Đối Mặt


Người đăng: Shone

Trong nhóm nhà Saya là gần khu vực này nhất, nhóm Takashi quyết định di chuyển
đến đó sau khi đã bàn bạc qua với nhau, Vương Hạo phụ trách dọn đường, đám
zombie quanh khu vực bị hắn xử lý sạch sẽ.

Tử đi sau nhóm người, bên cạnh cậu là Shizuka, từ sau sự kiện tối qua cô nàng
trở nên mạnh bạo hơn nhiều.

Không phải ngẫu nhiên cậu chọn đi theo phía sau, theo quan sát của cậu, từ tối
qua đến giờ Vương Hạo rất kỳ lạ, thái độ hắn khác hẳn mọi ngày.

Nhóm Takashi tuy đã được Tử chữa lành, trạng thái thể lực hoàn toàn sung mãn,
để họ đối phó với zombie thì dư sức nhưng với những thứ không thuộc phạm trù
khoa học thì hoàn toàn không thể.

“ Onii chan, hôm nay anh lạ quá. “

Shizuka khoác tay Tử thân mật nói.

Không phải lạ mà là rất lạ, cảm giác bất an trong lòng Tử ngày càng lãnh liệt,
thiên thần vốn rất nhạy cảm với chết chóc, nhóm người Takashi hiện tại dưới
con mắt của cậu tất cả đều bao phủ bởi những con Vong Điệp.

Vong Điệp sinh vật đại diện cho cái chết, nó cũng là dấu hiệu nhận biết những
người sẽ gặp nguy hiểm, đây là món quà từ quà từ một vị quân vương Ma giới
trao tặng vô số năm về trước, nhờ nó thiên thần đã tránh được rất nhiều việc
đáng tiếc.

“ Không có gì. “

Tử bất đắc dĩ nhận danh hiệu Shizuka tự phong này, từ tối tới giờ cô như một
cái bóng, nữa bước cũng không rời, Tử đành chịu.

Nhìn bóng lưng Vương Hạo phía trước, Tử có dự cảm không lành, sinh mệnh nhóm
người Takashi như chỉ mành treo chuông, nếu bọn họ thực sự xảy ra chuyện, Tử
vô thức siết chặt nắm tay mình.

“ Thật hử? onii chan trông có vẻ không khỏe. “

Shizuka đưa tay vuốt trán Tử, cậu nhẹ nhàng giữ bàn tay ấy lại, xoa nhẹ đầu cô
gái cười.

“ Không có gì đâu. “

Shizuka bĩu môi, mặt áp sát bờ vai Tử mà đi trong con mắt hâm mộ của nhóm
người.

Rei nhìn về hai người mà đỏ mặt, sự kiện tối qua cô là người chứng kiến rõ
nhất, mặc dù đã xin lỗi, nhanh chóng đóng cửa lại nhưng hình ảnh ấy cứ chập
chờn trong tâm trí, nó như một nỗi ám ảnh khiến cô trằn trọc không ngủ được.

Như là thượng đế nghe thấy lời khẩn cầu của cô, bằng một cách thần kỳ, Takashi
khỏe ngay trong đêm, các vết thương đều lành lạnh như chưa có chuyện gì xảy
ra, nhờ đó hai người họ có thể thực hiện nghĩa vụ thần thánh của loài người
ngay đêm đó.

Takashi hạnh phúc sánh bước bên Rei, cậu đã vượt qua cái bóng của Hasashi để
tiến về phía trước, bảo vệ cô gái của mình.

Dẫn đầu cả nhóm là hai người Saeko và Saya, khỏi phải nói khi thức dậy trong
trạng thái không mảnh vải che thân khiến họ sốc đến mức nào, cứ nghĩ là do
Shizuka làm nhưng khi nghe Tử gật đầu thừa nhận, hai người hận không tìm được
cái lỗ nào mà chui xuống.

Thấy cũng thấy hết rồi, sờ thì cũng đã sờ rồi, thảo nào dù hôn mê vẫn thoải
mái thế, cảm giác đó thật tuyệt, hai bộ não khác nhau cùng nghỉ về một vấn đề
cùng lúc, rạng mây đỏ mỗi lúc một đậm hơn.

“ Hôm nay Vương Hạo, cậu hẳn rất vui? “

Song hành với Vương Hạo là Kouta, cậu đưa tay chỉnh cặp kính cận của mình rồi
hỏi.

Vương Hạo không đáp, trong mắt hắn đám người này đã là những cổ thi thể rồi mà
hắn thì khinh thường nói chuyện với xác chết.

Vương Hạo không đáp, thái độ thờ ơ khiến Kouta tức giận nhưng sau đó cậu lại
thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về trước.

Mỗi người một suy nghĩ, đoạn đường đến nhà Saya cũng không còn xa, thỉnh
thoảng trong lúc di chuyển Saeko nhìn Tử với ánh mắt dò xét, dù bên cạnh là
Shizuka nhưng đôi mắt cậu lãnh tĩnh đến kỳ lạ.

“ Bữa tiệc sắp bắt đầu. “

Sắp đến địa điểm cần đến, Vương Hạo bất ngờ hô lớn.

“ Bộ cậu đói lắm à. “

Rei bất mãn.

“ Đúng vậy, ta đang rất đói và khát. “

Vương Hạo gật đầu thừa nhận, cảm giác mình là tiêu điểm trước đám đông không
tệ tí nào, sân khấu đã chuẩn bị sẳn chỉ chờ diễn viên lên.

“ Thật bất lịch sự. “

Saya hậm hực, cái tên này không những kiêu ngạo mà còn vô sỉ nữa.

Vương Hạo cười ha ha không để ý, hắn khoan thai sải bước.

Cổng nhà Takagi đã hiện ra trước mắt, đây không thể gọi là nhà nữa, nó trông
giống một căn biệt thự cỡ lớn với một loạt các công trình nội vi tự phục vụ
cho chính gia chủ.

Không có sự xuất hiện của zombie, các gia nhân được dịp nghỉ ngơi và đi dạo
trong một số khu vực an toàn do người nhà Takagi kiểm soát.

Sự xuất hiện của Saya nhanh chóng được báo lên trên, đích thân mẹ của cô ra
đón, hàng chục người tháp tùng có vũ trang theo sau.

“ Mừng con về nhà, con gái. “

Yuriko dang rộng vòng tay ôm cô con gái bé bỏng của mình, không như Saya,
Yuriko mang vẻ đẹp thuần thục của người phụ nữ trưởng thành, tuy là mẹ con
nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau, Saya luôn có chủ kiến
nhưng lại tỏ ra yếu đuối khi gặp chuyện, Yuriko thì ngược lại, một người phụ
nữ tuyệt vời về mọi mặt.

Saya òa khóc trong lòng mẹ mình như trút đi gánh nặng mệt mỏi vì sinh tồn.

Vương Hạo nhìn gia đình Saya sum họp, nhịp tim hắn hỗn loạn đôi chút, từng
dòng cảm xúc không tên nhanh chóng nở rộ trong lòng, vận khí tống khứ những
cảm xúc đáng ghét kia ra, ánh mắt hắn có chút không nỡ.

Bình ổn những cảm xúc trong lòng lại, Vương Hạo hít sâu, cũng như bao con
người khác, hắn cũng có quá khứ của riêng mình, tình cảm đối với hắn là thứ xa
xỉ, trong quá khứ hắn đã bị phản bội quá nhiều, các cung bậc cảm xúc thay nhau
đảo chiều, hàng trăm tư vị.

“ Người không vì mình trời tru đất diệt. “

Vương Hạo cắn răng, hệ thống giúp hắn triệt tiêu mớ xúc cảm hỗn độn này, sẽ
không có sự nhân từ cho kẻ địch.

Trừ hai người Tử và Vương Hạo nhóm người vui vẻ cười đùa, sinh mệnh của họ
được quyết định bởi hai kẻ phía sau, dẫu biết trước cũng thay đổi được gì.

Chúng nữ nhanh chóng chia nhau chiếm cứ phòng tắm, tiếng cười đùa không ngớt,
bốn người còn lại thăm thú dạo quanh khu nhà.

Một thời gian ngắn sau đó, một người đàn ông trong bộ quân phục được chiếc xe
quân dụng hộ tống vào, ông ta chính là Takagi Souichirou, cha của Saya.

Trên chiếc bục được dựng sẵn dưới sự chứng kiến của hàng trăm người,
Souichirou rút kiếm chém lấy thủ cấp người bạn thân nhất, người đã kề vai
chiến đấu với ông suốt 25 năm qua.

Tiếng thốt kinh hãi của những kẻ yếu tim, bọn trẻ được cha mẹ chúng che mắt
lại, đâu đó từng tiếng khóc nấc lên, không khí cảm nhiễm một màu ưu thương.

Bốp . . .Bốp . . .Bốp.

Vương Hạo bước lên bục trước con mắt hàng trăm người, tiếng vỗ tay theo từng
bước chân hắn lớn dần đến khi đứng đối diện với Souichirou mới chấm dứt.

“ Cậu muốn làm gì chàng trai trẻ. “

Souichirou chăm chú nhìn người thanh niên đối diện, là người từng trải ông cảm
nhận rõ sự nguy hiểm từ thiếu niên này, với lại ánh mắt đó không phải thứ nhân
loại nên có.

Souichirou không hề tỏ ra sợ hãi khi thấy đôi Sharigan ba câu ngọc của Vương
Hạo, điều đó khiến hắn tán thưởng.

“ Chỉ lát nữa thôi, thế giới này sẽ trở về vạch xuất phát của nó, ta sẽ tiễn
các ngươi một đoạn. “

Vương Hạo hai tay chắp sau lưng thản nhiên nói.

“ Cậu nên rút lại lời nói của mình, chàng trai? “

Souichirou chỉa kiếm vào Vương Hạo trầm giọng.

“ Thật sự thì ta rất khâm phục ông, cho dù bản thân ta không ưa lũ Bồng Tử cho
lắm. “

Nhẹ nhàng gạt thanh kiếm của Souichirou xuống, Vương Hạo cười nhẹ.

“ Cậu đang xúc phạm một dân tộc, cậu phải trả giá vì điều đó. “

Souichirou chém về trước, thực hiện đòn bạt kiếm điển hình, Vương Hạo đơn giản
dùng ngón tay chặn lại, lưỡi kiếm không thể tiến hơn dù chí một li.

“ Tướng quân. “

Youshioka một phụ tá của nhà Takagi rút súng nhắm về phía Vương Hạo.

“ Đây là trận chiến của ta, đừng xen vào. “

Souichirou hét lớn.

Sư việc diễn ra quá nhanh, nhóm người Takashi phản ứng không kịp, không ai ngờ
Vương Hạo lại đột nhiên thay đổi thái độ như thế, Saya hét lên, cô chạy lên
chắn giữa hai người, hai tay dang rộng bảo vệ cha mình.

“ Vương Hạo, cậu điên hả? “

Từ bên dưới, Kouta chạy vọt lên, nòng súng sẵn sàng khai hỏa, đám đông còn lại
nghẹt thở nhìn về họ.

Yuriko bỏ qua lời Souichirou, cô đứng song hành với con gái mình, nhìn đôi mắt
kia họ không thấy bất kỳ một tình cảm nào ba động trong đó.

“ Thì ra ngươi là kẻ chủ mưu mọi chuyện. “

Saeko rút kiếm chầm chậm bước lên bục, áp lực từ cô tỏa ra khiến đám người
hoảng hốt lui lại.

“ Hôm nay tất cả sẽ kết thúc. “

Vương Hạo cười, cơ thể hắn cao hơn một vòng, mái tóc đen dài nay nhuộm một màu
huyết sắc, làn da tái nhợt không một chút máu, từng chiếc răng nanh lởm chởm
phô ra theo tiếng cười cuồng dại.

“ Ác quỷ . . . chạy mau . . .”

Đám đông nhanh chóng hổn loạn, dẫm đạp lên nhau mà chạy, nhóm người nhà Takagi
vô thức lui lại, bất chấp tất cả xả súng vào con quái vật.

“ Các ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à? “

Những viên đạn bắn vào người hắn bật nẩy ra ngoài, không gây được dù chỉ là
một chút sát thương.

“ Thì ra bấy lâu nay chúng ta đi chung với một con quỷ mà không hay biết, ta
thật có mắt như mù. “

Takashi đấm mạnh vào thành xe tự trách, Rei bước đến cậu, đầy nhu tình an ủi.

Đường kiếm khí dài gần chục mét được Saeko xuất ra nhắm thẳng hướng Vương Hạo
đánh tớ, Vương Hạo không them tránh né, hắn giơ tay bắt gọn đường kiếm khí, bẻ
nát nó như một tấm kính.

Saeko không vì thế mà dừng lại, cô xoay tròn người lên không trung, từng vòng
hoa lửa hình trôn ốc từ cao đập xuống, Vương Hạo đưa một tay đón đỡ, cũng như
đòn tấn công trước, hắn đơn giản hóa giải.

“ Châu chấu đá xe, ngoan ngoãn nằm im cho ta hưởng thụ, các ngươi sẽ được chết
thanh thản, còn gì tuyệt hơn máu huyết mỹ nữ. “

Vương Hạo cuồng tiếu, Saeko chưa kịp phản ứng, hắn như quỷ mị cứ thế xuất hiện
sau lưng cô, bàn tay như gọng kìm bóp chặt cổ nhấc cô lên.

“ Ngươi vẫn chưa xuất hiện sao? còn đợi đến bao giờ. “

Đường kiếm khổng lồ từ không trung chém xuống, vết chém dài ngọt xớt chia tòa
biệt thự ra làm hai để lộ rãnh sâu không thấy đáy, giữa làn khói bụi mù mịt,
thân ảnh thiếu niên dần hạ xuống.


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #19