Lão Sư Cường Thế Bá Đạo


Người đăng: cunbongcai@


Lam Mẫn Lăng cười lạnh, thong dong từng bước từng bước tiến về phía Ngọc Tiểu
Thải. Ngọc Tiểu Thải cảm nhận được áp lực, bất giác lùi về phía sau, cụng vào
bàn đau điếng người

Lam Mẫn Lăng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang run sợ của Ngọc Tiểu Thải, thản
nhiên nói


  • Không phục ? Vậy ngươi đùng nên ở lớp này nữa. Có lẽ thập ban vẫn còn chỗ
    trống cho ngươi.


  • Ngọc Tiểu Thải, ngươi đừng cho rằng ta không biết. Hôm qua, ngươi lấy uy
    danh của học viện Sử Lai Khắc ra để lên mặt với học viện khác. Còn lúc nãy
    ngươi chạy được đến sáu mươi vòng không ?


Ngọc Tiểu Thải giận run người, mồm câm như hến không nói gì ngầm chấp nhận đáp
án kia

Đám học viên cũng ngậm sạch miệng lại, vài người trong nhóm của Ngọc Tiểu Thải
đang định bước lên nói vài ba câu thì bị một giọng nói cắt ngang


  • Ngọc Tiểu Thải, ta cho ngươi năm phút để cút xuống thập ban

Ngọc Tiểu Thải kinh hãi đến mức đờ người ra, lắp bắp không nên lời

Trong đám hậu bối đời thứ ba của Lam Điện Bá Vương Tông, là người được trông
đợi, gửi gắm nhiều niềm tin nhất. Vào được học viện Sử Lai Khắc càng chứng
minh được tài năng của nàng, sau này nàng thậm chí còn có ý định tiến vào Nội
Viện vậy mà...

Ai mà không biết thập ban có ý nghĩa gì ? Ở đó căn bản là đám người bình
thường đến phế của học viện. Vũ hồn đẳng cấp thấp, hồn lực yếu hay không áp
dụng được quá năm phần vào chiến đấu đều ở đó

Ngọc Tiểu Thải giận đến hít thở không thông, run rẩy nói


  • Ngươi không thể đuổi ta như thế được, ta hồn lực cao nhất trong đời thứ ba,
    ta có đỉnh cấp thú vũ hồn, ta có tiên thiên hồn lực cấp chín, ta có...

Nàng dường như đã sắp rơi vào trạng thái điên cuồng, miệng không ngừng lắp
bắp.


  • Dừng !

Lam Mẫn Lăng cực kì không kiên nhẫn mà ngắt lời nàng. Nàng trào phúng liếc
nhìn Ngọc Tiểu Thải, không kiêng nể gì mà nói


  • Thiên phú cao nhất trong này không phải ngươi. Vũ hồn đỉnh cấp nhất cũng
    không phải ngươi. Đương nhiên hồn lực cao nhát càng không phải ngươi.

Ngọc Tiểu Thải con ngươi trợn to, khoé miệng hơi nhếch lên. Nàng hoàn toàn
không tin


  • Thích Đào, ngươi đứng lên.

Thích Đào giật mình, cười khổ. nàng lại sắp dính vào vụ gì đây ? Nàng vặn vẹo
đứng dậy, cố gắng đứng một cách nghiêm chỉnh nhất có thể.

Lam Mẫn Lăng quay sang hỏi lớn


  • Thích Đào, tiên thiên hồn lực của ngươi là bao nhiêu

Thích Đao không suy nghĩ gì, lập tức nói


  • Thưa lão sư, là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực cấp mười

Toàn bộ học viên đều ngây người. Bọn chúng đương nhiên hiểu Tiên Thiên Mãn Hồn
Lực là gì a. Những người có được Tiên Thiên Mãn Hồn Lực lập tức có thể hấp thu
hồn goàn thứ nhất, tiền đồ vô hạn a, những hồn sư Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đa số
đều là cấp bậc Phong Hào Đấu La trở lên. Điều này làm tu luyện so với những
người khác đều có phần đơn giản và nhanh chóng hơn

Ngọc Tiểu Thái kinh hãi không nói được gì, nhưng cẫn cố chấp cắn chặt răng,
mình vẫn có đỉnh cấp thú võ hồn cường công hệ. Nàng trừng nắt nhìn Thích Đào,
ánh mắt tràn đầy hận ý

Lam Mẫn Lăng căn bản không rảnh rỗi nhìn xem thái độ của Ngọc Tiểu Thái. Bà
tiếp tục hỏi Thích Đào


  • Vũ hồn của ngươi là gì ?


  • Hạo Thiên Chuỳ.


Thích Đào thản nhiên nói, dường như không ý thức được mình sở hữu hạng gì
khủng bố vũ hồn

Một học viên kinh hãi, xúc động nói


  • H... Hạo Thiên Chuỳ, đ... đỉnh cấp khí vũ hồn !

Mọi người lúc này hoàn toàn chấn kinh rồi, vũ hồn là Hạo Thiên Chuy, lại còn
Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, cái này phải dùng từ biến thái để hình dung.

Ngọc Tiểu Thái hằm hằm tức giận, bị khí đến suýt tắc thở mà chết. Nàng nộ khí
bừng bừng phun trào, nặng nề từng bước đi ra cửa

Lâm Dạ Y nhìn theo bóng lưng của cô ta, cười mỉa mai.

Ít ra còn biết điều, nhưng e là Thích Đào sẽ không yên ổn.

Lam Mẫn Lăng quay trở lại bục giảng, lại bắt đầu giảng bài như chưa có gì xảy
ra



  • Buổi học đến đây là kết thúc. Các ngươi ra nhà ăn đi

Lam Tiểu Lăng thu lại vào quyển sách, phẩy phẩy tay áo dài

Vài học viên mắt sáng như sao, bọn họ đang đói gần chết a.

Một vòng quảng trường Sử Lai Khắc tương đương ba trăm thước. Đối với hồn sư
miễn cưỡng coi như khá đơn giản nhưng mà vị lão sư này chỉ cho đúng một canh
giờ nên họ phải gấp rút tốc lên rất nhiều nên giờ hoàn toàn đói muốn lả a

Đám học viên cấp tốc chạy như bay ra khỏi phòng học, vòng ra phía sau Bạch
Lâu. Nếu phía trước Giáo Học Lâu là quảng trường Sử Lai Khắc thì phía sau
chính là nhà ăn của học viện.


  • Khoan !

Một thanh âm từ phía trước vang lên, đem kéo Lâm Dạ Y đang chuẩn bị bị Thích
Đào lôi đi nhà ăn. Thích Đào hơi nhíu mày, bất quá cũng nhanh chóng giãn ra,
hỏi


  • Thưa Lam lão sư, có việc gì sao ?

Lam Mẫn Lăng cười cười vỗ bả vai hai nàng, không còn sót lại chút gì bộ dáng
cường thế bá đạo lúc nãy. Nàng nhẹ nhàng nói


  • Hai ngươi đi theo ta, ta có việc cần hỏi.

Không đợi Lâm Dạ Y và Thích Đào đồng ý, bà liền lôi tay hai người, ngự không
phi hành mà đi. Tốc độ của bà rất nhanh, thoáng cái đã băng qua mấy cái Giáo
Học Lâu. Màu vàng, màu tím, màu đen, màu xám,... tất cả đều đi qua.

Họ hướng thẳng đến khu màu đỏ mà đi.

Lâm Dạ Y và Thích Đào kinh hãi cực kỳ. Họ không biết tại sao qua buổi học đầu
tiên liền bị mời đến đây a.

Lam Mẫn Lăng dừng trước cổng nội viện. Có vài học viên nam mặc quần áo đồng
phục màu huyết dụ. Sự thật thì đồng phục Sử Lai Khắc trông rất thời trang,
nhất là đồng phục nội viện

Áo được may bằng chất liệu vải tốt nhất, màu sắc thì không cần bàn. Tuy là màu
huyết dụ nhưng thiên về đỏ rất nhiều, phần tím ít.

Đặc biệt là huy hiệu nhỏ cài trước ngực viền bạc trong đỏ có hình con quái vật
nhỏ kia.

Mấy học viên đang nói chuyện, thấy người phụ nữ khoác lam bào bên ngoài liền
cung kính cúi rạp người xuống


  • Lam Lão Sư !

Trong ánh mắt họ còn loé lên vài tia sáng rực rỡ, hiển nhiên là rất hâm mộ vị
Lam lão sư này. Lâm Dạ Y thì kinh ngạc, nhưng Thích Đào thì lại thản nhiên như
không có gì xảy ra.

Nhất định là nha đầu này biết điều gì đo, về phải tra khảo thật kĩ mới được.

Lam Mẫn Lăng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói


  • Được rồi, sao lần nào cũng cúi người thế

Lâm Dạ Y hoàn toàn chấn kinh, có phải hay không vị này bị đa nhân cách a

Đám học viên cười rộ lên, vài người gãi gãi đầu. Lâm Dạ Y thấy thế tâm tình
cũng hứng khởi lên chút


  • Các học trưởng khoẻ

Lâm Dạ Y có nhàn nhạt gật đầu. Trong đám học viên hơi ngẩn ra một chút. Vị học
muội này trông giống búp bê quá

Thích Đào cười khổ lắc đầu, lại thêm một đám nữa bị vẻ ngoài thiên chân của
nha đầu kia lừa rồi.

Lam Mẫn Lăng đem dẫn bọn họ vào trong nội viện. Nội viện quả là làm cho người
ta phải nhìn bằng con mắt khác. Nơi này tuy không quá rộng nhưng lại xa hoa
cực độ. Mỗi thước thảm trải sàn đều là giá trị liên thành. Đèn chùm, đá lát
tường đều đắt một cách khủng khiếp với kinh nghiệm của một người từng chém
giết và chôm vô số thứ. Tuy xa hoa, đắt tiền nhưng khi chúng bày trong đây đều
toát lên vẻ trang nhã, hài hoà vô cùng.

Đèn chùm làm bằng thuỷ tinh, chạm khắc thành những khối hình giọt lệ. Phía
dưới mỗi giọt lệ thuỷ tinh đều có gắn một viên hồng ngọc màu đỏ rực rỡ, rung
rinh theo gió.

Ánh sáng từ hàng chục chiếc đèn chiếu khắp hành lang, cả hành lang đều sáng
bừng lên, vài chỗ còn lấp lánh phản lại ánh đèn chói mắt

Lam Mẫn Lăng dẫn bọn họ đi đến tận cuối hành lang mới dừng lại. Đứng trước họ
là một tấm cửa sắt lớn bằng huyền thiết. Cánh cửa cao chừng một trượng, từ đầu
đến chân là một màu xám xịt, khung cửa mạ vàng.

Lam Mẫn Lăng lấy ra một tấm thẻ đặt trước cánh cửa. Tức thì bề mặt nó lõm
xuống, vừa đủ để tấm thẻ yên vị bên trong đó. Cánh của rầm một tiến rồi nhẹ
nhàng mở ra, Lam Mẫn Lăng lấy thẻ lại, dẫn Lâm Dạ Y và Thích Đào vào tận bên
trong.



Thiên Tài Tuyệt Sắc - Chương #19