Đào Vong


Người đăng: hbyen

Trần Hy nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cha hắn, xem xét vết thương, hắn
theo cha hắn học y đạo đã lâu, vết thương này chắc chắn chí mạng,
nêu không kịp thời cứu chữa, cha hắn nguy hại đến tính mạng là điều
có thể.
Vết thương lại sâu đến tận xương, không ngừng rỉ máu, chắc nguyên do
là bị ngoại lực đánh mạnh vào thân mình, khiến cho cơ nhục quanh
chỗ đó bị dập nát. Mà vết chém như hình như có độc, không ngừng
khiến vết thương lở loét ra.
Hắn không ngừng lục lại trí nhớ, những điều cha hắn dạy cho hắn bây
giờ chính là lúc thực hành, cầm máu, tốt nhất là dùng Trắc Bách
Diệp, lấy lá khô tán nhỏ thành phấn, rắc vào vết thương.
Còn về phần độc quanh vết thương, thì từ từ chạy chữa vậy, nghĩ
là làm, hắn liền đứng dậy, nói nhẹ với cha hắn.
"Cha, đợi một chút, ta đi lấy Trắc bách diệp cầm máu ngay đây!
Thốt nhiên cha hắn mở mắt ra, ánh mắt cha hắn đượm vẻ mệt mỏi, giơ
tay ngăn cản hắn bước đi. Nhìn hắn hồi lâu, cha hắn mới thở dài,
giọng đầy vẻ bất đắc dĩ:
"Thứ thuốc của phàm tục giới, không có tác dụng gì đâu! Hy nhi! Nghe
ta! Bây giờ con phải lập tức rời khỏi Diệp Mai trấn, dọc đường Tang
bá sẽ chăm sóc cho con!"
Trần Hy nghe những lời cha hắn nói, đầu óc ong ong không hiểu được
gì, cái gì là phàm tục giới, lại còn cha hắn muốn hắn rời khỏi
trấn, và vết thương của cha hắn nữa. Nơi này là nơi hắn cùng cha
hắn sinh sống gần hai mươi năm, tựa như quê hương thứ hai của hắn vậy,
xa nó, hắn thực không nỡ!
Cố gắng giữ thanh tỉnh, thì cha hắn tiếp lời ngay.
"Ta biết con có nhiều boăn khoăn, nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi!
Khi con cùng Tang lão đến nơi an toàn, thì hãy trích huyết vào giới
chỉ trên tay con, khi đó con sẽ hiểu, giờ thì đi đi"
Rồi cha hắn quay sang Tang lão, lúc này đang đứng nghiêm mình ở cửa
phòng, nhẹ giọng nói với lão. Trong giọng cha hắn mười phần thì có
bốn phần cay đắng, sáu phần chán chường.
"Tang lão, mọi chuyện của Hy nhi ta giao lại cho ngươi, coi như nguyện
vọng cuối của ta! Bọn chúng đã dò ra tung tích của ta cùng Hy nhi,
ta lại trúng Huyết Ngải Độc Thần Tướng, chân nguyên mười phần không
phát ra được một, lần này chúng quyết tâm lấy bằng được mạng ta, e
rằng không đến nửa ngày nữa, chúng sẽ đến trấn này"
Rồi lão bỗng thở dài, yên lặng một chút, Tang lão vẫn chăm chú
không nói gì.
"Bây giờ, ngươi đưa Hy nhi đi về phía Đông, xuyên qua Ngôn Lập Lâm, tiến
về Thiên Trường phủ, bao nhiêu năm vì tư chất Hy nhi không thích hợp,
nên ta không truyền thụ bất cứ công pháp tu chân nào cho nó! Giờ đây,
ngươi chỉ cần bảo hộ nó sống tốt là được, buông bỏ được thì buông
bỏ! Đi đi thôi"
Dứt lời, ông phất nhẹ tay một cái, Trần Hy chưa định thần được gì
thì bỗng thấy nhoáng lên, cả hắn và Tang lão ngã sấp trên mặt đất,
may mắn là chỗ này cỏ mọc thành thảm lớn, nếu không ngã xuống
không gãy xương thì cũng chịu đau khổ không nhỏ.
Đảo mắt xung quanh, hắn bỗng ngơ ngẩn, chỗ này ở phía Đông trấn,
cách Diệp Mai trấn gần bốn dặm, trước kia đi hái thuốc hắn thường
xuyên đi qua chỗ này, quyết không thể nhầm lẫn được.Bốn năm dặm chỉ
trong chớp mắt.
Không ngờ chỉ một cái phất tay của cha hắn, hắn đi một khoảng cách
xa như thế, đây rốt cuộc là mơ sao, làm sao mà có thể như vậy được?
Nhéo mình một cái, Trần Hy liền nhăn mặt, đau điếng, đây là sự
thật, vậy cha hắn có khác gì thần tiên trong truyền thuyết đâu.
Cùng lúc này, hắn bỗng nhiên bị giật mạnh một cái, liền hốt hoảng
quay sang thì Tang lão đang kéo tay hắn, cõng hắn lên lưng, rồi bay
lên.
Thật sự bay lên!
Tiếng gió vù vù thổi qua tai, cùng lúc đó mưa rơi xuống như những
viên sỏi nhỏ bắn rát khắp mặt, Trần Hy biết đây hoàn toàn là sự
thật, cha hắn cùng Tang lão- những người thân thiết nhất với hắn,
lại có năng lực như thần tiên, lúc này đầu óc hắn mông lung, không
suy nghĩ được gì nhiều.
Hắn cùng Tang lão xuyên qua hàng dặm đường, lao thẳng theo đường mòn,
tiến về sâm lâm xa xa kia, không cần nói cũng biết, đấy là sinh lộ
duy nhất của hắn.
Xoẹt!
Bỗng một đạo ánh sáng bay sượt qua má hắn, cứa một đường tơ máu,
Trần Hy quay mặt lại xa xa trong màn mưa, một đám người mặc đồ đen.
Trong màn mưa, bộ đồ dạ hành của chúng lại hoàn toàn tương phản
với chiếc mặt nạ chúng đang đeo, chiếc mặt nạ Vô Diện chỉ thuần
một màu trắng. Trần Hy chỉ thấy bọn chúng phất phất tay, vô số
quang mang bay ra, rồi bằng tốc độ không tưởng, bay về phía hắn cùng
Tang lão.
Bấy giờ, hắn biết chắc rằng, đám người chính là kẻ mà cha hắn
nhắc tới lúc nãy, chúng là thế lực mà đã ám hại cha hắn, bây giờ
chúng đuổi theo, chắc chắn là để trảm thảo trừ căn, bắt giết hắn
cho bằng được.


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #2