Độc Hành Thiên Đế Cảm Ứng


Người đăng: hunterdemon

Lúc này Vương Thanh cầm cá nướng trên tay, hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào cá
nướng, một thứ cảm giác kì lạ từ trong miệng Vương Thanh tràn ra, hắn hai chân
ngoe ngẩy cứ như là một đứa trẻ.

Trên miệng hắn cón dính lại một tí dầu mỡ vàng óng, hắn hai con mắt hắn long
lanh tròn xoe nhìn về phía Thiên Lâm.

-Thiên Lâm trước đây ngươi có học nấu ăn sao.

Hắn trên miệng còn dính dầu đang nút ngón tay của mình lúc này mở miệng cười
nhìn Thiên Lâm.

-Đúng, trước đây ta ít khi ở với cha nên ở bên mẫu thân là chủ yếu cũng là người đã dạy ta.

Hắn nhẹ nhàng nói trên mắt đỏ lòe, hắn con tim ấm áp nhưng cũng đau buồn không
thôi, sự ấm áp của mẫu thân sự đau buồn khi bất lực nhìn người chết.

-Ta xin lỗi, ta đã nhắc lại chuyện buồn của ngươi.

Thiên Lâm hắn không nói gì thêm hắn chỉ cười nhạt rồi thu đồ vào nhẫn trữ vật,
lòng hắn mềm yếu nhất thì đó chính là hắn phụ thân và mẫu thân.

Hai người ăn xong cũng bắt đầu đi tiếp, Vương Thanh trong lòng luôn thấy áy
náy dù Thiên Lâm không trách hắn, bầu không khí cũng trầm xuống hẳn đi.

Hai canh giờ sau bọn họ lại dừng lại, lúc này bọn họ đã tiến gần Lạc Triều
Vương Quốc biên giới, bọn họ dừng lại tiến vào một khu rừng nhỏ.

Bịch bịch!

Tim của Thiên Lâm lại đập mạnh, hắn thức hải vô tình sôi lên chiến ý chi tâm
kịch liệt rung động, cổ lão giọng nói vang lên trong đầu hắn.

-Ta chủ chờ ngươi.

Cái này khí thế rất giống với cái kia nam tử chiến giáp, lúc này mặt đất rung
động giữa dội.

Ầm ầm!

Toàn bộ nơi đây bị sụp xuống, Vương Thanh và Thiên Lâm cũng nằm trong phạm vi
nên đã bị rơi xuống đấy.

Hai bọn hắn rơi xuống nơi đây bọn hắn nhìn thấy một cái cổ xưa cung điện, toàn
thân cung điện toàn một màu đen và xám bao trùm.

-Độc Hành Thiên Đế.

Ầm ầm!

Một lời vừa thốt ra từ Thiên Lâm nơi đây rung động giữ dội phản phất như đang
sống lại, một tia sáng hướng hai người bọn họ đánh vào.

Vèo!

Hai người bọn họ bị truyền tống vào trong đây đại sảnh cung điện, nơi đây đại
sảnh chẳng có gì ngoài sáu mươi ba pho tượng đá, từng pho tượng tỏa ra mạnh mẽ
chiến ý, bọn họ cái này tượng trên người mặc cổ xưa chiến giáp.

-Đây là đâu.

Vương Thanh hai mắt cực kì cảnh giác lên tiếng, tiếng hắn lại một lần nữa vọng
lại, nơi đây cung điện không có ai nhưng Thiên Lâm hắn lại cảm giác có một đôi
mắt đang nhìn chằm chằm hắn.

-Ta chủ, ta chờ ngươi rất lâu rồi.

Đúng lúc này một cái dáng người ông lão xuất hiện, hắn tóc trắng trường bào
màu đen trên tay là một thanh kiếm cổ.

-Ngươi chờ ta.

Thiên Lâm che trước mặt Vương Thanh rồi tiến từ từ về cái kia ông lão.

-Thiên Lâm đây là cái gì.

Vương Thanh âm thầm truyền âm cho Thiên Lâm.

-Ta không biết.

-Các ngươi không cần phải sợ, ta chủ hi vọng ngươi có thể đem chúng ta trở về Đại Thiên thế giới.

Nói xong thân ảnh ấy biến thành một bàn tay, cái này tay trái trên tay tràn
đầy vảy rồng, cánh tay ấy đột nhiên bắt vào Thiên Lâm tay trái.

Thiên Lâm không tự chủ được hắn võ hồn cũng bắt đầu nổi lên từng đường vảy
rồng màu vàng nhưng cái này cánh tay vảy lại là màu đổ đậm như là máu tươi.

-Thiên Lâm ngươi không sao chứ.

Vương Thanh ôm hắn cái kia cánh tay liếc nhìn hỏi thăm hắn.

-Ngươi không sao đâu hãy tìm một nơi luyện hóa cái này cánh tay, nó sẽ giúp ngươi thu được vô cùng chỗ tốt.

Bóng mờ thanh niên lại hiện ra trong hắn đại não nhắc nhở hắn.

-Vương Thanh ngươi hộ pháp cho ta, ta cần phải triệt để đem cái này cánh tay hoàn toàn khống chế.

-Được

Thiên Lâm tiến vào hắn thức hải vận chuyển chiến ý chi tâm đem cái này chiến ý
và hắn tự thân tinh thần lực thuần hóa cái này cánh tay.

Cái này cánh tay hoàn toàn không phản kháng từ từ tiếp nhận hắn tinh thần lực
và chiến huyết, cư như vậy một ngày trôi qua hắn toàn tâm vào luyện hóa cái
này cánh tay.

Trên người Thiên Lâm lúc này xuất hiện từng đợt ánh sang, từng tia từng tia
chui vào hắn cánh tay, hắn hồn lực đột phá bốn mươi cấp độ, sau lưng chậm rãi
một màu xám hồn hoàn nổi lên.

Hắn cái này màu xám cấp độ hoàn hồn nhìn vô cùng kinh khủng đã trở thành hắn
thứ ba hồn hoàn của võ hồn thứ hai.

Gầm!

Hắn gầm lên toàn bộ xung quanh đều bị hắn chấn động, long uy cái này võ hồn
lại là tinh thần công kích võ hồn, không chỉ hồn lực tăng lên tinh thần lực
đấu khí cũng mạnh mẽ tăng lên.

Hắn tinh thần lực đã vô cùng lớn bây giờ đã lớn bằng mộ cái hồ còn tự thân đấu
khí đã hoàn toàn độ phá đấu vương.

Hắn bây giờ cho dù gặp phải lực hoàn hồn sư cũng có thể đối phó còn với thất
hoàn hồn sư thì chạy chốn là không thành vấn đề.

-Thiên Lâm ngươi ngươi, cái này màu xám hồn hoàn là sao

Sau khi thấy màu xám hồn hoàn thì Vương Thanh cũng giật cả người nắm lấy bả
vai Thiên Lâm.

-Ta cũng không biết, nhưng cái này cánh tay ta đã luyện hóa hoàn toàn.

Vương Thanh nghe vậy không biết nói gì chỉ đành gật đầu nhìn Thiên Lâm đầy hâm
mộ.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #28