Hoành Sơn Phái.


Người đăng: hbyen

Hoành Sơn phái nằm trên dãy Hoành Sơn, là đại đầu lĩnh của cả ngàn
dặm vùng núi quanh nơi này, dãy Hoành Sơn là phần cuối của dãy
Hoàng Liên Đại Sơn, hầu hết sơn mạch mạch của Đại Sơn chạy dọc theo
hướng của Bắc Đẩu về Nam, chỉ có dãy Hoành Sơn là cắt về phía
Đông, như nằm cắt ngang dãy sơn mạch, gọi là gọi là Hoành. Khi xưa
tổ sư lập phái đến nơi này, liền phát hiện ra nơi này linh khí tràn
đầy, lại không vướng tục khí, mà không xa rời thế tục, đúng là một
nơi thích hợp để khai tông lập phái, vừa linh vừa tục, liền tu luyện
ở Chân Hoành động trên đỉnh Hoành Sơn, lại thi thoảng ra tay độ thế
cứu nhân trừ phỉ, khiến danh tiếng Hoành Sơn phái ngày càng vang xa,
đến nay đã hơn hai ngàn năm rồi.
Trần Hy cùng đám người Trương Hàm đi xe Giác Mã lên tận lưng chừng
núi, tới đây, Trương lão liền hạ lệnh cho cả đoàn người xuống đi
bộ, hắn đợi đám thiếu niên tề tựu đông đủ rồi, mới cao giọng nói
lớn, trong mắt hắn hiện lên tiếu ý không rõ ràng.
"Tu tiên là con đường không có đường lùi, tựa như đi ngược dòng nước
xiết, không tiến tức lui, hiện nay các ngươi vẫn chưa đặt chân lên
dòng nước đó, kẻ nào muốn lui lại thì mau quyết định đi, kẻo sau
này hối cũng không kịp"
Đám thiếu niên vừa mới xuống khỏi xe, đang mải mê ngắm nhìn khung
cảnh nơi đây, bỗng nhiên nghe Trương Hàm nói thế, liền sinh ra cảnh
hỗn loạn, chúng chụm đầu vào nhau mà xì xào, ngay cả bọn Nham mặt
sắt cùng Hàn mập mạp cũng hiện rõ vẻ lúng túng trên khuôn mặt nói
nớt. Tức thì, cả hai quay sang hỏi Trần Hy, giọng vô cùng thành
khẩn.
"Lão đại, nghe Trương quản sự nói thế, thì có lẽ tu tiên không phải
ngon ăn đâu! Không bằng chúng ta về huyện thành, theo cha ta buôn bán,
chỉ ăn với đi đòi nợ thôi"
Hàn mập mạp khó khăn nhìn Trần Hy thì thầm, Nham mập mạp thì đứng
bên cạnh chăm chú nhìn hắn.
"Các ngươi có nhớ Trương bá đã nói khi bước vào đia phận Hoàng Sơn
phái, sẽ có khảo nghiệm của tông môn không? Ta cũng không rõ có đúng
hay không, nhưng ta ngờ rằng cái này cũng là một khảo nghiệm, các
ngươi hãy suy nghĩ kỹ!"
Trần Hy trầm giọng đáp, khi hắn nghe Trương Hàm nói, liền có cảm
giác không đúng, từ trên đường đến nay lão chưa từng nhắc đến chuyện
này. Trên đường đi lại ngàn vạn cực khổ, hơn một tuần đồng hành,
sao bây giờ hắn mới nói lời này, không phải là quá chuẩn thời cơ
nữa đi.
Sau khi nghe Trần Hy giải thích, bọn Lý Nham, Mai Hàn đều không có
bất cứ dị dộng gì nữa, chỉ chú tâm theo dõi Trương Hàm mà thôi. Sau
một nén hương, từ trong đám thiếu niên, có hai kẻ liền đứng ra, Trần
Hy cũng không quen biết nhiều lắm với hai thiếu niên này, chỉ biết
sau đó Trương Hàm dặn dò ba trung niên đứng sau hắn dẫn hai thiếu niên
kia đi lại chỗ xe Giác Mã, rồi quay lại chỉ tay lên đỉnh núi xa xa
kia.
"Chúc mừng những kẻ còn đứng lại đây, các ngươi đã thông qua khảo
nghiệm thứ nhất, tu tiên tuy gian khổ, nhưng nhất định phải vững bản
tâm. Bản tâm chưa vững, làm điều gì cũng bị xao động, chán nản, các
ngươi còn làm được gì, thứ lỗi lão phu nói thẳng, loại người dễ
xao động như thế, không gian cũng phản, Hoàng Sơn phái không cần! Bây
giờ các ngươi chú ý nghe cho rõ, khảo nghiệm thứ hai của các ngươi,
chính là leo từ đây lên đỉnh Hoành Minh kia, cho các ngươi từ đây đến
giờ Tỵ, hai canh giờ, leo lên cho ta! Kẻ nào không lên trước giờ Tỵ,
tự biết thân trèo xuống chân núi, sẽ có người đưa các ngươi trở về!
Giờ thì bắt đầu đi!"
Nói rồi hắn phất phất tay, ra hiệu cho đám thiếu niên bắt đầu treo
từng bậc thang đá lên đỉnh núi. Trần Hy cùng bọn Lý Nham, Mai Hàn
cũng bắt đầu trèo từng bậc, bậc đá trên núi nào khá là cao, tầm
nửa thước, người bình thường bước lên có chút khó khăn, huống chi
bọn thiếu niên như Trần Hy.
Mà đỉnh Hoành Minh kia cao vun vút, Trần Hy ước tính cao cả ngàn
trượng, bây giờ đang ở lưng chừng núi, nếu một bậc nửa thước, thì
có khi đến năm sáu ngàn bậc nữa. Bậc thang dài dằng dặc cả vạn
bậc từ chân núi, lên đến tận đỉnh, thật sự là một công trình kinh
người, Trần Hy vừa cố hết sức bước từng bậc thang, vừa đếm nhẩm,
hắn biết rằng nếu không tranh thủ thời gian, thì càng lên cao càng
khó khăn hơn nữa, không chỉ không khí loãng hơn một chút, mà còn
thời gian càng ngày càng thu hẹp.
Trương Hàm chỉ cho bọn chúng đến giờ Tỵ, mà bây giờ đã quá nửa
giờ Mão rồi, mặt trời đã bắt đầu tỏa nắng nóng, chỉ trong hơn một
canh giờ, nếu không nhanh, hắn sẽ không thể hoàn thành khảo nghiệm
này được.
Đoàn người tiếp tục trèo lên đỉnh núi, dẫn đầu vẫn là đám người
chấp sự Trương Hàm, tuy nhiên bọn họ cứ lãnh đạm mà đi lên, không
nhanh không chậm, tựa hồ như du khách đi ngắm cảnh vậy, không quan tâm
đến những thiếu niên phía sau.
Trần Hy đã leo gần một canh giờ rồi, hắn bắt đầu thở dốc, không
trách hắn được, thường ngày ở nhà tuy hắn có leo núi hái thuốc,
tập luyện dưỡng sinh thuật một chút, nhưng khảo nghiệm này đã chạm
đến mức chịu đựng cực hạn của hắn rồi.
Giờ phút này tai hắn ù lên, chân đi bắt đầu xiêu vẹo, Trần Hy cố
gắng bước từng bước lên, hắn nhì lên đỉnh núi, áng chừng chỉ còn
hơn ba trăm bậc nữa thì sẽ lên tới đỉnh, bên cạnh hắn là Lý Nham,
còn Mai Hàn mập mạp thì đang đi sau tầm chục bậc thang.


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #11