Triệu Thanh Hiên


Người đăng: hbyen

Bỗng nhiên Lý Nham quay sang nói chuyện với Trần Hy một cách khó
nhọc, hai chân của hắn bắt đầu rỉ máu, thở hồng hộc, hắn khẽ rít
qua hơi thở, khuôn mặt vặn vẹo đầy vể căm thù.
"Thật không thể tin được, Hy ca, từ nay tới giờ đã có năm sáu kẻ bỏ
cuộc rồi, bọn họ đều không thể chụ được cái khảo nghiệm này, ta
may mắn từ nhỏ đã tập luyện kham khổ, có chút thân thủ, còn huynh
trông thư sinh thế này, không ngờ cũng có thể kiên trì... Mẹ nó, mệt
chết ta rồi!"
Trần Hy liền cười khổ, hắn thật sự không còn sức để đáp lời Lý
Nham, hắn cũng không có phân tâm ra xem xét xung quanh, nghe Lý Nham
nói, hắn liền quay đầu lại, thì ra đám thiếu niên đã boét hơn phân
nửa, chỉ còn bảy tám người vẫn tiếp tục leo lên núi, năm sáu kẻ
kia chắc không thể chịu đựng được, liền buông bỏ cơ duyên này rồi.
"Hy ca, cẩn thận... tránh mau"
Trần Hy giật mình, quay sang Lý Nham thì bỗng nhiên có một bóng ảnh
màu tím lao xuống đập vào người hắn, rồi ôm lấy hắn, cả hai mất
đà ngã xuống. Đang lúc mệt mỏi, Trần Hy cũng chỉ nghĩ được rằng
"Nếu ngã xuống thì chết chắc, mà khảo nghiệm lần này coi như cũng
hoảng",
Hắn liền quơ tay vào thắt lưng, lấy ra một thanh móc câu, thứ này là
"Dược thước", thầy thuốc nào cũng có, hầu như là vật tùy thân-
phần lưỡi cong cong như liêm đao dùng để thu hoạch các vị thuốc quý
không tiện cầm vào tay, rất thích hợp để giữ nguyên dược tính,
ngoài ra còn để phòng vệ khi đi rừng gặp bất trắc gì đó.
Cái "Dược thước" này là của cha hắn cho hắn, cán làm từ gỗ Giao,
cầm rất vừa tay, hắn liền vung tay thật mạnh vào vách đá bên cạnh
bậc thang, cố gắng cắm mạnh phần lưỡi của cây Dược thước vào.
Soạt Soạt!
Sau khi ngã xuống, Trần Hy vất vả lắm mới ngừng lại được, bây giờ
hắn mới thở phào nhẹ nhõm, phần lưng cùng đùi hắn đau không thẻ tả
được, do hắn va đạp quá nhiều lúc ngã lăn. Bấy giờ có một âm thanh
ôn nhu liền vang bên tai hắn, mà kèm theo nó llaf một mùi hương nhẹ
nhàng, thanh thuần khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Xin lỗi huynh, là do ta không tốt, ta xẩy chân! Thật sự thì ta không
cố ý, khi ngã xuống là ta quơ tay loạn llinh tinh mới túm vào
huynh... Thứ lỗi"
Thanh âm càng nói càng nhỏ lại, đến mức lí nhí như muỗi kêu, Trần
Hy lúc này mới kịp nhìn rõ, thì ra thân ảnh màu tím ban nãy ngã
vào người hắn là một thiếu nữ, hắn cũng có một chút ấn tượng
với cô nương này, nàng tên là Triệu Thanh Hiên, nghe TRương lão nói có
thể là một hạt giống tốt. Tuy nhiên nàng lại quá rụt rè, hầu như
Trần Hy chưa thấy nàng nói nhiều với ai trong đoàn người hơn ba câu.
Hắn liền thở hắt ra, rồi cố gắng nâng cả Triệu Thanh Hiên dậy, nói
với nàng.
"Không sao! May mắn chúng ta chưa rơi xuống quá xa, cũng không gặp
thương tổn gì lớn. Bây giờ tốt nhất nên treo lại, tranh thủ thời gian
lên Hoành Minh đỉnh"
Đến lúc này cả đám người ngoảng lại thấy hai người Trần Hy không
có bất cứ thương tổn nào, liền tiếp tục cắm mặt bước tiếp, Trần
Hy cùng Triệu Thanh Hiên bắt đầu đi áp chót trong đoàn thiếu niên,
bấy giờ hắn mới biết được thân thế Triệu Thanh Hiên, gia tộc nàng
vốn trước kia có một lão tổ tông có cơ duyên được một vị tu chân
giả truyền thụ cho một chút pháp quyết, liền sau đó tu luyện, tuy
không chính thức tu tiên, nhưng cũng trở thành cao thủ. Vị tu chân giả
kia là người quen cũ của Hoành Sơn Phái, vậy nên Triệu gia có một
suất
khảo thí, lại được tu luyện từ trước, nên Triệu Thanh Hiên dẫn đầu
cả đám thiếu niên từ trước đến nay.
"Trần Hy ca ca, ngươi thật là giỏi, không ngờ không tu luyện gì mà
cũng có thể kiên trì từ trước đến bây giờ, ngươi không biết tất cả
đám người kia hầu như tu luyện qua không ít, không phải tu luyện tàn
phiến công pháp tu chân như ta, thì cũng tu luyện công pháp luyện thể
phàm tục giới. Thủ đoạn tồi nhất cũng như tên họ Mai mập mạp kia,
ăn không ít dược liệu bổ dưỡng thân thể"
"Thật ra trước kia cha ta dạy ta một ít Dưỡng sinh thuật, lại thêm ta
trèo núi hái thuốc từ lâu, nên mới có thể kiên trì" Trần Hy bấy
giờ mới biết, thì ra hắn chỉ là một thái điểu, là người mơi hoàn
toàn chưa biết gì, vốn dĩ điểm xuất phát của hắn đã thấp hơn
người khác, vậy nên hắn càng phải cố gắng.
Gần đến giờ Tỵ, cuối cùng cả đám thiếu niên cũng lên tới đỉnh, cả
đám lăn ra thở hồng hộc, không thèm để ý tới hình tượng gì. Trần
Hy liền để ý nơi này, rộng lớn vô cùng, những cung điện to lớn nối
tiếp nhau trải dài thấp thoáng phía xa, còn bọn hắn đang nửa nằm
nửa ngồi trước một khoảng sân, muốn tiến vào những cung điện kia,
phải đi qua một đại môn, trên Đại môn đề chữ "Hoành Sơn" diễm lệ khôn
cùng. Nhưng điều khiến Trần Hy rung động nhất chính là giữa khoảng
sân còn có một đại hồ, bọn hắn qua được đại môn, cần đi qua một
thạch kiều dài hơn trăm trượng thông qua đại hồ, mới tiến nhập đại
điện kia!
Một đại hồ trên đỉnh núi, thật sự khiến người khác khó tin!
Bấy giờ Trương Hàm đang đứng nói chuyện với năm sáu người khác, mà
bên cạnh đám người ấy, cũng có một đám thiếu niên lăn lộn mà thở.
Một hồi nói chuyện sau, Trương Hàm cùng đám người kia ôm lại thành
một đoàn, một lão giả trong đoàn Chấp sự ấy bước lên trước, nghiêm
mặt nói với đám thiếu niên Trân Hy.
"Tất cả những kẻ ngồi tại đây, đều thông qua khảo nghiệm thứ hai-
chính là khảo nghiệm nghị lực của các ngươi. Tuy nhiên, đừng vội
mừng, đây mới là sơ khảo thôi, tất cả các ngươi đứng hết dậy cho
bản Chấp sự, đứng nghiêm như thế! Lần lượt đám người các ngươi chia
thành sáu nhóm y như lên núi, rồi tiến vào cửa Chi Huyên bên phải ,
trong đó là khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi! Cá hóa giao long,
chỉ trong một khắc, tất cả theo ta"
Dứt lười lão giả xoay lưng bước đi, dẫn đám người Trần Hy tiến qua
đại môn Hoành Sơn.


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #12