ Đó có phải tông chủ Đà La môn không?, thật là xinh đẹp “, tiếng nói vừa cất
lên hấp dẫn con mắt hàng ngàn người đổ dồn vào khu vực Đà La môn, nơi một
người phụ nữ trong tà áo xanh lam đang đứng.

Liễu Yên có chút khó chịu khi hàng ngàn ánh mắt đổ dồn lên cơ thể mình, nàng
dứt khoát quay người ra sau bước lên cái kiệu được những con Thiết Giáp Mã
khiêng.

“ Đà La môn chủ, là người đứng đầu tông môn nàng phải ở vị trí tiền phong mới
đúng? “, người lên tiếng là Mã Xuyên, bang chủ Phiên Giao bang, những kẻ cả
gan dám trêu chọc Liễu Yên tại đây chỉ có hắn và Như Mục tông chủ Thiết Phiến
môn là đủ tư cách.

“ Ngươi thích thì cứ đứng một mình, ta không ép. “, Liễu Yên liền phản pháo,
nàng chúa ghét thể loại chó săn cho người khác cho dù bản thân nàng cũng như
thế nhưng hắn và nàng cơ bản là khác nhau, hắn ta tự nguyện làm chó săn cho
triều đình còn nàng thì không.

“ Hai người bớt cãi nhau đi, thật ồn ào “, Như Mục hừ lạnh, hắn ghét nhất là
tiếng ồn, nếu không phải nơi đây là địa phận thuộc triều đình hắn không ngần
ngại diệt sạch lũ to mồm kia.

Mã Xuyên cười to không để ý, hắn quá quen với tính cách của Như Mục nên cũng
không nói nhiều nữa, như thế chỉ tổ mất hòa khí.

Một lúc sau đám đông chợt dãn ra, chừa một con đường lớn cho hàng dài xe ngựa
trong thành đi ra, Tập Lỗi thân mang chiến giáp, đại biểu cho chức vụ đại
tướng quân của hắn, hắn cưỡi trên lưng một con Bạch Hổ trong vô cùng uy vũ.

Đi sau lưng hắn là ba người khác, lần lượt là A Đại, A Nhị và A Tam, đây là
những cô nhi hắn nuôi từ nhỏ, đối với hắn bọn chúng tuyệt đối trung thành.

Đi đến trước đám người các môn phái, hắn dõng dạc hô lớn: “ tất cả theo ta,
mục tiêu Quang Minh giáo hội. “, đoàn người lấy Tập Lữ làm tiên phong tiến lên
phía trước.

“ Quang Minh giáo hội chỉ là một tiểu môn phái có cần phải phô trương thanh
thế kiểu này không? “, Như Mục giọng đầy bất mãn.

“ Môn chủ có điều không biết, theo thông tin thuộc hạ nhận được, nhóm người
nhị hoàng tử hôm trước toàn bộ tử nạn trừ nhị hoàng tử may mắn trốn thoát khỏi
khu vực Quang Minh giáo hội tọa trấn, thuộc hạ dám chắc hắn đi cầu cứu cậu
mình. “, một tên thuộc hạ gần đó bẩm báo.

“ Còn có chuyện này? “, Như Mục ngạc nhiên hỏi, tên thuộc hạ liền nhanh nhảu
trả lời: “ đúng vậy, nguồn tin hoàn toàn chính xác. “, Như Mục mặt đầy ý cười,
hắn ném cho tên thuộc hạ một viên đan dược, bản thân cũng phần nào đoán được ý
đồ của Tập Lữ.

“ Liễu Yên môn chủ này, ta nghĩ chúng ta nên hợp tác với nhau. “, ngồi trong
kiệu Liễu Yên có chút bất ngờ khi nhận ra người truyền âm cho mình là Như Mục
tông chủ Thiết Phiến môn.

“ Hợp tác? Vì sao phải hợp tác? “, Liễu Yên đầy nghi ngờ hỏi.

“ Ta vừa nhận được tin nhóm người nhị hoàng tử bị tru sát khi đến địa phận
Quang Minh giáo hội, có thể vẻ ngoài chúng chỉ là tiểu môn phái nhưng một tiểu
môn phái thì không đủ bổn phận để giết đám người nhị hoàng tử có một Đấu Hoàng
tọa trấn, có thể Tập lỗi muốn chúng ta làm pháo hôi để kiểm chứng thực lực bọn
chúng, nếu không muốn chết cô nên hợp tác với ta. “, Như Mục nói ra suy nghĩ
trong lòng, hắn đang chờ câu trả lời, sở dĩ hắn chọn Liễu Yên bởi hắn biết
Liễu Yên vốn không ưa gì triều đình, bản thân hắn cũng như thế.

Hắn không ngu ngốc chọn đối tượng hợp tác là Mã Xuyên, một con chó săn chính
hiệu.

“ Làm sao ta có thể tin được ngươi? “

Như Mục mỉm cười, “ vì ngươi không có sự lựa chọn “


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #28