1


Người đăng: lovetieunguyet

Công Ty B&C; ( 22:00)

“ Tiền Chung, em có thể nhanh một chút không, bảo vệ sắp đóng cửa đến nơi rồi
!” Một cô gái mặc chiếc đầm bó sát thân màu đỏ, mái tóc xoăn dài tới tận eo
đang đứng trước cửa phòng Tài Vụ hối thúc

“ Chị đợi em một chút nữa mà, em nhớ hồi nãy em để chùm chìa khóa ở đây mà sao
giờ lại không thấy nữa ?” Tiền Chung trả lời với vẻ như nước mắt sắp rơi đến
nơi, anh mới vào nơi này 2 tháng, sát hạch còn chưa qua, anh không muốn vì tội
làm mất chìa khóa mà bị đuổi đâu !!!

Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay vàng mà cô mua bên Pháp, Hà Lệ chịu hết nổi :

“ Em từ từ mà mò, chị có hẹn rồi, không muốn tốn thời gian đôi co với em ở đây
nữa ?”

Hết lời, Hà Lệ lắc lư chiếc giày cao gót của mình mà bước đi trên hành lang
vắng bóng, tiếng giày cao gót giòn tan theo hướng người đi mất hút ở cuối hành
lang.

Một vật sáng bóng đập trước mặt Tiền Chung trong bóng tối bao phủ

“ Ha, tìm thấy rồi, chị Lệ em tìm thấy rồi, thì ra rớt ở đây, chị….”

Anh vừa nở nụ cười giơ chùm chìa khóa lên, mới phát hiện trước cửa phòng Tài
Vụ đã còn bóng dáng người nào ?

“ Cộp…Cộp….”

Một tràng những tiếng giày cao gót va đập mặt sàn hành lang phát ra, Tiền
Chung vội vã khóa cửa chạy theo tiếng bước chân đến thang máy.

“ Cộp… Cộp….”

Một tràng tiếng bước chân lại vang lên, ánh đền neon chập sáng chập tối, một
luồng gió lạnh thổi tới lưng của anh, lúc này anh chỉ cảm thấy từng lỗ chân
lông đang co giãn lại, tim bắt đầu đệp mạnh

“ Thịch…thịch…”

“ Cộp….Cộp….”

Tiếng giày cao gót quỷ dị ấy lại vang lên vào lúc này.

“ Xoẹt..Xoẹt…Phập…”

Đèn đã tắt ngúm, Tiền Chung theo phản ứng tự nhiên mà hét lên một tiếng, sau
khi điều chỉnh tâm lý rằng chắc do bóng đèn chập mạch mà thôi, anh mới hơi
bình tĩnh mà lấy từ trong cặp ra chiếc điện thoại SAMSUNG chiếu sáng xung
quanh.

“ Cộp…Cộp…hờ …hờ …”

Lần này, trong tiếng lộp cộp của giày cao gót lại mang theo một hơi tở nặng
nề, Tiền Chung lớn gan nhỏ giọng kêu lên xác minh :

“ Chị Lệ, có phải chị không ???”

Đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng như thể anh vừa nghe nhầm,

“ TINH”

Cánh cửa thang máy bật mở trước mặt, khi anh chuẩn bị cất bước vào thang máy,
bên tai lại trào dâng tiếng giày cao gót rùng rợn ấy :

“ Cộp…cộp…”

Lần này, Tiền Chung đã không cưỡng lại sự hiếu kỳ của bản thân, từng bước từng
bước dấn vào hành lang đi theo tiếng bước giày cao gót ấy.

“ Chị Lệ, có phải là chị không ? em không giỡn nữa ?”

Từng bước chân của anh đi vô cùng nhẹ nhàng cận thận như thể đi một vách núi
đá cheo leo, hành lang lúc này chỉ còn vang vẳng tiếng giày cao gót xa dần
lắng dần, và tiếng răng va nhau lập cập vì run sợ của anh.

Trước cửa phòng kho tồi tàn, Tiền Chung không thể hiểu nổi bản thân sao lại
lần theo tiếng bước chân quỷ dị ấy mà đuổi đến đây, giờ này, anh đã có sự hối
hận vì hành động lúc nãy của chính mình, thầm mắng một mình xong, anh hít hà
một hơi lớn lấy gan mở cửa phòng kho bước vào.

“ Lạch Cạch…Lạch Cạch…”

Chiếc chìa khóa sáng bóng tra vào ổ khóa phát ra tiếng giòn giã, không biết có
phải do hoàn cảnh giờ đây hay không, mà thấp thoáng anh nghe được ngoài tiếng
chìa khóa còn có tiếng hơi thở nặng nề nào đó sau cánh cửa quỷ dị kia.

Anh mở khóa rất lâu, thởi gian gấp bốn lần so với bình thường.

“ CẠCH….”

Cánh cửa đã được anh đẩy ra, bên trong vẫn chỉ là màng đêm tăm tối, xen lẫn
với bầu không khí là những hạt bụi dày đặc tượng trưng cho thời gian, cầm điện
thoại chiếu sáng một hồi, vẫn chỉ thấy những thùng đựng hồ sơ và những thứ bàn
ghế đồ phế cũ rích, anh mới yên tâm thở phào và tự chế giểu bản thân đã suy
nghĩ quá nhiều rồi !!

“ Lộp cộp….rầm”

Một tiếng động vang đã đánh thức anh quay đầu lần nữa, hàng loạt các thùng
giấy nãy còn chất cao chồng chức như núi như cơn thủy triều mà chốc lát đỗ sập
xuống, văng ra khắp phòng.

Theo ánh sáng của chiếc điện thoại mờ ảo, một đôi chân thon dài trắng trẻo nổi
bật trước đôi giày cao gót màu đỏ đập vào mắt anh.

