Đại Cơ Duyên


Người đăng: hbyen

Trong ánh lửa bật bùng của đống lửa, Trần Hy bỗng nhận ra trong sâm
lâm có một đám người đang chạy vội về phía hắn, ban đầu hắn có
chút hốt hoảng, nghĩ là đám người Vô Diện thì hắn hôm nay thảm
rồi.
Cố nheo mắt lại, thì ra đám người này không phải là đám người đã
truy sát hắn sáng này, mà là một đoàn đội thám hiểm, hoặc đúng
hơn là một đoàn đội mạo hiểm giả của một thế lực nào đấy, hắn
nhận biết được vì những kẻ này mặc quần áo vô cùng giống nhau, hơn
nữ khí chất lại sâm nghiêm lãnh khốc vô cùng, khác hoàn toàn với
những thợ săn của trấn hắn.
Cả đám người tầm mười lăm mười sáu người, gồm bảy tám vị trung
niên, còn lại là những thiếu niên trạc tuổi Trần Hy.
Một lão nhân trong đoàn liền tiến lại chỗ Trần Hy, lão giả này là
kẻ dẫn đầu đoàn mạo hiểm giả kia, vẻ mặt từ ái, lão cười cười
và nói với hắn.
"Vị thiếu niên này, có thể cho chúng ta cùng trú lại đêm này không,
tựa hồ Tị Thú phấn của ngươi khá là công hiệu, có thể che mùi máu
tanh, mà đoàn đội ta lại có người bị thương! Nếu cứ tiếp tục đi
trong Ngôn Lập Lâm này, thì nguy hiểm khôn cùng, bọn ta chỉ ngồi lại,
tuyệt không có ý xấu, ngươi thấy thế nào?"
"Có người bị thương ư? Gia gia à, vậy ngươi mau đưa họ đến đây đi! Ta
vốn biết một chút y thuật, chắc có thể giúp được một chút nào
đó!"
Trần Hy nghe nói có người bị thương, hắn liền giục giã lão giả mang
người đến, một phần vì hắn muốn cứu giúp người khác theo lương tâm,
một phần hắn sợ nhất là mùi máu từ kẻ này sẽ dẫn đàn thú đến,
lúc đó thì hắn có chạy bằng trời!
Lão giả thấy hắn đồng ý, liền vội vàng dẫn đoàn người đến quanh
đống lửa, lúc này Trần Hy mới kịp quan sát kỹ đoàn người, cả đoàn
người đều mặc trường bào màu trắng viền lam nhạt, trên ngực có ấn
ký hình kiếm, chắc là y phục của một thế lực không nhỏ.
Trong đoàn người có không ít người bị thương, tất cả đều chật vật,
tóc tai đều rối, nhưng hắn để ý được những thiếu niên đi cùng thì
không có một vết thương nào, còn đám người trung niên kia có kẻ thân
toàn vết máu, không hiểu điều gì mang hắn đến được chỗ này nữa!
Khẽ gật đầu với lão giả, hắn liền mở tay nải, trong đó có đủ các
phương thuốc mà cha hắn bào chế, bắt đầu sơ chẩn cho từng người,
vết thương của từng người này đều là vết thương chí mạng, có vết
là bị cắt như kiếm sắc cắt vào, có vết lại bầm dập như bị đại
phủ phang qua, có vết lại như dùng thiết tiên quật mạnh.
"Vị này, chỉ có thể dùng Tử Đinh Lăng pha nhuyễn cầm máu trước,
rồi nắn lại xương, bôi thêm một ít Khuynh Nhục tán nữa, chưa chắc đã
khỏi hẳn, nhưng chắc được tám phần"
"Lão thúc này, xương sườn gãy sáu cái, Tỳ thì dập nát cả rồi,
chỉ có thể dùng vị thuốc trung dung, cố khí không để xuất huyết
trong, rồi tìm vị thuốc bổ máu mà từ từ hấp thụ"
"Vị này..."
Trần Hy luôn miệng giải thích, tay không ngưng nghỉ lấy các vị thuốc
chưa cho cả đoàn người, hắn theo cha hắn học y từ nhỏ, hầu như các
vết thương này không làm khó được hắn, chỉ có lão giả cùng đoàn
người kia là há hốc miệng ngạc nhiên thôi.
Sau khi chữa xong, hắn thở phào một hơi, nếu tình hình tốt, đám
người kia sẽ hồi phục trong khoảng một tuần, lão giả tóc bạc ra
chiều cảm kích, luôn miệng cảm ơn hắn, còn đám thiếu niên kia thì
nhìn hắn sùng bái. Trần Hy liền tò mò hỏi lão giả kia:
"Các vị vì sao lại bị thương thế này? Hơn nữa lại di chuyển trong
sâm lâm lúc tao đoạn như thế? Không sợ yêu thú trong sâm lâm này sao?"
"Không giấu gì thiếu hiệp, ta là Trương Hàm- chấp pháp ngoại môn của
Hoành Sơn phái- là một trong những môn phái tu tiên ven dải Hoang Liên
Sơn, hôm nay mới thu đồ đệ ở Ai Nguyên huyện thành, liền trở về tông
môn, ai ngờ trên đường gặp bất hạnh, còn về yêu thú, thì ta có thể
giải quyết được"
Thì ra bọn họ là người tiên môn, là tu chân giả, Trần Hy chỉ hận
không thể lập tức tìm một chốn dung thân mà từ từ tu luyện báo
cừu, đây há chẳng phải cơ hội trời cho hắn sao? Hắn liền vội vàng
cúi gập người xuống, mở miệng nói lớn.
"Trương lão, xin người hãy đưa ta đi cùng, ta vốn là một phàm nhân ở
trấn nhỏ dưới núi, nay bị cừu nhân truy sát, cả cha mẹ ta đều bị
bọn hắn hại, mệnh ta như đèn trước gió, xin người hãy đưa ta về tiên
môn được không"
Lão giả Trương Hàm vội vàng đỡ hắn dậy, sau đấy liền lộ vẻ mặt
boăn khoăn, lão đảo mắt thăm dò những trung niên đứng cạnh lão, một
khắc nói với Trần Hy bằng giọng quả quyết xen lẫn áy náy
"Không ngờ ngươi lại cơ cực như vậy, cứ gọi ta là Trương Bá, ân cứu
mạng ngươi với đám người Ngũ đệ ta thì việc này không là vấn đề,
tuy nhiên chúng ta chỉ phụ trách đưa đệ tử lên núi, muốn vào tông môn
phải trải qua thí luyện, nếu ngươi vẫn muốn đi cùng, thì ngày mai
chúng ta xuất phát. Còn việc có ơ duyên tham gia tông môn hay không, là
ý trời cùng sự cố gắng của ngươi"
Trần Hy mừng rõ, hắn liền cảm tạ Trương bá vừa rồi, hắn biết đại
cơ duyên hắn đã tới, lúc này trong đầu hắn vang lên tiếng của khí
linh tiểu Tiềm.
"Không cho ai biết sự tồn tại của ta, rõ chưa! Ta sẽ tự phong bế một
thời gian, nếu không có gì bất ổn, ta sẽ gọi ngươi"


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #8