Người đăng: hbyen
Tang lao hình như đã biết có người đuổi theo, lão không nhanh không
chậm gằn giọng, trong lời nói phảng phất sự phẫn nộ cùng căm giận.
"Thiếu gia, không cần phải để ý bọn chúng làm gì! Ngươi cứ ôm chặt
lấy ta, nhanh chóng cắt đuôi bọn chúng là tốt nhất, còn nếu không,
một chút nữa ngươi cứ việc đi trước, vào sâu trong Ngôn Lập Lâm, bọn
chúng chưa chắc đã tìm ra ngươi, lão nô sẽ tìm ngươi sau"
Tức thì Tang lão nhún mình một cái, tốc độ tăng mạnh, càng khiến
cho Trần Hy kinh hãi là hắn càng ngày càng tiến đến khu vực rừng
sâu, nơi này là khu vực sâm lâm bao quanh Diệp Mai trấn, cách biệt
trấn nhỏ với bên ngoài, hầu như muốn xuyên qua, thì người thường đi
cũng phải mất hơn một tuần.
Phía sau lưng hắn, đám người mặc đồ đen vẫn không ngừng áp sát, bọn
chúng hình như không có ý định buông tha, bóng áo đen thoát ẩn thoắt
hiện trong cơm mưa, càng làm tăng vẻ u lãnh.
Từ tay bọn hắn, liên tiếp phất ra những đạo ánh sáng đủ màu
sắc,chúng hoa lệ và rực rỡ như pháo bông mà thôn dân trong trấn
thường bắn vào Tết Nguyên Tiêu. Tuy nhiên Trần Hy biết chúng không hề
vô hại như pháo bông, mà thập phần nguy hiểm.
Mỗi đạo ánh sáng sượt qua, da đầu Trần Hy lại run lên từng chặp, nó
bỏng rát đến khô cháy, khi lại băng lãnh đến rợn người, nhất là khi
hắn nhìn thấy một cây cổ thụ bị quang mang đánh trúng mà lập tức
nát vụn thành từng mảnh.
Tang lão chật vật dẫn theo hắn vừa chạy vừa né tránh cuối cùng đã
đến bên bìa rừng Ngôn Lập sâm lâm, mảnh sâm lâm này là một phần của
Hoàng Liên đại sơn- xưng là một trong Ngũ đại kỳ sơn của Thiên Nam.
Tuy là một phần, nhưng mảnh Ngôn Lập Lâm này cũng mang đủ loại phong
vị, bề ngoài nhìn có vẻ yên bình, nhưng bên trong ảnh chưa bao nguy
hiểm thì không ai đoán biết được. Tang lão sau khi mang hắn đến chỗ
này, liền hạ xuống, thở dốc một hơi, lão quay sang nói với Trần Hy,
vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
"Thiếu gia, vốn nghĩ có thể mang người phi hành xuyên qua mảnh sâm lâm
này, ai ngờ mảnh Ngôn Lập lâm này thập phần kỳ bí, áp lực lên ta
rất là lớn, khiến cho Chân khí trong ta không còn nhiều. Ta nên di
chuyển vào, họa may trong đó đám người Vô Diện kia cũng bị áp chế,
thì thật sự may mắn, còn nếu không, dù có liều cái mạng già này,
ta cũng quyết không cho chúng đụng vào một sợi lông chân của thiếu
chủ"
Trần Hy nghe tới đây liền bừng tỉnh, nhân cơ hội này hỏi Tang bá
không ít, hắn vẫn luôn thắc mắc nhiều điều, tuy có đám người kia
đuổi theo không buông, nhưng thời gian này hỏi một câu cũng không phải
không có thời gian'
"Tang bá, rốt cuộc cha ta xảy ra chuyện gì vây? Cái gì mà tu chân tư
chất, lại còn Chân khí. Mà sao bá bá lại biết bay thế, lại còn cha
ta phất tay một cái, chúng ta đã xuất hiện ở ngoài bốn năm dặm
rồi, thật sự thần kỳ, liệu có phải là thần tiên như Từ Thức(*)
trong điển tịch không?
Tang lão vừa đi vừa giải thích cho Trần Hy nghe, đã cắt đuôi được
bọn người Vô Diện, đương nhiên lão đã bớt đi một sự lo lắng. Cả hai
người một già một trẻ tiến nhập vào sâm lâm, lúc này Tang lão mới
quay sang trả lời Trần Hy.
"Thiếu gia, Từ Thức đã tính là gì, chẳng qua chỉ là một phàm nhân
may mắn tiến nhập một môn phái tu chân thôi, há nào so được với lão
gia? Lão gia chính là cường giả Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, chắc chắn
không có gì đáng lo ngại, tuy rằng bấy lâu nay tu vi lão gia suy giảm,
nhưng cũng không phải đèn cạn dầu gì, bọn áo đen kia chưa chắc đã
chiếm được tiện nghi. Lão gia tranh thủ thời gian cho chúng ta, vậy
nên ta cùng thiếu gia chỉ cần cố gắng vượt qua mảnh sâm lâm này,
tiến nhập Kiến Xương phủ, là có thể an toàn, sau đó chúng ta đợi
tin của lão gia"
"Thế tại sao ta lại không có tư chất tu chân, Tang bá? Trong khi bá
cùng cha ta đều có?"
Trần Hy không khỏi mở tròn mắt, hắn lần đầu nghe thấy những điều
như vậy, thật sự khiến sự tò mò cùng khát vọng của hắn lên đến
tột cùng, hắn vừa đi vừa gặng hỏi Tang lão cho bằng được.
"Về việc này, haiz..., muốn tu chân không phải cứ nói là được, thiếu
gia à! Người chắc từng biết điển tịch "Hồng bàng đế thị" rồi chứ,
trong sách này có ghi "Hồng Bàng thị mang trong mình huyết thống Cổ
Tiên- Chân Long, lại là cháu bốn đời của Viêm Đế Thần Nông, ưa thủy
tính, lại có dị năng chưởng khống nguyên tố tự nhiên", vậy nên, muốn
tu tiền, cần hai thứ: Thứ nhất Long hồn, thứ hai Linh căn. Thiếu Linh
Căn thì vĩnh viễn không bao giờ hấp thu được linh khí, hoặc linh khí
mãi mãi không cô đọng được”
Trần Hy lần đầu được nghe những lời vi diệu đến vậy, Hồng Bàng đế
thị hắn đã từng đọc qua, đương nhiên hắn biết rõ Tang Bá nói không
sai, thì ra còn có những điều kỳ diệu như vậy nữa!
“Còn thiếu Long Hồn, có thể tu chân, nhưng mãi mãi không bao giờ có
được thành tựu cao, Long Hồn chính là điểm đặc hữu của huyết thống
Hồng Bàng thị, là truyền thừa từ trong máu của chúng ta, nó khiến
cho chúng ta mạnh mẽ hơn nếu thức tỉnh được Long chi khí ẩn tàng
trong huyết mạch, việc này gọi là Phản Tổ. Tuy là ai ai sinh ra ở
Thiên Nam đều có ít hoặc nhiều Long Hồn, nó giống như linh hồn sẵn
có của chúng ta vậy, nhưng lại vạn người thì mới có một người có
Linh căn, vậy nên phàm nhân có Long Hồn cũng vô dụng thôi"