Đánh Ra Tuyệt Thế Phong Thái


Người đăng: hunterdemon

Một ngày sau khi Vương Thanh đi, lúc này một tiếng chuông vang lên Thiên Lâm
theo tiếng chuông đi ra nơi này đang tụ tập đệ tử.

-Bách Kị Đại Chiến, bắt đầu.

Một vị trưởng lão toàn thân trường bào trắng đứng dậy hét lên, toàn bộ tên đệ
tử lúc này cũng hưng phấn hẳn lên.

Thiên Lâm hắn hỏi những tên đệ tử xung quanh biết được đây chính là lần đại
chiến mỗi năm một lần của tông môn, cái này chiến là dùng để phân chia đệ tử
thứ hạng, thể loại thi rất đơn giản đó chính là để các đệ tử từ người lên sân
đấu với nhau người thắng nhiều nhất sẽ được thưởng rất phong phú tài nguyên tu
luyện.

-Thiên Lâm nếu ngươi đã đến rồi hay là cùng bọn ta đệ tử cọ xát.

Tam bá của Thiên Lâm đứng trên đạo đài nhìn xuống Thiên Lâm, hắn rất muốn nhìn
thấy cái này Thiên Lâm có gì mà Vương Thanh lại coi trọng hắn.

-Nếu như Lục Dương đại bá đã nói gì có thì được.

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên đài quát tầm mắt toàn bộ cái này đệ tử quát ngang chiến
ý sôi trào, hắn nhẹ nhàng đứng trên đấy một luồn uy khí tỏa ra.

-Chúng đệ tử nghe lệnh ta, đây là Thiên Lâm đạo hữu hắn đến đây để cọ xát các ngươi hãy hảo hảo bồi tiếp hắn.

Lục Dương ánh mắt sắc bén quát ngang nhìn tất cả rồi chỉ về phía Thiên Lâm,
hắn không ngờ tiểu tử này lại trực tiếp như thế lên sân.

-Thiên Lâm đạo hữu hãy để ta bồi tiếp ngươi.

Một thanh âm băng lãnh vang lên rồi bay lên đài, toàn thân hắn hàn ý dày đặc
tỏa ra hắn cái này một thân ảnh nam nhân toàn thân áo xanh che phủ cả mặt.

-Được.

Thiên Lâm rút kiếm, hắn tay nhẹ nhàng động chém ra kiếm khí.

-Băng Cực Vô Song.

Ầm!

Kiếm ý nổ tung băng tuyết bay mù khắp cả sân, tên này thanh niên cố ý làm cản
trở tầm nhìn của Thiên Lâm nhưng hắn không ngờ hắn chính là đang tự hại mình.

Tuy hắn võ hồn có thể cảm ứng một chút Thiên Lâm vị trí nhưng Thiên Lâm tử kim
con mắt hoàn nhìn thấy hắn, nhìn thấu hắn tất cả yếu điểm.

-Diệt Cực Uy Du

Một kiếm chém ra.

-Võ Hồn phóng thích, Tuyết Vũ.

Thanh niên kia vũ hồn chính là Tuyết Ưng còn thứ ba hồn hoàn chính là bão
tuyết, từng tia hàn ý giá lạnh mang nơi này nhiệt độ cấp tốc giảm xuống toàn
bộ hơi nước đóng thành từng hạt tuyết.

Thiên Lâm long dực giải phóng đập mạnh phóng lên trời tránh cái này bão tuyết,
một luồng long khí rơi xuống người tên kia.

Rầm!

Hắn bị cái kia long khí đem hồn lực trấn lại, nơi cái đó long khí rơi xuống dĩ
nhiên là hắn một trong các huyệt đạo lưu thông hồn lực.

-Linh hồn bạo chấn.

Ầm ầm!

Từ Thiên Lâm hai mắt bắn ra vô số đạo hàn quang, cái này hàn quang đem tên kia
thức hải chụi phải to lớn chấn áp, Thiên Lâm chưa dừng lại tay hắn một kiếm
chém ra kèm theo một hắn long uy.

-Đủ rồi.

Lục Dương sắc mặt khó coi cho dừng trận đấy, cái kia kiếm ý chỉ vừa cứa vào
tên kia vai một tơ máu bắn nhau thì bị phá hủy bởi Lục Dương.

-Người tiếp theo.

Thiên Lâm trên đài nhẹ giọng nói, hắn ngữ điệu tuy nhỏ nhưng lại mang ý khiêu
khích toàn trường.

-Được để ta lên.

Lại một cái khác áo trắng thanh niên lên trận, hắn khí thế khác hoàn toàn tên
kia một đạo hàn ý dữ dội tràn ra khiến toàn nơi đây bắt đầu đóng băng.

-Triệu Dương sư huynh là hắn.

-Lân này thì Thiên Lâm hắn xong.

Toàn trường kích động cái này Triệu Dương chính là bọn họ thứ tư ngũ đại thiên
tài.

-Mời chỉ giáo.

Thiên Lâm trên sân đứng một dáng vẻ lạnh lẽo đang nhìn cái này gọi là đệ tứ
thiên tài, ánh mắt hắn hoàn toàn không động.

-Tuyết Vũ.

Bão tuyết nổi lên, hắn thân hình quỷ dị biến mất tại chỗ, Thiên Lâm trên mặt
đôi môi nổi lên mạt độ công nhìn cái này đang tiến về phía hắn thanh niên.

-Băng Tuyết Kiếm.

Trên tay hắn hàn ý cô động thành một thanh kiếm bắn về phía Thiên Lâm.

Ầm!

Băng kiếm không thể gây thương tích cho Thiên Lâm, trên tay hắn long trảo hiện
rồi nhẹ nhàng bóp nát cái này kiếm băng.

Triệu Dương hai mắt khẽ biến trở thành nghiêm nghị, hắn trên tay cô động băng
kiếm rồi ném về phía Thiên Lâm, đầy đủ hai mươi thanh băng kiếm lao về phía
Thiên Lâm.

Thiên Lâm long dực mở ra nhảy khỏi vị trí cũ một tay cầm kiếm một tay long
trảo hướng về phía băng kiếm nghiền nát tất cả.

Băng kiếm nổ nhưng Thiên Lâm vẫn đang lao đến lâm trảo vồ đến.

Ầm!

Triệu Dương không kịp né chỉ thể cứng nganh với cái này long trảo nhưng hắn
không ngờ long trảo quá khủng khiếp chấn hắn một miệng phun đầy máu.

-Ta nhận thua.

Triệu Dương cắn răng nhận thua rồi xuống đài và biến mất khỏi đây, hắn đường
đường đệ tứ thiên tại lại trước mắt người này hoàn toàn bị áp chế hạ xuống hạ
phong không thể gây cho hắn bất cứ tổn thương.

Toàn trường nhìn thấy cảnh này đều tỏa vẻ sợ hãi trước thanh niên này, nhưng
có một tên khác thì không đang âm thầm truyền âm cho đệ nhất thiên tài.

Hắn tuy không cam nhưng chỉ có tên kia mới có thể đánh với người này nếu không
hắn tông sẽ toàn bộ mất mặt.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #31