Ta Không Dạy Phế Vật


Người đăng: cunbongcai@


Trong căn phòng kí túc xá, mọi thứ đều vô cùng yên lặng. Trên giường, có một
thân hình nhỏ đang ngồi khoanh chân, nằm bên cạnh là một đống chăn lớn, cuộn
tròn vào như một con sâu.

Người đang ngồi đúng là Thích Đào, nàng mặc quần áo ngủ, hai tay lay lay đống
chăn. Mắt còn hơi nhắm lại, miệng ngáp lớn


  • Oáp... tỷ tỷ dậy đi, nhập học nhập học

Đống chăn lớn khẽ động, một đầu chăn lật xuống cho cái đầu nhỏ màu bạch kim
chui ra. Tóc đằng sau rối tung, dài đến mức phủ hết mặt đệm
.

Đôi mắt ngái ngủ của Lâm Dạ Y rất khó khăn. Trước mắt nàng là gương mặt tróng
trẻo phóng đại. Lâm Dạ Y giật mình lui về sau liền đập đầu vào tường

Rầm

Lâm Dạ Y đâu nhức hết cả phần sau đầu, phẫn nộ lườm Thích Đào nhưng nhìn thấy
Thích Đào cười toe toét thì không nói được gì nữa, liền vùng dậy, lấy quần áo
rồi lao vào nhà vệ sinh

Thích Đào ngồi trên giường cười khúc khích, xoay người đi lấy đồng phục thay


Lâm Dạ Y lặng lẽ nhìn bản thân trước gương, vô cùng tự kỷ mà tán thưởng bề
ngoài của mình.

Tà áo vest mày trắng tinh nổi bật của năm nhất được khoác hờ bên ngoài. Lâm Dạ
Y cẩn thận cài từng cái vúc vào, còn vuốt qua một lượt cho phẳng phiu. Cổ áo
gài vô cùng cẩn thận, còn thắt một cái nơ nhỏ màu đen

Hai dải dây màu vàng kim bọc quang cầu vai. Một cái huy hiệu nhỏ màu xanh lục
sẫm cài trước ngực, trén có hình một con quái vật nho nhỏ là biểu tượng của
học viện Sử Lai Khắc

Lớp chân váy ngắn màu trắng để la cặp chân ngọc thon dài. Tất chân màu đen co
đến ngang đùi, nối liền với hai đai hai bên đùi.

Giày chiến được thiết kế giống giày thể thao đồng màu với đồng phục ôm gọn lấy
bàn chân nhỏ.

Mái tóc dài màu bạch kim buộc cao lên đỉnh đầu, cái ruy băng màu đen kịt thắt
chặt vào. Vài lọn tóc nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Hai lỗ tai đeo hai cái
khô lâu nhĩ đỉnh nhỏ bằng bạc.

Thích Đào từ phía sau bước ra, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Lâm Dạ Y ngoái đầu nhìn Thích Đào, cản giác thật sự rất giống đang soi mình
trong gương, cảm giác nỳ vânz chưa quen được

Thich Đào thể hiện ra vản thân là một người cực kỳ thông thuộc nơi này, nhanh
chóng lôi nàng đến Giáo Học Lâu

Ngoại viện có bốn Giáo Học Lâu tất cả. Lên năm học viên sẽ khảo hạch để xem có
đủ điều kiện để xét tuyển tiến vào nội viện không, nếu được sẽ tiến vào nội
viện, nếu không sẽ tốt nghiệp từ ngoại viện ra

Bốn Giáo Học Lâu lần lượt có bốn màu là trắng, vàng, tím và đen. Căn cứ theo
cấp bậc của học viên. Thích Đào kéo Lâm Dạ Y vào trong Giáo Học Lâu màu trắng

Giữa các khu với nhau đều có một khoảng đất trống rất rộng, cây xanh hoa cỏ
trồng khắp nơi, mùi thực vật nồng đậm trong không khí.

Trong Bạch Lâu đã có rất nhiều học sinh đi qua đi lại, Thích Đào quay sang hỏi
nàng


  • Ban nào ?

Lâm Dạ Y nghĩ một chút, nói


  • Nhất Ban

Thích Đào dùng sức gật đầu, nói Tốt một tiếng rồi kéo tuột hai người vào phòng
học đầu tiên trong dãy

Trong lớp đến cũng đã khá đông, hai người vừa bước vào liền thu hút sự chú ý
của rất nhiều học viên. Phầm vì hai người dung mạo nổi bật, lại rất giống
nhau. Lâm Dạ Y tìm một chỗ trống nằm trong góc rồi ngồi xuống

Một lúc lâu sau học viên mới đến đủ, tất cả vừa tròn một trăm người. Năm nào
học viện cũng tuyển một ngàn học sinh nên có đến mười ban, đây là ban đầu
tiên.

Một thân ảnh từ phía xa bước tới, tốc độ cực kì nhanh, khi chạy còn để lại cả
tàn ảnh. Đứng trên bục giảng là một người phụ nữ chừng hai mươi lăm, hai mươi
sáu tuổi.

Dáng người cô khá gầy, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt toả ra một tia lãnh
khốc. Mái tóc dài xoã ngang vai, một thân bạch y giấu mình trong áo choàng màu
lam nhạt phủ ngoài.

Da bà thật sự rất trắng, trắng một cách khủng khiếp, giống như làm từ tuyết.
Bà liếc nhìn từng dãy ghế, ánh mắt làm người ta cảm giác người ta có cảm giác
rơi vào một hầm băng

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang uy lực khủng khiếp vang lên


  • Ta là Lam Mẫn Lăng, sau này sẽ là lão sư của các ngươi

Thích Đào mặt xanh như tàu lá, vài học sinh khác cũng tái mặt đi. Lâm Dạ Y
thấy lạ quay sang hỏi, Thích Đao lắp bắp nói, giọng còn mang theo chút khiếp
sợ


  • Đ... đây là M...

Lam Tiểu Lăng trừng mắt nhìn bọn họ, cười lạnh một cái, nói


  • Có lẽ nhiều người trong đây cũng đã biết rồi, vậy ta liền không giấu nữa.
    Ta là Ma Băng Đấu La. Quan điểm của ta rất rõ ràng, chỉ dạy quái vật chứ không
    thu người thường, không đủ tiêu chuẩn liền cút ! Nếu không thà không có còn
    hơn, dù chỉ một người đạt tiêu chuẩn ta cũng dạy !

Lam Mẫn Lăng nói vô cùng dứt khoát, thẳng thừng. Vài học viên bất mãn ra mặt,
bắt đầu nhao nhao lên, một nam đệ tử thân dình khá đậm đứng dậy nói lớn, trong
giọng không che giấu vài phần phẫn nộ


  • Lão sư, chúng ta đều là tinh anh trong tinh anh, ngài nói vậy khác gì bảo
    chúng ta là phế vật

Đây là Hà Huy, một học viên có thiên phú khá tốt trong học viện, võ hồn là
Thái Thản Cự Viên, một vũ hồn dựa vào sức mạnh cơ thể là chủ yếu, khá mạnh mẽ
trong giới cận chiến vũ hồn

Vài học viên căn bản là nghe đên việc không đủ tiêu chuẩn liền bị đuổi là đã
nộ khí bừng bừng, nói năng không chịu suy nghĩ

Thích Đào và Lâm Dạ Y hoàn toàn tiếp thu được những điều này. Đây là thế giới
cường giả vi tôn. Có cường đại mới có thể bảo hộ được hành động và lời nói của
mình

Có thể khi còn ở nhà, họ là những người nổi bật nhất trong đám đồng trang lứa,
nhưng đến học viện này bất đắc dĩ chỉ là vài người tầm thấp, thậm chí trung
bình còn chưa với tới.

Nếu không phải tiêu chuẩn của học viện đã được giảm đi rất nhiều, e hàng năm
chỉ tuyển được năm trăm học viên đã là rất nhiều

Thích Đào nghe vậy cười lạnh, lại chỉ thêm một tên trẻ trâu ngu ngốc, tự cho
mình là thiên tài,

Lam Mẫn Lăng cười khẩy, giọng nói âm trầm


  • Vậy là ngươi có ý kiến với quy định của ta ?

Bà toả ra khí thế bức người, mấy học viên xung quanh mặt đã bắt đầu tái xanh
lại. Tên học viên vừa rồi mặt trắng hơn vài phần, nhưng vẫn gân cổ nói


  • Đúng vậy, là lão sư thì người phải cho ra những quy định phù hợp v...

Hắn còn chưa kịp dứt lời thì thân hình chợt cứng ngắc lại, kinh hãi trợn mắt,
đồng tử mạnh mẽ co rút vào. Hắn nhìn Lam Mẫn Lăng, chỉ hận không thể thu lại
những lời nói vừa nãy

Một học viên nói lớn làm mọi người đang ngây ra như phỗng liền lấy lại thần
trí, hít một ngụm khí lạnh


  • Sáu đen ba đỏ, chín hoàn

Đúng vậy, sau lưng Lam Tiểu Lăng là chín vòng hồn hoàn đều chằn chặn, toả ra
hào quang rực rỡ. Nhất là ba cái vòng hồn hoàn ở cuối nổi bật nhất, ánh sáng
màu đỏ mạnh mẽ lan toả. Khí thế từ Phong Hào Đấu La quả thật kinh người, mọi
người thậm chí còn đơ ra, cử động không nổi, vài người còn run rẩy sắp ngã

Thích Đào và Lâm Dạ Y khá nhất, tuy bị ảnh hưởng nhưng so với những người khác
thì khá hơn rất nhiều

Lam Mẫn Lăng trong tay hiện ra một đạo băng nhỏ màu lam. Bà phóng tay về phía
trước, tức thì miếng băng đang lao đi với tốc độ bàn thờ dừng đúng trước trán
tên kia

Học viên kia sợ xanh mặt, đồng tử co rụt kịch liệt, cố gắng không sợ hãi mà
gào lớn lên. May là viên băng chỉ dừng lại ngay trước trán của hắn, nếu không
e là giờ hắn đã vong mạng

Lam Mẫn Lăng không thèm để ý, tay cầm bút, viết viết vài chữ lên giấy rồi phi
cho hắn


  • Cút xuống nhị ban !

Lam Mẫn Lăng cực kỳ dứt khoát, không chút do dự nói.

Hà Huy đơ ra, lắp bắp nói


  • Đ... đây là...


  • Cút


Lam Mẫn Lăng gầm lớn, không kiên nhẫn đơi hắn hỏi cả câu liền dùng sức lực từ
chính thân thể hất hắn ra ngoài cửa

Cả căn phòng lập tức rơi vào trạng thái im lặng, cái đám vừa rồi nhao nhao nửa
câu cũng không dám hó hé

Mặc dù lúc này lòng mọi người như lửa đốt. Đó là Phong Hào Đấu La đó ! Thực
lực chín hoàn, còn có đến ba cái thập vạn niên hồn hoàn. Nên nhó đó là thập
vạn niên hồn hoàn, chứ không phải rau cải trắng ngoài chợ quơ bừa cũng một
thúng.

Lâm Dạ Y rất muốn đứng phắt dậy, giơ ngón tay cái biểu tình, nhưng nàng chỉ cố
gắng nín cười, đè nén thật nhiều để không phụt cười vào lúc này

Thích Đào cũng rơi vào trạng thái tương tự, hai vai run run. Nàng chỉ hận
không thể bắn pháo hoa đồng tình với hành động lúc nãy

Lâm Dạ Y ngẩng đầu, thấy tầm nhìn của Lam Mẫn Lăng đang hướng về mình, ánh mắt
có chút soi mói, cứ như đang mổ xẻ từng bộ phận trên cơ thể nàng ra

Lâm Dạ Y còn dụi dụi hai mắt, xác mình không nhìn lầm mới thôi.

Lão sư này thật kỳ lạ

Lam Mẫn Lăng dời tầm nhìn đi, nói không quá to, nhưng lại vang khắp cả căn
phòng, tay bà đập mạnh xuống mặt bàn


  • Bây giờ tất cả ra ngoài chạy đủ một trăm vòng ngoài quảng trường Sử Lai
    Khắc rèn luyện thân thể đi, sẵn tiện lịch lãm khuôn viên trường luôn.

Bà ngừng lại một chút, không giận mà uy, làm người ta lạnh sống lưng


  • Ai không chạy đủ thì không cần góp mặt ở lớp này nữa đâu, cút xuống nhị ban
    mà ngồi !

Đám học viên vừa nhen nhóm ý định xem mình có nên đổi lớp hay dùng biện pháp
ăn gian gì gì đó thì lập tức tắt ngóm

Đùa, có ý kiến với một Phong Hào Đấu La chẳng khác gì đưa cổ mình ra để người
khác chém, quá ngu xuẩn

Ít ra cái tên Hà Huy kia còn may chán, chưa bị sút ra khỏi học viện.

Lam Mẫn Lăng thản nhiên nói


  • Yêu cầu rất đơn giản. Chạy đủ một trăm vòng, có thể dùng hồn lực trợ giúp.
    Nếu có cái gì gọi là đầu cơ trục lợi ở đây thì vào học viện khác mà học. Sử
    Lai Khắc chúng ta không cần những người có tài mà như thế

Năm phút sau đám học viên từ phong thay đồ đi ra, trên thân mặc bộ đồ thể dục
màu trắng của năm nhất.

Đồng phục thể dục cũng khá đơn giảm, là áo ba lỗ cùng quần ngang bắp đùi, đi
với tất ngang bắp chân và giày là xong.

Bất quá bây giờ mặt ai cũng ỉu xìu, chả thèm quan tâm đồng phục có hay không
đẹp, mắt cứ dán chặt vào một vị trí nào đó trên đường vòng quanh khuôn viên

Lâm Dạ Y nhìn Thích Đào bước đến, lông mày nhăn lại. Nha đầu này không biết
nóng sao ? Tóc dài quá mắt cá chân, lại xoã rũ rượi sau lưng, chốc nữa chạy
thì sao bây giờ

Lâm Dạ Y thể hiện ra phần tỷ tỷ mà nàng từng vứt ở đâu đó, chính xác hơn là nó
là phần tỷ tỷ của ai đó được lượm lại.

Nàng lấy dây lụa ra, bới bới mái tóc màu hồng phấn rồi vẫn thành một một khối
tròn to trên đầu, xong rồi còn thắt cái nơ lại rấ cẩn thận

Thích Đào sờ sờ búi tóc trên đầu, cười cười, giơ ngón tay cái về phía Lâm Dạ
Y, nhe răng.

Hai người đứng sát với nhau, tạo nên một khung cảnh đẹp mĩ miều

Đám học viên đằng sau lập tức nhìn chằm chằm vào hai người

Thực sự rất đẹp

Một hồng một trắng đứng sát vào nhau, gương mặt tinh xảo, mĩ mạo, dáng người
thon thả, mảnh mai. Làn da trắng nõn như sữa, không thua kém Lam tiểu Mân chút
nào. Cặp chân ngọc ngà thon thả để lộ ra trước mặt mọi người.

Vài ánh nhìn ngưỡng mộ cùng ghen tị đổ tới. Hai người không lo lắm nên không
nói gì. Lam Mẫn Lăng nhìn vậy, không nhịn được cảm thán trong lòng, bất quá
ngay lập tức lấy lại thần trí, giơ hồn đạo khí súng ống lên trời, nói lớn


  • Chuẩn bị... Bắt đầu !

Tiếng hô của bà vừa ngắt, lập túc vài thân ảnh đã phóng vọt đi, trong đó có
Lâm Dạ Y và Thích Đào. Hai người nhanh như thiểm điện, đám người phía sau có
chút theo không kịp, Lâm Dạ Y ngây người một chút, cư nhiên có người bắt kịp
tốc đô của nàng. Khoé miệng nàng hơi câu lên, nở nụ cười như ánh mặt trời

Thấy đã chạy gần hết một trăm vòng, Lâm Dạ Y liền tăng tốc phóng về phía
trước. Nàng hoàn thành một trăm vòng sớm nhất. Phía sau Thích Đào cũng gắng
tăng tốc, nhưng về đích thì mặt đỏ bừng lên, thở dốc

Một tốp chừng năm mươi người phía sau phải rất lâu mới chạy được hơn tám mươi
vòng. Theo sau là vài tốp nữa, vừa đủ chín mươi bảy người

Mãi một lúc lâu sau đó mới chạy xong, Lam Mẫn Lăng vẽ mặt đã giãn ra một chút,
nói


  • Thay quần áo tắm rửa đi, mười lăm phút

Nói rồi bà xoay lưng ngự không phi hành quay trở về Bạch Lâu phía trước quảng
trường Sử Lai Khắc.

Đám học viên lập tức gấp rút quay trở về kí túc xá. Tại đây nam nữ đều sống
trong một kí túc xá, chỉ là từ tầng bốn trở lên là của nữ.

Vừa đúng mười lăm phút, chín mươi chín học viên không nhanh không chậm có mặt
đầy đủ. Lam Mẫn Lăng liếc nhìn đồng hồ, gật nhẹ đầu nói


  • Tốt, miễn cưỡng cho qua, giờ chúng ta bắt đầu vào học

Bà bước lên bảng, tay cầm phấn viết lên một chữ rất to

Hệ

Lam Mẫn Lăng đặt phấn xuống, một tay chốn lên mặt bảng, nói


  • Như các ngươi đã biết, trong tổ hợp chiến đấu của một nhóm hồn sư thì đều
    có chí ra hệ khác nhau. Có Phụ Trợ Hệ, Trị Liệu Hệ, Cường Công Hệ, Mẫn Công Hệ
    và Khống Chế Hệ. Trong một tổ hợp từ hai hồn sư trở lên, số hệ phải được cân
    bằng để đem khả năng chiến thắng nâng lên cao nhất

Bà hơi ngưng lại một chút, chậm rãi nói tiếp


  • Tuy nhiên, từ khi xuất hiện hông đạo khí, phân chia hệ cũng không rõ ràng
    như trước. Một tên Hồn Sư Phụ Trợ hệ có một món hồn đạo khí đủ uy năng sẽ đem
    lực công kích lên bằng một tên Cường Công hệ


  • Bây giờ chúng ta không chỉ có hồn đạo khí mà còn có đấu khải


Lam Mẫn Lăng nói tiếp


  • Đấu khải rất tiện dụng, trong giới hồn sư đã có thể đem nó là một trong
    những yếu tố thiết yếu của trận đấu. Đấu khải cũng phân thành nhiều cấp bậc
    khác nhau, uy lực cũng dựa vào cấp bậc mà phát huy ra


  • Ta nói cho các ngươi biết, một trong những điều kiện tiên quyết để tiến vào
    nội viện chính là mang theo danh tự ít nhất là nhất tự đấu khải sư, đã hiểu
    tầm quan trọng của nó rồi chứ


Lam Mẫn Lăng đột ngột dừng lại, tay cầm viên phấn lên, phi thẳng về phí bàn
thứ hai dãy thứ nhất tiến từ phải vào.

Bộp

Viên phấn đập thẳng vào mặt của một cô gái ngồi đó. Cô nàng đang nói chuyện
rất rôm rả lập tức kêu một tiếng, tay xoa xoa thái dương

Một mẩu phấn nhỏ nhoi liền đem nguyên phần xung quanh tím lên, sưng lớn dần.

Cô ta đứng phắt dậy, bừng bừng nộ khí nói


  • Thưa lão sư, ta chỉ trao đổi với bạn học, tại sao ngươi ném phấn vào đầu ta

Lam Mẫn Lăng một mắt nhìn nàng, vô cùng khiêu khích nói


  • Ta thích. Vậy ngươi định làm gì ta, nhị tiểu thư của Lam Điện Bá Vương Tông
    Ngọc Tiểu Thải ?

Lam Điện Bá Vương Tông và Thất Bảo Lưu Ly Tông vực dậy cũng không phải chuyện
gì quá lạ lẫm, nó cũng đã nguội dần cách đây sáu vạn năm rồi. Nhiều người còn
hi vọng rằng Hạo Thiên Tông sẽ xuất thế, vậy là bộ ba đại tông môn mang theo
đỉnh cấp vũ hồn truyền thừa sẽ tái hiện

Ngọc Tiểu Thải giận tím mặt, nói


  • Ngài tuy là lão sư nhưng cũng không thể có hành động vô lý như vậy được, ta
    không phục.



Thiên Tài Tuyệt Sắc - Chương #18