Song Tà


Người đăng: Shone

Khói bụi mù mịt dần tản, thiếu niên đứng đó không một chút uy áp như một người
bình thường, từ khuôn mặt vóc dáng bình dị đến cực điểm.

Đường kiếm Saeko là suối nhỏ thì đường kiếm của Tử là một dòng sông, nhát cắt
bóng loáng như mặt gương, sự khống chế lực đạo hoàn mỹ chí cực.

“ Ngươi đến? “

Vương Hạo hất hàm hỏi.

“ Ngươi đang khiêu chiến giới hạn của ta, số phận của ngươi sẽ giống kẻ tạo ra
thứ này. “

Saeko như chợt tỉnh mộng, người không hề bỏ mặc, luôn sát cánh bên cô những
lúc cô cần, trong lúc nguy nan nhất người không hề bỏ rơi cô, lẽ ra Saeko nên
nhận ra sớm hơn khi người cứu cô khỏi đòn giãy chết của Hắc Huyết Kỳ Xà.

Trong con mắt những người phàm, người thiếu niên tưởng chừng rất bình thường
kia nay lại cao không với tới, bóng lưng gầy yếu ấy hùng vĩ tựa thần linh.

Tử nhìn về những con người đồng hành cùng mình trong khoảng thời gian qua, một
thứ tình cảm kỳ lạ nhen nhóm trong lòng cậu.

“ Thần thuật 36: Thời Không Nghịch Chuyển. “

Nhóm người Takashi và gia tộc Takagi được Tử dịch chuyển đến vùng thời không
khác, thời không của quá khứ, bọn họ ở tại quá khứ thời điểm chưa có dịch bệnh
xuất hiện, nó giống như một dạng thế giới song song nhưng chỉ khác một điều họ
nằm giữa một mảnh không gian đặc biệt ở ranh giới hai vùng thời không.

Nó như một tấm gương khổng lồ và họ là những người soi gương nhưng cảnh vật
trong gương không phải họ mà là một thế giới khác, tất cả như một thướt phim.

“ Chiến trường nay đã trống, đến đây đi cho ta thấy thứ sức mạnh ngươi được
ban tặng. “

Vương Hạo cuồng tiếu, song thủ tụ lực, từng đoàn huyết khí ùn ùn kéo đến,
Vương Hạo hét lớn, hắn cúi người xuống, chân phải phát lực, hai tay chạm vào
mặt đất, huyết khí xung thiên.

“ Thần Thuật 82: Thiên Quang Thần Kiếm “

Từ song chỉ, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng hủy diệt dưới dạng một thanh kiếm
khổng lồ phóng tới.

Vương Hạo nhếch môi, hắn bật người lên cao, hai quả cầu huyết sắc trong lòng
bàn tay hắn chắp lại, chúng kết hợp hoàn mỹ thành một móng vuốt khổng lồ đâm
xuống đất.

“ Ngự Kiếm. “

Tử dịch chuyển lên nóc tòa biệt thự, theo chuyển động của cậu Thần Kiếm như có
mắt theo sát Vương Hạo, nó liên tục đánh vào các góc chết, trực tiếp uy hiếp
tính mạng Vương Hạo

Con mắt sharigan của Vương Hạo trở nên vô dụng, Ngự Thần Binh là bậc thầy về
linh hồn lực, chút ảo giác nho nhỏ của nó trở nên không đủ dùng.

Vương Hạo chắn song thủ trước ngực, chặn đòn tấn công từ lưỡi kiếm, một quả
cầu huyết sắc hình thành bao bọc hắn lại bên trong, đòn tấn công từ Thần Kiếm
bị chặn lại.

“ Khặc . . khặc . .còn gì nữa giở hết ra, ta tiếp. “

Vương Hạo hú quái dị, trong không trung từng đóa hoa máu hư không xuất hiện,
chúng trôi lơ lững giữa thiên không, toàn bộ thành phố chìm trong biển máu.

“ Đây là lĩnh vực của ta, hãy từ từ tận hưởng. “

Tử mỉm cười, cậu đã có thứ mình cần rồi, vuốt ve thanh Tuyệt kiếm cạnh mình,
đã 10 năm rồi cậu vẫn chưa có được hồn khí hoàn chỉnh nhưng điều đó không làm
tổng thể sức mạnh cậu yếu đi.

“ Cấp bậc Chân Tiên, vẫn chưa đạt tới Thánh Nhân cảnh có thể liều mạng. “

Tử lẩm bẩm.

Những đóa huyết hoa kết thành cái kén khổng lồ bao trùm thành phố bên trong, ở
trong không gian này tất cả đều một màu máu, những tòa nhà, dòng nước hay bất
kỳ một sự vật nào trong phạm vi của nó đều bị biến đổi về mặt bản chất.

“ Lĩnh vực sao, để xem nào. “

Nhiệt độ tăng đột biến, ngọn lửa hoàng kim đầy hung bạo điên cuồng cắn nuốt
mọi thứ, cái kén huyết sắc bị đẩy lùi đi một nữa, cuộc chiến lâm vào thế giằng
co.

Một phần hai thành phố bị thiêu trụi, nhìn từ vệ tinh toàn thành phố được bao
phủ bởi nhị sắc, màu hoàng kim của lửa và màu đỏ của máu.

“ Thật thú vị, thứ này thì sao? “

Vương Hạo hét lớn, chiếc kén nhanh chóng nứt ra, nó vỡ vụn trong không khí rồi
không ngừng xoay tròn thành hàng chục vòi rồng khổng lồ, chúng dần sáp nhập
lại thành một đầu huyết thú, từ chúng mùi huyết tinh bốc lên đậm đặc.

“ Hoàng Hỏa – Hỏa Phụng Phi Thiên. “

Giữa không trung, hai tay Tử chắp lại, tất cả hỏa lượng nhanh chóng co rút lại
tập trung trên tay cậu, giữa hai lòng bàn tay cậu, một đốm lửa phượng hình
huyết nhạt hình thành.

Gió như lặng đi, thời gian như đông cứng lại, nhóm người Takashi căng mắt nhìn
phượng hoàng lửa và đầu hung thú lao vào nhau.

“ Chuyện này là thế nào, tại sao chuyện này có thể xảy ra? “

Takashi hét lên tìm một lời giải đáp.

“ Ngay khi dịch bệnh bắt đầu, người đã tìm đến tớ, chính người đã ban cho tớ
sức mạnh để đấu với con quái vật, chính người cứu chúng ta khỏi quỷ dữ, người
luôn song hành với chúng ta mà chúng ta không hề hay biết. “

Saeko từ sau bước tới, cô lâm vào hồi tưởng giây phút đầu tiên hai người gặp
mặt, cô tin chắc rằng đó không phải là hình dạng chính của người.

“ Tại sao tới bây giờ cậu mới nói, nếu cậu ta mạnh mẽ như thề lẽ ra chuyện này
không thể xảy ra, chúng ta có thể cứu đươc biết bao người. “

Rei hét lên, nếu Akira ra tay Hisashi sẽ không chết, cuộc sống của họ sẽ không
tồi tệ như thế này.

“ Ta tin cậu ta có nỗi khổ tâm. “

Souchirou nói lên ý kiến của mình, vợ ông Yuriko cũng đồng ý với chồng mình,
bằng kinh nghiệm họ có cái nhìn khác so với nhóm trẻ.

“ Cô nói gì đi chứ Shizuka – sensei ? “

Rei tìm kiếm sự ủng hộ từ Shizuka, nhưng nhìn khuôn mặt đầy sao của cô y tá
Rei trực tiếp bỏ ý định của mình.

“ Cậu ta thật vô trách nhiệm, cậu ta có sức mạnh như thế tại sao không giúp
người dân, cậu ta chính là nguyên nhân dẫn đến bệnh dịch này. “

Người đàn bà tóc ngắn lớn tiếng phản pháo, một số người khác cũng đồng quan
điểm với bà ta.

“ Thật ấu trĩ, với thứ sức mạnh đó họ chắc chắn không phải nhân loại, cũng
giống như con người bàng quang trước cái chết của loài khác, hai người bọn họ
cũng nhìn chúng ta bằng ánh mắt như thế, chúng ta và họ không phải đồng loại,
đừng mong sự thương cảm từ họ. “

Không hổ danh thiên tài, Saya đã đoán đúng tám chín phần, cô đắc ý nhìn người
đàn bà tóc ngắn trêu tức.

“ Ở đây không có chuyện cho những nhóc xít như cô “

Người đàn bà gầm lên đầy giận dữ.

“ Bà không thể trốn tránh thực tại rằng trong mắt bọn họ chúng ta và các loài
vật khác đều ngang hàng, đây là sự thật không thể chối cải. “

Bà ta á khẩu, lời lẽ Saya quá sắc bén, lí lẻ đanh thép không thể chối cãi.

“ Saya em đừng nói onii chan như thế. “

Nghe Saya nói xấu Tử, Shizuka liền lên tiếng bênh vực, lời nói Shizuka dường
như không có bao nhiêu cân lượng, nhóm học sinh vẫn tranh luận với nhau về
tính đúng sai của Tử.

Nhìn hai con quái thú do Tử và Vương Hạo tạo ra cắn xé lẫn nhau, Saeko siết
chặt thanh kiếm của mình, chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng như thế, chưa bao
giờ cô thấy mình khát khao sức mạnh như thế, nhìn về những người bạn mình
Saekoo nhanh chóng nhận ra mình và bọn họ đã đứng trên hai con đường khác
nhau.

Saeko thở dài, thứ sức mạnh cô nắm giữ vượt xa nhân loại, liệu cô sẽ sống ra
sao khi người rời đi, có lẽ thế giới này không dành cho cô, Saeko lại thở dài.

Phượng Hoàng xuất chiến, Tử cũng không ngồi yên, trên tay phải cậu ngự Thần
Kiếm, tay trái được bọc trong quang cầu Tử lao về phía Vương Hạo.

Thần Kiếm theo bàn tay của Tử liên tục thay đổi phương hướng tấn công Vương
Hạo, tay còn lại ra quyền đánh về trước.

Vương Hạo cũng không phải quả hồng mềm, trên tay hắn một tấm khiên hình dáng
cổ xưa hiện ra, đỡ thế công của Thần Kiếm, tay còn lại hóa thành quỷ trạo đối
thần quyền.

Tốc độ trận đấu được đẩy lên cao, Vương Hạo gầm lên, trên trán hắn hai chiếc
sừng dê mọc dài ra, lớp da trắng bêch nay chuyển sang màu máu.

Hắn cấp tốc hút một lượng lớn không khí vào phổi rồi cô đặc lại và phun ra,
những đám khói màu xám theo gió phân tán khắp không khí, nó được gọi là Ẩn Vụ,
một trong những thiên phú của Vampire, khi rơi vào Ẩn Vụ tầm nhìn địch nhân sẽ
bị hạn chế đến mức tối đa.

Quả nhiên bị tập kích bất ngờ, Tử không kịp đề phòng, kinh nghiệm thực chiến
của cậu còn quá ít, Vương Hạo nương theo làn khói, một tay của hắn đâm mạnh
vào ngực Tử, tay còn lại nhắm vào vị trí đỉnh đầu đánh tới.

Tử lâm nguy không loạn, mặc dù bị trúng đòn nhưng cậu nhanh chóng phản ứng,
giữ chặt tay Vương Hạo lai, cậu quay hắn một vòng trên không trung rồi ném
xuống đất, vụ va chạm làm rung chuyển một góc hòn đảo.

Từ không trung đáp xuống, đi tới chiếc hố hình người nơi Vương Hạo bị ném
xuống, Tử cẩn thận xem xét xung quanh.

ẦM . . .ẦM . . ẦM

Dưới chân Tử, cột quang trụ màu máu khổng lồ từ dưới đánh lên, không biết từ
khi nào Vương Hạo đã thiết kế một quỷ trận dưới lòng thành phố, thứ được gọi
là thành phố nay không còn nữa, chỉ còn một chiếc hố khổng lồ sâu không thấy
đáy giữa lòng Okunako, nơi bọn họ sinh sống.

“ Khục. . .khặc. . . bất ngờ lắm phải không . . .đó là lý do vì sao đêm trước
ta lại đi ra ngoài cốt để chuẩn bị cho ngươi thứ này đây, ta mất khá nhiều
thời gian bố trí nó đấy . . .khặc. . . “

Cố nuốt ngụm máu trực trào ra, Vương Hạo cười lớn, sắc mặt hắn tuy tái nhợt
nhưng vẫn còn lực chiến.

Ở giữa miệng hố lúc này, Tử chật vật không thể tả, nếu cậu không nhanh trí sử
dụng đến hồn khí của mình thì mọi chuyện không đơn giản như thế.

“ Ngươi nên lấy làm may mắn vì là kẻ đầu tiên buộc ta sử dụng tới nó. “

Trên tay Tử, thanh hắc kiếm dần hình thành, tâm niệm khẽ động Tử tiến vào
trạng thái vô niệm.

Thanh hắc kiếm một màu đen nay âm u hơn bao giờ hết, từ nó những âm thanh ù ù
không ngừng vọng ra.

Trận chiến này mức độ tàn phá quá mức kinh khủng các quốc gia trên thế giới
thông qua vệ tinh đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến này, họ cho rằng chính hai
người mới là nguyên nhân của dịch bệnh, đầu đạn hạt nhân nhanh chóng được
triển khai, mục tiêu chính là Okunako, khu vực hai người đang giao chiến.

Qủa bom mang sức hủy diệt khủng khiếp nhanh chóng cập bến, không chỉ Vương Hạo
mà ngay cả Tử cũng cảm nhận rõ sức uy hiếp của nó.

Tĩnh lặng, tuyệt đối tĩnh lặng trước cơn bão, tiếng nổ kinh thiên thổi bay
hàng trăm dặm, từ bên kia Trái Đất hoàn toàn có thể chứng kiến cột nấm khổng
lồ cao hàng chục cây số.

Nơi vật chất không được phép tồn tại nhưng lại xuất hiện một nghịch lý, hai
thân ảnh vẫn lăng không nơi đây nhưng cả hai đã không còn mang hình hài lúc
trước.

“ Không nghỉ tới khi ta mở mắt tử địch đầu tiên lại thuộc Thiên Sứ Nhất Tộc,
lấy ta danh xưng Song Tà, hãy nhớ thật kỹ, nó sẽ là điều cuối cùng ngươi nghe
được. “


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #20