Người đăng: hunterdemon
Thiên Lâm trở về phòng hắn vừa suy nghĩ vừa tu luyện rồi lúc nào rơi vào một
trạng thái kì diệu khắp thân kiếm ý óng ánh nổi lên, hắn tự mình suy diễn mọi
thứ rồi trong đầu ánh lên một tia kiếm ý.
Một thanh kiếm lơ lửng trong hắn thức hải, thanh kiếm lúc thì đen lúc thì
trắng rồi hai màu hào lẫn với nhau tạo thành một cái hoàn mỹ trạng thái, toàn
bộ chúng rút về chuôi kiếm hình thành một vòng tròn.
Thanh kiếm ấy lúc nhu lúc cương hòa hợp uyển chuyển cùng nhau hai mà như một,
thanh kiếm nhẹ nhàng lơ lửng trong Thiên Lâm thức hải tùy ý theo hắn tâm ý mà
chém ra.
Thiên Lâm tỉnh lại rồi nhìn thấy kia kiếm ý cũng hài lòng nhưng hắn vẫn tiếp
tục suy nghĩ hắn toàn thân tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng chiêu thức có thể dùng
thì lại quá ít.
-Sư phụ con cần thêm kiếm quyết người có thể cho con.
Hắn lúc này cũng cầm cái kia sư phụ cho gọi dậy, hắn ngày xưa sư phụ chính là
đệ nhất kiếm tu kiếm pháp của ngươi sẽ là phải vô cùng nhiều và mạnh mẽ kiếm
pháp.
-Tuy bây giờ con rất mạnh nhưng những thứ kia kiếm pháp quá mạnh con chưa thể học lúc này con chỉ có thể học một môn kiếm pháp.
Bóng mờ tóc trắng thanh niên trên đầu ngón tay kết pháp ấn rồi bắn vào trán
Thiên Lâm, cái này kiếm pháp chính là hắn tự thân ngày xưa tự sáng tạo ra Vô
Tình kiếm pháp, cái này hắn ngộ điểm vẫn chưa triệt để chỉ có thể cảm ngộ được
một nữa nhưng như vây đã cực kì khủng bố kiếm pháp.
Thiên Lâm trong đầu từng cảm ngộ cùng từng hình ảnh sư phụ hắn ngày xưa hiện
lên, một cái tóc trắng thanh niên tự thân chém đi mình tình duyên tự mình trở
nên vô tình không để tất thảy cảm xúc chi phối tự thân ý chí.
Thiên Lâm nhìn thấy từng hình ảnh rồi hắn thức hải cũng bắt đầu biến động hắn
không chỉ cảm ngộ Vô Tình chân pháp mà còn đang tự thân suy diễn lại Vô Tình
chân pháp.
-Vô tình mà có tình__
-Triệt tình nhưng tình vẫn tồn.
-Ta thân không tình nhưng vẫn có tình.
Hắn mép môi tự lẩm bẩm nói ra từng tia ngộ ý của mình thân, từ vô tình đến
sinh từ các loại cảm giác hắn đều đang trải nghiệm.
-Trong thế gian không gì là vô tình.
-Nhưng tình là gì mà lại điên đảo chúng sinh.
-Vì tình mà chết vì chết mà quên tình.
Trong tình có vô tình trong vô tình có tình đó chính là hai mặt tương phản của
nhau giống như sự đối lập nhưng lại hài hòa của âm dương.
Hắn chuôi kia kiếm vòng tròn hai mặt bắt đầu nổi lên màu đên đại diện cho vô
tình còn màu trắng chính là hữu tình, hắn cảm ngộ mất một tuần nhưng trong một
tuần này tuy ngắn nhưng hắn lại thu được vô cùng chỗ tốt.
Bóng mờ thanh niên chỉ chậm rãi liếc mắt nhìn hắn liên tục gật đầu, đây là cái
thứ nhất đệ tử hắn chiêu thu, Thiên Lâm làm hắn kinh sợ vì chính Thiên Lâm ngộ
tính quá cao thiên tư kinh khủng.
Lặng lẽ một tuần trôi qua Vương Thanh vẫn chưa trở về, Thiên Lâm hắn chỉ đành
tự đi kiếm cho mình một chỗ mà luyện tập cái này kiếm ý.
-Thật kinh khủng một kiếm.
Thiên Lâm liên tục nhiều lần thử thi diễn cái này kiếm pháp, hắn càng thi diễn
thì càng nhận ra kiếm pháp này rất nhiều điểm huyền diệu, nhưng cái chính của
những lần luyện tập chính là đem cái này hai bộ pháp dung hợp thành một.
Vô tình kiếm ý chính là đem mọi vật làm mất hết mọi cảm xúc làm cho mọi thứ
chiến ý không còn, hữu tình kiếm pháp đem mọi vật thứ nhất quan tâm đến đưa
cho hắn biết rồi kết hợp với hắn tả đồng thì đó chính là một hồi sát chiêu.
Nơi đây bị hắn tự thân kiếm ý chẻ ngang chẻ dọc khắp nơi đều là một vệt dài
vết chém, bỗng nhiên truyền đến hắn tim một cảm giác đau nhói không biết từ
đâu mà đến.
Thiên Lâm cảm thấy giật mình hắn tả đồng lúc trước thần bí bóng người lúc này
cũng lại phản ứng đem cho hắn một cảm giác cực kì kì lạ như đang muốn nói với
hắn đã có chuyện xảy ra.
Thiên Lâm nhưng không để ý lắm vì hắn tự thân cho dù được cảnh báo thì cũng
chưa biết điều gì sẽ xảy ra hắn âm thầm nghĩ đến việc Vương Thanh đi ra ngoài
nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều vì Vương Thanh cái tên kia có nhân vật khủng
bố đi theo nên chắc không gặp cái gì nguy hiểm.
Thiên Lâm rời khỏi nơi đây sơn cốc rồi tiến về phía mình gian phòng tiến vào
tu luyện, hắn tiếp tục chìm vào tu luyện cùng với cảm ngộ, càng đi vào cảm ngộ
hắn càng thấy tự thân mình sức chiến đấu tăng cao.
Hắn không tu luyện hồn lực mà tập trung vào tinh thần vào cảm ngộ vạn vật hắn
tả đồng mở ra quan sát tất cả nơi đây chúng sinh.
Nhìn thấy từng cộng cỏ đến từng chú chim nhỏ, hắn chú tâm vào những này cây cỏ
nhìn chúng dẻo dai chóng lại từng cơn gió bảo ập đến.
Từng khắc trôi qua hắn trong thức hải kiếm ý lại có biến hóa toàn bộ biến hóa
rất nhỏ nhưng lại có ích cho hắn sau này.