Tiền Chung hét toáng lên, bò lăn ra ngoài tận cửa, chiếc điện thoại bị anh ném
đi vì cơn sợ hãi tạo thẳng một đường cong rơi vào góc chiếu rõ những bộ phận
khác ở trên đôi chân ấy.

Một mái tóc xoăn đến eo, một bộ đầm bó màu đỏ, một gương mặt quen thuộc mới
gặp mấy phút trước giờ này đã trở nên trắng bẹt, rùng mình đến đáng sợ….là Hà
Lệ….

Giờ này Hà Lệ như chiếc diều bị treo lửng lơ trên xà ngang. Những giọt máu từ
cổ cô không ngừng nhỏ giọt “ tong … tong..” loang cả sàn nhà

Phía sau cô là bức tường nét đẹp hai chữ “ BÁO ỨNG” nào đấy đầm đìa máu tươi.

Nếu hồi nãy vẫn còn chút sức lực và bản tính, thì giờ đây Tiền Chung đã như
người điên phát hoảng mà lao đi trên con hành lang, anh đã không phân biệt
được phương hướng nào, anh chỉ biết chạy trốn, anh đã quá sợ, trực giác mách
bảo rằng nếu còn ở đó anh sẽ là người tiếp theo bị treo trên xà nhà.

Chiếc đèn lại “ Xoẹt,,,Xoẹt…” hồi sáng hồi tắt, “ Rầm” cánh cửa phòng kho đã
tự động khép chặt lại như biên giới chia rẽ hai không gian.

****Tôi là dãy phân cách*******

2 tháng sau, tại sân bay quốc tế thành phố X

“ Em yên tâm, chị đã đến nơi rồi, em không cần tới rước chị, chị chỉ đi du học
mấy năm chứ đâu phải dân cư Anh đâu mà không biết đường biết lối” Mặc Từ Kỳ
một tay bận kiếm chiếc vali của cô trong đám hành lý, một tay cầm điện thoại
nói chuyện với người em trai chỉ nhỏ hơn mười phút

Bên trong điện thoại truyền tới tiếng nói ríu rít của cậu em trai, khiến cô
không khẽ bật cười :

“ Chị đã ở bên Anh 9 năm rồi, là 9 năm đó, chị có biết một đứa bé 9 tuổi đã
được coi là tuổi sắp trưởng thành rồi không ? Nếu chị không muốn em đến sân
bay đón chị thì em sẽ đến nhà ông trước, chị chắc là ổn chứ !”

“ Sure, belive me, ok ?”

Cô đã muốn giơ cờ trắng đầu hàng cậu em trai này rồi, nhỏ hơn mình mà sao như
ông nội thế không biết, có lẽ vì luôn sống cạnh ông nội đến lớn chăng ? Cô
nghĩ

Cúp điện thoại bỏ vào chiếc túi xách, Mặc Tử Kỳ nhanh tay lẹ mắt kiếm được
chiếc vali màu bạc đang nằm ngổn ngang của cô.

Sau 9 năm đứng ở đây, tâm trạng cô thế nào chính cô cũng không rõ nữa, nếu nói
mấy năm bên Anh cô không nhớ gì về nơi đây thì đó chắc chắn là một lời nói
dối. Cô đã từng nghĩ, có phải cô sẽ sống và làm việc ở chi nhánh bên Anh mãi
không ? Cũng chẳng tồi ! Nhưng cú điện thoại quốc tế nữa tháng trước như đã
khiến cô đi chệch khỏi quỹ đạo mà cô đặt ra.

Sức khỏe ông nội ngày càng già yếu, gần đây lại liên tục phát tác bệnh tim khó
lòng chu toàn cho cả tập đoàn lớn như B&C;, cậu em thì không đến quá trưa thì
không về Công Ty, chưa hết nữa đêm thì không về nhà thì sao nâng nổi chiếc ghế
chủ tịch tập đoàn lớn cỡ này, suy đi tính lại thì chỉ có lẽ cô -------- Mặc Tử
Kỳ là người phù hợp nhất.
Một cú va chạm nhẹ của đứa trẻ, đã khiến cô hơi chao đảo, chiếc vali theo đấy
cũng ngã gập xuống đất

“ Tiểu Vương, sao con hư thế, xin lỗi, xin lỗi cô, cô có sao không ?”

Mặc Tử Kỳ đưa mắt ngước lên, là một người phụ nữ đã tầm ba mươi, bên tay cô là
đứa trẻ lên 5 hay 6 đang mang theo vẻ mặt hối lỗi khi phạm phải sai lầm, trông
mà đáng yêu.

Cô xua tay bảo rằng không sao, rồi lại nói với đúa trẻ là lần sau nhớ cẩn thận
kẻo lại đâm xuống đất hay nơi nào là dễ xảy ra tai nạn, đứa trẻ mỉn cười gật
đầu vẫy tay tạm biệt cô.

Nhìn theo hướng đi của hai mẹ con họ, cô thất thần một lúc.

Khi tay sắp chạm vào chiếc vali, cô mới phát hiện ra móc khóa hình mèo chiêu
tài đang móc trên khóa kéo.

Cô từ trước đến nay đều không có thói quen treo móc khóa, đặt biêt là loại móc
khóa bùa chú hay chiêu tài như thế này, vả lại đây là chiếc vali cô mới mua
hôm qua, cô nhớ rõ lúc đó có đâu ra con chiêu tài miêu này.

Một ý nghĩ chợt xoẹt qua đầu, ….cô đã lấy nhầm Vali của người khác rồi !!!


Thiên sư nghiệp dư có ổn không ? - Chương #2