Khảo Hạch Mở Ra.


Người đăng: nguyenvanquanga

Khi Vạn Hoa Quân lầm lũi tiến vào sâu Cơ Nghiệp Chi Thành thì ở bên ngoài Đàm
thôn thời điểm này dị tượng vẫn chưa kết thúc, bầu trời bị màn đêm nuốt gọn,
cảm giác ngột ngạt, bí bách vô cùng, phía xa nơi chân trời Trầm Tử Sơn cột
sáng màu vàng kim kéo dài, quang mang mãnh liệt thay thế cho thái dương chiếu
rọi khắp thiên không.

Nơi hạ du Nguyệt Giang, cổ lão quan đạo đầu thôn tụ tập vô số bóng người,
những người này lập thành nhóm đội, mỗi nhóm đội nhân số trên một trăm, bọn họ
y phục không đồng nhất, phong thái không đồng nhất, trong đó đa phần là thiếu
niên trẻ tuổi.

" Thiên Cơ Các tổng các chủ nhã hứng bốc quẻ, Đàm thôn phát sinh chuyện lạ
ngàn năm chưa từng xuất hiện qua, quẻ ứng với thiên địa thai nghén ra dị vật,
hơn nữa địa phương này còn là lối vào di chỉ Phiêu Miễu đạo tràng đại tông môn
thời viễn cổ.

Phiêu Miễu đạo tràng theo biên niên sử ghi chép lại, cách đây hai ngàn bảy
trăm năm là tông môn lớn nhất Á La đại lục, về sau vì một vài lý do, bị liên
minh thập đại tông môn vây giết, mặc dù tuế nguyệt vùi dập, hoàng kim trở
thành cát bụi nhưng bên trong không biết chừng lại chứa đựng thiên đại kỳ
duyên.

Hôm nay ba trăm tông môn cùng đưa đến đều là lứa anh hào trẻ tuổi, Phiêu Miễu
đạo tràng di chỉ vừa vặn là nơi lịch duyệt hiếm gặp, vậy nên Thiên Cơ Các tư
cách tông phái đứng đầu, quyết định mở ra cổ lão quan môn, dùng Khai Thiên
Linh Cảnh phối hợp với di chỉ Phiêu Miễu đạo tràng, tiến hành khảo hạch, kỳ
khảo hạch năm mươi năm một lần.

Tại bên trong Khai Thiên Linh Cảnh thả ra bảy vạn oan hồn, thời gian một
tháng, đệ tử mỗi môn phái, kẻ nào thu thập được nhiều oan hồn nhất sẽ chú định
là môn chủ đời sau, cá biệt đối với đệ tử Thiên Cơ Các, hạng nhất khảo hạch
chiếm một suất gia nhập Vạn Cổ Thần Đình ".

Một lão giả cao gầy phong thái tựa tiên nhân trầm giọng lên tiếng, thanh âm
như thiên lôi chấn động bát phương thuận lợi đi vào tai tất cả chúng nhân.

Lập tức tiếng hò reo ngập trời quanh quẩn, hơn ba vạn đệ tử của ba trăm tông
phái ai nấy thần tình kích động đều hấp vào một ngụm khẩu khí, trong ánh mắt
hiện lên mong đợi cùng mãnh liệt quyết tâm.

Ngưng một chút lão giả lại đưa tay ra hiệu khiến cho không khí chợt trầm xuống
:" Kẻ nào lấy được dị vật, giao nộp cho Thiên Cơ Các sẽ được ban thưởng hậu
hĩnh, đồng thời chiếm suất thứ hai trong ba suất duy nhất tiến vào Vạn Cổ Thần
Đình!".

Vạn Cổ Thần Đình!.

Danh tự này đối với bất kỳ tu chân giả nào cũng đều tạo ra oanh động như sét
đánh bên tai, một suất tiến vào Vạn Cổ Thần Đình có sức hấp dẫn cực kỳ to lớn,
bọn họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thậm chí là vị trí môn chủ đời sau chỉ để được
gia nhập làm một tên ngoại môn đệ tử Vạn Cổ Thần Đình.

Tương truyền Thiên Cơ Các chủ Lâm Thiên Nhất, nhân vật đỉnh phong của toàn bộ
Á La đại lục, tu vị hắn đã đạt đến Nhập Đạo cảnh, trước kia cũng là ngoại môn
đệ tử Vạn Cổ Thần Đình.

Lòng người háo hức, bầu không khí rộn ràng lấn áp đi khung cảnh vốn thê lương
tịch mịch, lúc này người dân Đàm thôn cũng đã ra hết bên ngoài tụ tập ở một
chỗ, âm thầm quan khán, thiếu niên Đàm thôn ai nấy đều đỏ mắt, bàn tay xiết
chặt, hận mình không phải là người của tu chân thế giới.

" Sẵn sàng chưa! " Lão giả cao gầy lớn giọng, ánh mắt như điện nhìn ngó xung
quanh một vòng.

" Sẵn sàng! " Vạn người đồng thanh.

" Tốt! " Lão giả bĩu môi cười, đồng thời cánh tay vung nhẹ, lập tức vùng ngực
y le lói hào quang, một mảnh ngọc bội trong suốt lớn chừng nắm tay người
trưởng thành gào thét mà ra, tại trên bầu trời lăng lập, quang mang dìu dịu
phun trào kéo theo bát phương oanh minh chấn động, uy áp mãnh liệt từ tấm ngọc
bội ngập trời bộc phát, đè ép hạ thiên.

Chúng nhân đồng thời đưa mắt nhìn lên, cung kính cúi đầu, Khai Thiên Linh Ngọc
bảo vật trấn tông của Thiên Cơ Các cũng là chìa khoá mở ra cánh cửa câu thông
với Đại Thiên Thế Giới, trong số những người ở đây tuyệt đại đa số đều mới lần
đầu tiên được thấy qua.

Lão giả cao gầy lắc lư chòm râu, vẻ mặt cao ngạo, y lại nhấc tay một chỉ khiến
cho Khai Thiên Linh Ngọc chợt chấn động, sau đó nhằm hướng cổ lão quan đạo phi
tốc tiếp cận, chớp mắt liền rơi vào bên trong, quang mang bạo phát bao trùm
tất cả.

" Trong Khai Thiên Linh Cảnh cạnh tranh công bằng, hạn chế sát thương, đồng
môn huynh đệ phải tận lực giúp đỡ nhau, kẻ nào có thể bình an rời khỏi khảo
hạch từ đó một bước lên mây, kẻ nào mang danh dự về cho tông môn chính là đời
sau môn chủ ".

Trưởng bối nhiệt tình căn dặn, ngoài mặt thì ba trăm tông môn riêng biệt có vẻ
vô cùng hoà ái, nhưng thực tế thì khác, bọn họ âm thầm truyền tin cho chúng đệ
tử, cũng đã vạch ra đường đi nước bước từ rất sớm.

" Giết được thì giết, cướp được thì cướp, trong khảo hạch ngươi sống ta chết
tuyệt đối không có loại chuyện động lòng trắc ẩn, ngoài thu thập oan hồn phải
tích cực tìm cho bằng được dị vật.. Lấy hưng suy của tông môn làm tiên chỉ,
đừng vì lời ngon tiếng ngọt của Thiên Cơ Các mà lay động bản tâm ".

Theo đó, hơn ba vạn nhân ẩn từ cổ lão quan đạo lít nhít tiến vào, bọn hắn phân
biệt nhìn nhau, sự hoà ái vừa rồi còn hiện rõ trên khuôn mặt từng người tự
nhiên biến mất, thay bằng nồng đậm thù hận, nồng đậm điên cuồng, tựa hồ dĩ
vãng đã là địch nhân của nhau vậy.

Sau mấy ngàn năm cuối cùng Cơ Nghiệp Chi Thành cũng phát sinh động tĩnh.

Phong vân chuyển, thiên kiêu Á La đại lục ai chìm ai nổi?.

Khảo hạch mở ra, vạn chúng tranh phong!.

Mọi chuyện phát sinh ở Đàm thôn Vạn Hoa Quân không hề hay biết, dưới âm hàn
chi khí càng lúc càng trở nên lăng lệ hắn vẫn cắn chặt răng, vẻ mặt không chút
biểu tình.

Từ lần thổ nạp cuối cùng đã trôi qua thêm ba canh giờ, ở trong thế giới này
Vạn Hoa Quân hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, đáng lý ra hắn đã có thể
trùng kích bát khiếu nhất cử tiến vào hàng ngũ Hoá Cốt kỳ tu chân giả, nhưng
Vạn Hoa Quân lại không làm như vậy, bản thân hắn mặc dù chưa hẳn là người cầu
toàn, bất quá, trải qua sinh tử biến cố, trong đầu Vạn Hoa Quân vô tình mà
nhiều thêm một cái ý niệm " Dục tốc bất đạt ".

" Đùng Đoàng! " Mảnh thế giới thình lình chấn động kịch liệt, cát bay đá chạy,
ngay cả bầu trời u vụ cũng tự hành tiêu thất, một cỗ khí tức hết sức thần
thánh mạnh mẽ bao trùm bốn phương tám hướng, bên dưới khí tức này Vạn Hoa Quân
cảm giác da đầu tê dại.

Phong bạo quần nát thiên không, địa chấn dữ dội, mặt đất nổ tung, Vạn Hoa Quân
ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, trong lòng sợ hãi, chưa kịp hiểu ra chuyện gì
đang phát sinh.

Sau hơn mười cái hơi thở ngay khi dị biến tán đi, trên bầu trời Cơ Nghiệp Chi
Thành chợt nhiều thêm một vầng mặt trời, mặt trời này màu trắng bạc, ánh sáng
mờ nhạt trùng điệp phủ xuống chiếu rọi khắp nơi, kết hợp hoàn mỹ với khung
cảnh nhìn thế nào cũng đều vô cùng thê lương, hạo hãn.

Nơi mi tâm Vạn Hoa Quân bỗng nhiên hiện lên một cái đồ án, đồ án này bản thân
hắn không nhìn thấy được, rõ ràng là chuỗi các ký tự cổ ngữ phức tạp hợp thành
một dãy số : 30489.

Mất nửa canh giờ hồi phục tâm tình, Vạn Hoa Quân tiếp tục tiến về phía trước,
dưới ngân dương tề chiếu Vạn Hoa Quân dễ dàng bước đi mà không cần phải mò mẫm
trong bóng tối.

Xa xa thành trì nối tiếp thành trì, tựa hồ là vô biên vô tận vậy, khung cảnh
bàng bạc hiện lên trong tầm mắt khiến cho Vạn Hoa Quân kinh hãi không thôi.

Hắn đã từng mường tượng diện tích của Cơ Nghiệp Chi Thành nhưng xem ra vẫn
chưa hoàn toàn chính xác.

" Phải bỏ bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tài nguyên mới xây dựng nên được địa
phương vĩ đại như thế này ?" Vạn Hoa Quân thở dốc.

Phía trước tầm mắt, khoảng cách hơn mười dặm lộ trình mọc cao một toà thành
trì, tường thành màu đen như vẫn thạch, bóng loáng như đồng thau, thi thoảng
lại tản mát ra trận trận ba động, nhìn sơ, ước chừng phải lớn đến hơn mười lần
diện tích toàn bộ Đàm thôn.

Mỗi trận ba động mặc dù cường độ yếu ớt, cũng có thể tại vì khoảng cách quá
xa, nhưng chừng ấy đủ để khiến cho đáy lòng Vạn Hoa Quân rét lạnh, theo hàn
phong thổi tới Vạn Hoa Quân mơ hồ nghe được vài thanh âm anh nhi gào khóc,
nhàn nhạt tiếng quỷ khiếu rợn người, trong thiên địa này thê lương quanh quẩn.

" Thiết Ngưu không biết ra sao rồi! Có lẽ vẫn bình an " Vạn Hoa Quân tự trấn
an bản thân.

Từ sau khi thiên địa phát sinh dị biến thì hàn khí cũng âm thầm tán đi, Vạn
Hoa Quân có phần tiếc nuối, bản thân hắn muốn mượn nhờ hàn khí trùng kích nốt
bát khiếu, cốt khiếu cuối cùng, mà trong hoàn cảnh này tự nhiên là bất khả
thi, Vạn Hoa Quân không muốn chỉ vì một phân lượng nhỏ mà đặt cược ra đại
giới.

Thiên không tờ mờ, dưới ánh sáng bàng bạc bao trùm, nhân ảnh thanh niên bạch y
đang nhằm hướng hắc thành cao lớn chầm chậm tiến đến, cảm tưởng như giữa một
đêm hạo nguyệt sáng tỏ có kẻ mộng du không điều khiển được bước chân.

Khung cảnh này hiện lên cực kỳ ma mị, mông lung, ở một địa phương nào đó trong
Cơ Nghiệp Chi Thành, Thiết Ngưu đang ngồi, lưng dán chặt trên tảng đá lớn rơi
vãi từ một phế tích lân cận, mồm không ngừng thở dốc.

" Bà mẹ nó! Từ đâu chui ra lắm oan hồn vậy không biết? " Thiết Ngưu vừa nói
vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Lúc này bên ngoài Đàm thôn, một tấm bia đá độ cao trăm trượng được ngay ngắn
dựng lên, chân chôn đại địa, đỉnh hướng hư không, phía trên quang mang bàng
bạc lập loè lưu động, có thể nhìn thấy rõ vô số cái danh tự phân biệt đang
chầm chậm chuyển dịch, cố định theo phương thẳng đứng.

" Số 18.. Khâu Thiên Tứ, đệ tử hạch tâm Kháo Sơn Tông, hắn vậy mà đứng hạng
nhất! ".

" Thử tìm xem Lôi Động của Thiên Cơ Các đang ở đâu? ".

" Kia rồi, hạng tám trăm, 340 điểm! ".

" Rất có khả năng Lôi Động thu thập được ba đầu Quỷ Thủ, bốn đầu Quỷ Linh,
hiễn nhiên hắn không tham lợi nhỏ ".

" Đúng vậy! Trong bảy vạn oan hồn được thả ra từ Khai Thiên Linh cảnh có đến
hơn sáu vạn oan hồn thông thường, cùng đó là bốn ngàn Quỷ Linh, ba ngàn Quỷ
Thủ, một ngàn Quỷ Tướng, chín trăm Quỷ Vương... Một trăm còn lại.. E rằng hơi
hơi quá tầm ".

" Hừ! Ta cam đoan ba vạn tên tiểu tử kia khi gặp được Thiên Niên Tiên Quỷ đều
phải vắt giò lên cổ mà chạy, bởi ngay như Túc Mệnh cường giả cũng vô pháp đối
phó ".

" Thực sự mong đợi a! Không biết kỳ này kẻ nào sẽ đạt được hạng nhất! ".

" Ngoài Lôi Động ra thì còn ai vào đây nữa !".

Thanh âm nghị luận vang lên, có kích động, có mong chờ, năm mươi năm, rốt cuộc
phong vân lại chuyển trên bầu trời Á La đại lục.


Thiên Hạ Độc Hành - Chương #7