3


Người đăng: lovetieunguyet

Mặc gia, là một trong bốn gia tộc lớn trong thành phố, tập đoàn B&C; là trung
tâm của Mặc gia và cũng chính là tập đoàn đầu tiên của thành phố tiến đến
ngoại quốc, chủ tịch Mặc Niên từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu dàn dựng sự
nghiệp, tung hoành ngang dọc thương trường chục mấy năm nay đã mất đi vài phần
khí thái ngày ấy, giờ đây, một đầu tóc sang bạc cùng với căp mắt kính gọng
vàng đang đứng trước cửa sổ phòng sách, nhìn tựa những ông cụ khác dõi ánh mắt
về nơi xa xăm.

Nhìn bóng lưng hơi gầy mà cô độc của ông, Mặc Tử Kỳ khẽ lên tiếng phá vỡ bầu
không khí tĩnh lặng bấy lâu :

“ Ông nội, trời bắt đầu sang thu, ông đừng đứng quá gần cửa sổ”

Bóng hình ai kia vẫn không mấy lây động, tựa hồ như một bức tượng thạch đá
trong bảo tàng trưng phỏng, lâu, rất lâu, lâu đến nỗi Mặc Tử Kỳ tưởng trừng
ông sẽ không lên tiếng, một giọng nói nghẹn ngào hơi khàn đặc nổi lên :

“ Cháu ở Anh…. Vẫn tốt chứ ?”

“ Vâng, rất tốt”

Cuộc đối thoại chỉ vẻn vẹn mấy chữ, nhưng không một ai lại chịu lên tiếng dẫn
dắt đối phương, vẫn là Mặc Kỳ Phong nhanh nhẹn, anh cất bước vào phòng trong
nỗi bồn chồn, biết ngay người chị gái với ông nội sẽ chẳng nói được đôi lời,
nên đã bưng trà vào lấy cớ làm dịu đi bầu không khí :

“ Ở Anh cái gì cũng tốt, nhìn chị trẻ đẹp, trắng trẻo hơn xưa là biết chị ở
Anh toàn đến Spa không ? Sao, bỏ nhiều vốn thế, có kiếm ăn được chút đỉnh
không ? Nghe nói, anh chàng người Anh nào cũng cao ráo, đẹp trai không kém em
nhé, lúc nào mới chịu dắt người đàn ông về đây thử sức với em!”

Mặc Từ Kỳ cười, cô biết em trai này là muốn làm hòa bầu không khí căng cứng
ban nãy, cô rất lấy làm cảm kích, nhưng….hướng ánh mắt sang tấm lưng ấy, cô
vẫn chọn cách im lặng.

“ Em cháu nói cũng không sai, đã lên tầm hàng ba mà vẫn chưa có bạn trai thì
làm sao mà coi được, em trai cháu thì quá nhanh, chỉ mới mười mấy tuổi đầu là
kéo nhau hai ba chục đứa rồi”

Mặc Tử Kỳ ngẩng phắt đầu lên, phát hiện người đối diện đã xoay lưng lại mà
nhìn vào cô, ánh mắt ấy đã không có vẻ tức gận của mấy năm trước, một ánh mắt
dịu dàng chan chứa tình thương khiến cô nhìn mà thất thần chìm đắm.

“ Ông ơi ! Đừng cười chị gái nữa !”

Mặc Niên từ từ ngồi xuống chiếc ghế chính giữa thư phòng, ông gõ nhẹ xuống mặt
bàn đối diện thị ý Mặc Tử Kỳ ngồi xuống, Mặc Kỳ Phong luôn là người lanh lợi,
đoán đầu mò đuôi, anh biết ý mà lui xuống còn nhẹ nhàng khớp chặt cửa phòng

“ Vẫn còn để tâm chuyện 9 năm trước à ?”

Nghe lời, cô không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt, trong phút chốc cô
chọn cách làm đà điểu mà gục đầu xuống nhẹ nhàng lắc vài cái.

“ Chuyện đã qua lâu, cháu cũng quên gần hết”

“ Năm đó cũng có một phần do ông, nhưng cháu nên hiểu tâm trạng lúc đó của ông
không kém phần đau thương mà cháu chịu”

“ Chuyện năm xưa cháu không mấy muốn nhắc lại nữa, xin lỗi, cháu hơi mệt, cháu
muốn về nghỉ ngơi”

Cô cắt ngang lời, nếu cuộc đời là một tấm vải trắng thì chuyện mà ông nội nói
tới cũng có thể coi là một vệt mực bám trên đấy, tính cách cô rất ghét cái
được gọi là là tì vết nên cô chọn cách trốn tránh, bước nhanh ra khỏi phòng,
khi tay vừa chạm phải tay nắm cửa thì một giọng nói già nua lại vang lên :

“ Ngày mai công ty có cuộc họp cổ đông, ngày trước ông đã giới thiệu về con
cho họ biết, mai con nhớ đến đúng giờ, đừng làm việc gì thất lễ trước họ”

“ Vâng”

Tiếng trả lời vô cùng nhẹ nhàng, trước khi đóng cửa cô tựa hồ nghe thấy một
tiếng than vãn ngắn đoạn truyền từ trong phòng.

Mặc Kỳ Phong đang vắt chéo chân ngồi trên Sopha, một thân vet trắng trên chiếc
sopha Ý đen trong mà nổi bật dường nào, nhìn thấy cô xuống lấu, anh khẽ ngẩng
đầu lên sau mười mấy phút lay hoay với chiếc điện thoại của mình:

“ Sao rồi, chị với ông nội nói xấu sao lưng em đủ chưa ?”

Nụ cười ấm áp làm sao, cô bỗng dưng nhìn thấy bức tranh của mấy năm trước, khi
cả gia đình vẫn còn đông đủ, cô cũng từng nở nụ cười như vậy.
“ chưa, mọi mặt xấu của em nói cả ngày vẫn chưa hết”

Vừa nói cô vừa ngồi xuống sopha, Mặc Kỳ Phong hơi nhướng đôi mày cười lớn

“ Nếu bảo con heo nái là động vật đẹp nhất em còn tin, chứ chị mà cùng ông nội
đóng cửa phòng nói xấu em thì em tin mới lè kẻ đần nhất thiên hạ hahahaha….”

Cô cũng cười, cũng đúng, nếu ai mà tin thì người đó chắc chắn là thiên hạ đệ
nhất ngu.

Thu lại nụ cười, Mặc Kỳ Phong ngồi thẳng người, thu lại vẻ cười cợt ban nãy mà
trưng ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy :

“ Chị cũng đừng giận ông nữa, chuyện năm đó nhất định bên trong còn có uẩn
khuất, chị không biết, lúc chị sang Anh, em luôn thấy ông nội tối nào cũng
một mình chui vào thư phòng ngồi ngẩn người than thở.”

Thấy cô lâu rồi vẫn không lên tiếng, Mặc Kỳ Phong xua xua tay nói :

“ Thôi, chuyện cũng cũ rít mấy đời nay rồi, chị có muốn đến xem căn hộ em sắp
xếp cho chị không, đảm bảo hợp ý chị”

Biệt thự này là nhà tổ, lúc mua nhà, ông nội cố ý chọn nơi ngoại ô xa lắc xa
lơ nên mỗi lần lái xe từ công ty về nhà cũng vượt quá ba tiếng nếu xe chạy ở
tốc độ trung bình, đó cũng chính là lí do người em này mỗi lần đến là mỗi lần
kêu ca oai oái.

Lúc nhỏ, cô cũng từng đã thắc mắc vì sao ông nội chọn mua căn biệt thự này,
nhưng đáp lại cô chỉ là đơn giản vì ông nội thích sự tĩnh lặng, muốn sau khi
tan làm không thích nhiều người đến quấy rầy, thích hưởng thụ cuộc sống tự
nhiên. Lúc ấy, cô chỉ gãi đầu nhưng bây giờ đã lớn, suy nghĩ chín chắn rồi, cô
cũng cảm thấy bên trong nhất định ẩn chứa gì đó, cô có dự cảm như thế ?

Vì tiện cho đi làm và hơn là tiện cho cuộc sống xa hoa của người em, nên Mặc
Kỳ Phong chưa đến tuổi thành niên đã dọn ra ngoài với lý do cực kỳ chính đáng
“ Đỡ tốn tiền xăng” và thế bị chấp nhận.

Còn cô, ở Anh đã quen với cuộc sống của người độc thân nên mặc Kỳ Phong cũng
tự nhiên chọn giúp cô một căn hộ. Nghe thấy, cô mỉn cười gật đầu :

“ Đi thôi !"


Thiên sư nghiệp dư có ổn không ? - Chương #4