2


Người đăng: lovetieunguyet

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sai lầm mà cô hối hận nhất về sau. Nếu
biết trước sẽ dính đến kẻ kia mà rước họa vào thân liên miên thế này, thì thà
rằng cô cứ xách luôn chiếc valy ai nấy về nhà cho rồi. Nhưng đời người không
có vì thế, nên dù cô về sao đã hối hận cỡ nào thì mọi việc cũng đã xảy ra và
không ai có thể thay đổi.

Mặc Tử Kỳ đi về quầy tiếp tân, cô dùng giọng điệu tiếng Anh điêu luyện của
mình mà hỏi hai cô tiếp viên hàng không. Bỗng đâu, một bàn tay đặt lên vai cô
đã cắt đứt cuộc nói chuyện ấy :

“ Cái này của cô đúng không ?”

Tiếp đó đập vào mặt cô là một người đàn ông, không, phải nói là một chàng công
tử bột răng trắng môi hồng nào đấy với bộ mặt chẳng kém xa phụ nữ minh tinh
bao nhiêu. Không thể không thừa nhận anh ta đúng là một tuyệt tác của thượng
đế đã tạo ra, nhưng đáng tiếc, đó không phải gu của cô. Phát hiện mình đã thất
thần một lúc, cô liền nở nụ cười theo phép lịch sự, rồi chậm rãi nói :

“ Xin lỗi, chắc cái vali này là của anh”

Chiếc vali được đưa tới trước mặt người đối diện.

“ Ái da, còn tưởng cô là người ngoại quốc chứ ? Sao cô nói tiếng Anh chuẩn thế
? Cô từ đâu đến? Du lịch hay công tác…….( xin lượt….)”

Đối mặt với một tràng bla bla của người kia, Mặc Tử Kỳ không khỏi muốn lấy tay
đỡ đầu, đúng là cô đã quá lâu không trở về rồi, cả con người ở đây cũng thay
đổi nhiều thế sao ?

“ Xin lỗi, anh có thể trả lại cái vali cho tôi không ?”

Cô đã hết sức kiềm chế bản thân không nói lời khó nghe trước nơi công cộng,
nhưng đổi lại người bên kia vẫn cứ cười hi hì và hình như chẳng hề nhận ra
thái độ của đối phương

“ À, nè, trả cho cô, Vali nặng thế, không biết chứa cái gì ? Mà cô cũng giỏi
thật, thân nữ một mình mà xách nổi cái vali lên tấn kiểu này …?”

Sau khi nhận lấy cái valy của mình, cô đã không quay đầu mà đi một mạch đến
cửa, nhưng ai nấy vẫn cứ mặt dày mày dạn mà đuội theo như con ruồi vo ve mãi
không thôi. Cô chỉ biết là đầu cô ở phút giây đó muốn nổ tung thật rồi :

“ Anh, vali cũng đã trả lại cho nhau, không có việc gì nữa chứ ?”

Từng chữ từng chữ như được nghiến răng để nói ra.

“ Có chứ, cô à, dạo này cô có gặp phải chuyện gì khác với bình thường không?
Hay là xui xẻo một cách bất thường, ốm bệnh khó chữa…”

Cô giương to đôi mắt tròn của mình mà nhìn người trước mặt, một chữ cũng không
thốt ra nổi :

“ Xin giới thiệu, tôi tên là Trương Phàm, đệ tử truyền nhân 78 của Long Hổ Sơn
Trương thiên sư, chính chức Nhân viên Văn phòng, phó chức THIÊN SƯ BẮT MA,
nhưng đừng đó mà lầm tưởng tôi là loại hạng ba nha, tuy chỉ là phó chức nhưng
năng lực bắt ma giải quẻ của tôi hơn cả việc đánh máy gấp trăm lần, cô nghĩ….”

Càng nói càng khích động đến nỗi khoa tay múa chân, Mặc Tử Kỳ bỗng nhưng ý
thức được hình như cô đã trở thành con khỉ trong gánh xiếc nào rồi, không chịu
nỗi những người xung quanh chốc chộc lại quay mặt sang nhìn, cô đã lên tiếng
cắt ngang :

“ Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đến tìm bác sĩ tâm lý hơn. Tôi bận lắm, tạm biệt “

“ Ê, cô, tôi còn chưa nói hết mà ?”

Trương Phàm thấy cô quay mặt rời đi nhanh như đang chạy trốn, anh cũng bước
chân đạp tiễn mà chạy đến bên cô :

“ Cô nghe tôi nói cái đã, u vân bám trán, chính giữa trán có một luồng khí tím
ẩn hiện, đó là lời cảnh cáo rằng cô sắp gặp đại nạn đổ máu, không khéo còn mất
mạng như chơi nữa ?”

“ Nếu muốn coi bói xem quẻ anh không nên xuất hiện ở đây, chùa hay giáo đường
là nơi lý tưởng nhất”

Đúng là cô đang rất xui xẻo, xui xẻo lắm vì đã gặp phải đứa bám dai như đĩa
như anh ta

“ Thấy cô cũng không phải người xấu, nè, cầm lấy sợi dây này đi, đồ tốt đấy !”

Một sợi dây đỏ với một tấm bùa vàng có vài đường nét chữ màu đỏ được ghép lại
thành hình tam giác đang được giơ tới trước mặt cô.

Đây là cô ghét nhất trong cuộc đời, nhưng vì muốn kéo anh chàng phiền phức này
ra khỏi mình đến cực điểm, cô không khỏi giật lấy sợi dây rồi nhanh chóng bước
đi.

Một tấm thân lại chặn trước mặt cô

“ Tuy rằng mình không gọi là lạ nhưng cũng đâu coi là thân chứ? Đây là thứ tôi
khó khăn lắm mới kiếm được từ đại sư chùa Lãnh Vân ở Vân Nam xa lắc xa xôi, cô
không định cứ thế mà cướp đi chứ, ít nhất cũng nên để lại 200 chứ”

“ 200 ???” Lần này đến lượt cô trợn mắt hét lớn

“ Cái tờ giấy vàng này trị giá 200, anh nên đổi nghề làm cướp thì hơn !”

“ Cái này là bùa hộ mệnh do đại sư phụ tự tay khai quang làm phép đấy, tránh
tà dọa quỷ chiêu tài đuổi xui, gì cũng có, 200 đã là mua nửa tặng nửa rồi”

Mặc Tử Kỳ chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong, cô muốn thế nào quăng lại cái
bùa trước mặt kẻ kia mà reo lên

“ Anh đi chết đi”

Nhưng khi bắt mắt là đôi mắt tím long lanh sóng sánh nước kia như vẻ nàng dâu
bị mẹ chồng hiếp đáp hành hạ bấy lâu, còn vẻ mặt như cô nàng hà đông của bản
thân đang chịu ngàn tia laze của những người xung quanh, cô đã nuốt xuống.
Thôi, coi như đánh mất đi cho rồi. Nói rồi, cô rút trong ví ra tờ 200 đưa cho
anh, không lưu lại một giây mà quay quắt đâu đi, cô muốn đi, muốn rời khỏi đây
càng nhanh càng tốt, đơn giản là muốn rời xa ai kia càng xa càng an toàn

Ra khỏi sân bay, đón taxi, lên xe, một loạt động tác cô chỉ làm vẻn vẹn tròng
vòng mười phút. Khi xe bắt đầu lăn bánh, cô quay đầu nhìn về hướng cửa, mới
dám thở phào một hơi khi người kia không đuổi tới chặt chém cô nữa, đúng là
vật đổi sao dời, chỉ mấy năm không trở lại đây mà thôi, không ngờ sân bay cũng
trở thành địa điểm bán hàng của những thần côn.

Giờ mới phát hiện cô vẫn cầm trong tay chiếc bùa vàng, cô không khỏi miệng
cười chế giễu, nếu tờ giấy này giúp cô tránh được họa thì cần chi cảnh sát và
bác sĩ, đúng là nực cười, càng nực cười hơn là cô lại bỏ ra 200 mà mua nó.

Cô lắc đầu quăng thẳng tấm bùa ra cửa sổ xe, ngồi mấy tiếng máy bay cô đã mệt
rồi, còn gặp phải chuyện anh chàng thần côn kia nữa, mi mắt cô nặng trĩu rồi
từ từ khép lại.

Chiếc bùa cô quăng ra ngoài bay theo cơn gió trên đường cao tốc, lượn vài vòng
rồi lại theo khe hở nhỏ cửa sổ bay trở vào xe, rơi trúng vào túi xách đặt bên
cạnh mà cô quên khóa.

Tiếc là ai nấy ngủ, người trước chăm chú nhìn đường nên đã không mấy lưu ý đến
chi tiết nhỏ mà không thể dùng khoa học giải thích được.


Thiên sư nghiệp dư có ổn không ? - Chương #3