Tang Lão Tự Bạo


Người đăng: hbyen

Trần Hy nghe Tang bá nói đến đây, liền há hốc miệng không thể tin
được, vậy hắn không thể tu tiên là có nguyên nhân như thế, thật sự
điều này làm hắn nuối tiếc khôn cùng.
"Vậy ta không thể tu chân do thiếu Linh Căn sao?"
Trần Hy ngay lập tức hỏi lại, trong mắt hắn ánh mắt lên sự tiếc
nuối, hắn muốn xác nhận lại cho kỹ.
Từ nhỏ đến này, khi đọc các điển tich trong sách cổ, hắn luôn ước
mơ được trở thành một tiên nhân, giống được như Tang bá và cha hắn,
muốn trở thành tu chân giả, muốn sự tự do, có thể thoải mái tiêu
dao trong trời đất, muốn bay là bay, muốn gì có đo.
"Không, người thiếu Long Hồn, Long Chi Khí của ngài trong huyết mạch,
hoàn toàn không có, dù chỉ là một chút"
Không có Long Hồn!
Bốn chữ này như sấm đánh bên tai Trần Hy, khiến hắn không khỏi sửng
sốt, giật mình kĩnh hãi, hắn liền quay sang Tang lão, trong mắt lão
chỉ có sự mông lung, dường như chính lão cũng không thể tin được
điều mình vừa nói ra vậy.
"Không phải... không phải bá nói ai ai trong Thiên Nam cũng có Long Hồn
sao? Tại sao ta lại không có"
"Vì huyết mạch của ngươi cường đại, khiến Long hồn bị áp chế, lâu
ngày không hấp thu Long chi khí, vỡ nát mà biến mất"
Tiếng nói lành lạnh khiến Trần Hy cùng Tang lão giật mình, cả hai
quay người lại, thì phát hiện một lão giả mặt mày khô gầy, vẻ mặt
lãnh khốc khiến người khác khó chịu mà chán ghét, lão mặc bộ hoa
phục cẩm bào màu bạc, phiêu phù trên không trung.
Lão giả này vừa nói vừa nhìn xuống, ánh mắt hắn rơi lên Tang lão,
rồi nhìn sang Trần Hy, nhếch mép một chút, lão liền không nhìn cả
hai nữa, ánh mắt hắn cao cao tại thượng, tựa hồ xem cả hai kẻ dưới
kia không bằng con kiến.
"Ngươi...Ngươi không chịu áp chế của Cấm Linh đại trận? Rốt cuộc
ngươi là ai?" Tang bá sửng sốt, lập tức đề phòng hỏi, sau đó từ từ
cẩn thận che chắn cho Trần Hy, sợ có điều gì sơ sót xảy ra với
hắn.
"Còn chưa rõ sao? Cái Cấm Linh đại trận này chỉ nhằm vào tu sĩ Nam
vực các ngươi thôi! Nó có thể áp được tu sĩ Thiên triều sao? Một tên
Kim Đan đại thành, muốn sống thì cút, ta cũng không ngại bẩn tay
giết ngươi, thứ ta cần là tên phế Hồn kia"
"Tu sĩ Nam vực? Thì ra ngươi là tàn dư tu chân giả Hoa Hạ..." Tang lão
lập tức quay sang đẩy nhẹ Trần Hy sang một bên, hét lớn.
"Thiếu gia, trốn"
Sau đó lão lao lên, trên tay nhoáng xuất hiện một thanh trường kiếm
màu lam nhạt, nhằm thảng lão giả kia mà chém, một đạo quang ảnh như
xẻ đôi không gian mà đến.
"U Nhược Trảm"
“Trò trẻ con, tu sĩ Nam vực chỉ có vậy”
Lão giả Hoa Hạ kia liền nắm chặt thủ chưởng, đám mạnh một cái,
quang mang màu lam tan vỡ như thủy tinh, rồi lão quay lại, cười nhạt
với Tang lão
“Không đáp lễ thì thật khó coi, nhỉ?”
Lão giả kia lười biếng phất tay lên, hai đạo ánh sáng chia thành hai
hướng, một hướng bay về phía Tang lão, còn một đạo bay về phía
Trần Hy đang trốn ở canh đó. Tang lão thấy thế liền bỏ qua công
kích, chạy ngay lại đỡ đạo quang mang, nhưng nó đã sướt qua vai Trần
Hy, máu bay ra như huyết vũ.
"Thiếu gia...."
Tang lão mắt đỏ lên như máu, tuy vết thương không có gì đáng ngại,
nhưng từ trước đến nay, lão nhìn Trân Hy lớn lên, hắn bị thương tổn,
lão đương nhiên hận lão giả đến thấu xương.
"Đang chiến đấu, còn lưu tâm kẻ khác, ngươi không cho lão phu mặt mũi
a!"
Lão giả áo vàng cất tiếng châm, chọc, nhân đó cầm trường kích đấm
xuyên ngực Tang bá, lúc này đang đặt hết chú ý vào thiếu gia của
lão.
Tang bá ộc ra một búng máu tươi, liền lúc đó một tay giữ chặt lão
giả, một tay phất bay Trần Hy đang hôn mê ra xa cách đó trăm trượng,
rồi lấy ra một cái Phu ấn, ném về phía đó, Phù ấn tỏa một màn
hào quang vào rực bao lấy Trần Hy.
Xong xuôi đâu đấy, lão cười gằn một tiếng, thủ chưởng hoa lên sa số
tàn ảnh, hét lớn.
"Tổn thương Hy thiếu gia, ngươi cũng nên chết rồi, theo ta xuống đại
ngục đi" sau đó lão ôm chặt lão giả hoa phục kia, lao thẳng lên trời.
Lão giả Hoa Hạ những tưởng nhất kích tất sát, nên khi bị Tang lão
khống chế, có chút hốt hảng, hắn đang định thoát ra, thì tự nhiên
cảm thấy toàn thân vô lực, có một áp lực nặng nề lên thân thể hắn
"Huyết Long bạo"
Ầm!!!
Tiếng nổ vang lên, tạo một trận dư chấn, dư chấn mạnh tới mức phá
tan cả những đám mây trên cao, cả những ngọn cây đại thụ cao hơn một
chút cũng bị đánh cho tan nát.
Tang bá cuối cùng trong giờ phút quyết định, đã tự bạo Kim Đan, kéo
theo lão giả Hoa Hạ kia.
Còn Trần Hy vẫn hôn mê nằm một chỗ, cái quang mang của Phù ấn lấp
lóe rồi tắt hẳn, cả Ngôn Lập lâm sau đó lại chìm trong tĩnh lặng.


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #4