Thiếu Niên Trần Hy


Người đăng: hbyen

Trên đỉnh núi cao khô khốc, bỗng nhiên xuất hiện một đám người, bọn
hắn xuất hiện không phải không có lý do, mà là đang dồn ép một đôi
nam nữ đến sát mép vực. Điều kỳ lạ nhất là, đỉnh Vô Hồi sơn này
cao hơn ba ngàn thước, không hiểu vì sao đoàn người này lại có thể
lên tận nơi này.
Tiếng gió thổi vang lên như ngàn vạn thú hống, mang theo hơi lạnh như
đao cắt qua người, không khí trầm mặc đến bức bối. Đến lúc này,
một lão nhân mặc cẩm bào mới lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí quỷ
dị:
"Trần Tầm, buông tay chịu trói đi! Đừng vì thứ tình cảm vô bổ mà
khiến mình không còn đường lui.Thành tựu của ngươi cũng không dễ
dàng gì có được, đừng để nó tan biến như sương khói. Giao "thứ đó"
cùng đứa bé ra, lão phu sẽ cho ngươi một đường sống. Ngươi cũng nên
biết, giờ phút này không ai có thể cứu được ngươi, Trần tộc cũng
Lý tộc đã triệt để trở mặt, ngươi còn luyến tiếc làm gì nữa? “
Đối diện với lão nhân, đôi nam nữ kia có vẻ chật vật, quần áo hai
người tuy không lành lặn gì nhưng lại mang vẻ quý phái khôn cùng, nam
nhân tên Trần Tầm kia nhíu chặt mày lại, không nhanh không chậm trả
lời:
"Dọc đường ngươi không tiếc bất cứ giá nào để lấy mạng phu phụ ta,
nay đến nơi này lại muốn trở giọng, thật không thỏa đáng mà! Sợ ta
tự bạo bảo vật của các ngươi sao? Không sai chứ?"
Lão nhân thấy vậy mí mắt khẽ giật, nhưng vẫn giữ nét mặt vô cảm,
sau đó không đáp lời nào, khẽ phất tay. Ngay lập tức đám người phía
sau lão lập tức tiến lên, sát khí tỏa ra như cô đặc lại, từ từ áp
sát đôi phu phụ kia.
Đúng lúc này, không thể ngờ được, vị thiếu phụ có vẻ yếu nhược
đứng cạnh Trần Tầm liền phất ngọc thủ đánh ngã hắn xuống vực.
Việc này xảy ra quá nhanh, cả lão nhân cùng đám người đều sửng
sốt, nhưng lập tức lao lại gần hòng có thể cứu vãn. Nhưng không, cơ
thể thiếu phụ kia bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, sau đó không khí xung
quanh như bị thứ gì quấy đảo, vặn vẹo không quy tắc gì.
Lão nhân đang tiến lại mép vực bỗng nhiên biến sắc, hét lớn:
"Lui lại, thứ tiện nhân này tự bạo Long Nguyên, kết trận..."
Ầm!!!
Tiếng nổ vang lên như sấm, vang xa hàng dặm, cả đỉnh núi sụp xuống
như bị thần nhân đưa búa chặt ngang đỉnh. Nói ra thì lâu, nhưng chỉ
trong chớm mắt, đỉnh Vô Hồi ầm ầm sụp đổ, khói bụi tan đi, không
ngờ lão nhân cùng đám người kia vẫn còn sống.
Lão nhân lảo đảo đứng dậy, ánh mắt uể oải, không nhịn được phun ra
một ngụm tiên huyết, hắn căm hận nhìn chung quanh, rồi gầm giọng:
"Khốn kiếp, không ngờ lại bị một đứa trẻ ranh ám toán, tất cả đi
xuống đáy vực, tìm cho ra Trần Tầm cho ta, chết phải thấy xác, sống
phải thấy người..."
Nói đoạn, hắn liền cùng đám người tập hợp lại, sau đó liền biến
mất, nếu không phải đỉnh Vô Hồi còn ngổn ngang đất đá, chắc mọi
chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tàn Cổ sơn, Diệp Mai trấn.
Một thiếu niên người dáng người thanh mảnh, lưng đeo gùi thuốc, rảo
bước tiến về thôn trấn nhỏ này, trên miệng không nhịn được cười
thật tươi. Vị thiếu niên này tầm mười bốn mười lăm tuổi, làn da
trắng nõn, hắn không tính là quá anh tuấn, nhưng lại khiến người
khác không thể rời mắt được, càng nhìn càng yêu thích.
Nhất là ánh mắt của hắn, trong sáng như giếng, lại thanh mát như
trời đêm sau mưa, thăm thẳm như hút hồn người khác lại.
Thiếu niên này tên là Trần Hy, hắn là con trai của trưởng trấn- cũng
là thầy thuốc duy nhất trong trấn nhỏ.
Về tới Diệp Mai trấn, lúc này mặt trời đã lên cao, mọi người trong
trấn hầu hết đều biết Trần Hy, cúi chào hắn:
"Hy thiếu gia, sáng tốt!"
"Tiểu Hy, hái được nhiều thuốc không?"
Bỗng từ đường lớn duy nhất của trấn, có một lão nhân lớn tuổi hớt
hải chạy đến, vẫy tay với Trần Hy, vẻ mặt hắn vô cùng hốt hoảng,
không đợi Trần Hy hỏi, lão nhân đã kéo hắn đi, vừa đi vừa nói vội:
"Thiếu gia, lão gia bảo ngươi về gấp! Nhanh lên thiếu gia, lão gia đợi
người từ lâu rồi"
Trần Hy ngạc nhiên, lão nhân này tên là lão bộc duy nhất của nhà
hắn, chăm sóc cho hắn từ nhỏ đến nay, hắn rảo bước về nhà, vẫn
không quên quay sang nói chuyện với lão nhân.
"Tang bá, cha cháu không phải lên huyện thành chữa bệnh sao? Sao cha
cháu về sớm thế ạ?"
"Thiếu gia, nhanh lên không thì muộn mất, mọi việc lão với Lão gia
đã lo hết rồi..."
Lời nói của Tang bá khiến Trần Hy ngạc nhiên, hắn về đến nhà, liền
bước ngay vào thư phòng, trước ay hắn và cha hắn thường xuyên gặp
nhau ở chỗ này. Hắn có một chút gì đó cảm thấy không yên, lòng dạ
bồn chồn
Bước vào trong phòng, hắn bỗng nhiên giật mình, cha hắn ngồi ở giữa
phòng, đả tọa xếp bằng, quanh người ông phát ra quang mang màu tím
nhạt, hai mắt ông nhắm nghiền, mồ hôi nhỏ ra từng giọt.
Trần Hy hốt hoảng nhìn cha hắn, quần áo ông bị xé rách phân nửa,
trên trường bào bê bết máu, kinh khủng nhất là vết thương trên người
ông, vết chém dài từ vai đến eo, sâu tới tận xương, ngoài ra còn
hằng hà sa số cá vết thương lớn nhỏ khác. Mắt cha hắn nhắm nghiền
lại, mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, khói đen từ vết thương
không ngừng thoát ra, mang theo khí tanh tưởi vô cùng.


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #1