Tông Chủ Đại Hội - Ngày Thứ Hai


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Ngày hôm nay Đại Hội Tông Chủ đã bước sang ngày thứ hai, hôm nay sẽ diễn ra
Hội Săn. Thể lệ của Hội Săn là mỗi tông môn cử ra ba đệ tử tham gia, mỗi phẩm
hạng ma thạch đem về sẽ được tính điểm khác nhau. Nhất phẩm ma thạch là một
điểm, nhị phẩm ma thạch là hai điểm, tam phẩm ma thạch là bốn điểm, những ma
thạch hạng phẩm cao hơn điểm cũng vì thế mà tăng lên.

Nơi mà hôm nay các tông chủ tụ tập chính là bên ngoài của Thánh Địa Ma Đô,
lãnh thổ của hàng ngàn loài ma thú sinh sống, rộng lớn vô cùng. Bên trong
Thánh Địa Ma Đô ma thú mạnh cỡ nào cũng có, cấp bậc Thánh Thú cũng có vài con.

Long Thiên lần này không để Thiên Mộng tham gia, Thánh Địa Ma Đô là nơi thế
nào chẳng lẽ Long Thiên lại không biết. Bên trong Thánh Địa Ma Đô, ma thú
chính vì cấp bậc nào cũng có, tu luyện bao nhiêu năm đều có nên có những người
vào trong một đi không trở lại. Người biến mất trong Thánh Địa Ma Đô có hai
nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất là bị ma thú giết chết, còn nguyên nhân thứ hai là bị
người khác giết chết. Thế nhưng cho dù có vì lý do nào thì người ta cũng không
truy cứu nữa, bởi một lẽ chết trong Thánh Địa Ma Đô dù là vì nguyên nhân nào
cũng bị ma thú ăn mất xác, như vậy còn có cái gì để khám nghiệm xem chết vì
nguyên do gì.

Tham gia hội đi săn lần này, Long Thiên đã đoán trước ý đồ của Huyền Thiên
Minh, hắn không còn lựa chọn nào khác đành phải thí tốt. Long Thiên cử Trần
Duy, Liêu Minh và Tiêu Phong tham gia phần thi này. Đối với quyết định này của
Long Thiên, Bạch Phụng có chút bất mãn.

Bạch Phụng cảm thấy bất mãn cũng là có nguyên do, luận về cảnh giới tu luyện
hay kinh nghiệm thực chiến thì Bạch Phụng hơn hẳn ba người kia. Bạch Phụng lần
này đi cùng Long Thiên đến Tông Chủ Đại Hội cũng là vì muốn lập công, làm vẻ
vang Bá Long Tông. Phần thi Hội Săn là một trong những cơ hội để hắn thể hiện
bản lãnh vậy mà Long Thiên lại không cho hắn tham gia, lại chọn ba người cái
gì cũng không bằng hắn, Trần Duy, Tiêu Phong và Lưu Minh.

Đứng tại một bên lúc này, Phong Nha từ sau sự việc xảy ngày hôm qua, trong
lòng cũng đã đoán được ra nguyên do khiến Long Thiên không chọ Bạch Phụng,
thay vào đó lại chọn ba người Lưu Minh, Trần Duy và Tiêu Phong. Phong Nha khẽ
liếc về phía Huyền Thiên Minh, trưởng lão đứng sau lưng Huyền Thiên minh bỗng
nhiên nhìn ngang ngó dọc rồi lặng lẽ rời đi.

Phong Nha còn đang muốn theo dấu trưởng lão kia thì bị Thiên Mộng đứng tại
trước mặt cản lại, Thiên Mộng vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy

"Ngay cả ta còn không phải đối thủ của lão, ngươi lấy cái gì để ngăn cản lão?"

Phong Nha hai mắt trợn tròn, một phen bỡ ngỡ. Thiên Mộng ngày thường ngái ngủ
bộ dạng, cái vẻ nghiêm nghị này rốt cuộc là thế nào. Tuy không hiểu lắm nhưng
Phong Nha có thể cảm nhận được cỗ khí tức trong người Thiên Mộng lúc này cũng
đang gào thét, Thiên Mộng khẳng định cũng đang vô cùng tức giận.

Thấy Phong Nha không còn ý định đi theo trưởng lão kia nữa, Thiên Mộng ngoái
lại cũng không thấy bóng dáng của trưởng lão kia. Lúc này Thiên Mộng mới trở
về vị trí, trước khi đi hắn còn lạnh lùng nói

"Sống ở đâu tuân theo luật ở đấy, Bá Long Tông chúng ta tại đây hoàn toàn
không có tiếng nói, hoàn toàn nghe theo người ta."

Phong Nha nghe được những lời vừa rồi cũng chỉ biết thở dài một cái. Đúng vậy,
Bá Long Tông tại Thần Tấn đế quốc này chỉ là một cái Đệ Cửu tông nhỏ nhoi,
hoàn toàn không có tiếng nói. Hơn nữa Tông Môn Đại Hội tại quốc gia nào do
tông môn đứng đầu quốc gia đó chủ trì, thể lễ cũng là do tông môn đứng đầu
quyết định.

Hội Săn giống như một tục lệ của Đại Hội Tông Chủ tại Thần Tấn Đế Quốc, nó đã
được Huyền Hỏa Tông đưa vào thể lệ được gần một trăm năm nay. Nói là Hội Săn
chứ thực ra là cơ hội để Huyền Hỏa Tông cảnh cáo những tông môn dám chống đối
bọn họ, không thường xuyên đem lễ vật hiếu kính bọn họ.

Long Thiên hai tay siết lại, chỉ hận thời cơ chưa đến nên vẫn chưa đem Huyền
Thiên Minh kia thủ cấp chém xuống. Long Thiên vẻ bề ngoài thì vẫn cứ vô cùng
bình thường thế nhưng thực ra hắn lại đang bên trong tinh thần hải, đứng tại
trước mặt hệ thống vòng quay may mắn, cái hệ thống mà Long Thiên đặt cho một
cái tên là "Bán Hành Hệ Thống".

Long Thiên lần này cái gì cũng thật cấp bách, nếu như hắn cứ mãi ở cảnh giới
Luyện Khí Trung Kỳ như hiện giờ chỉ e là trong thời khắc quan trọng lại làm
hỏng việc. Long Thiên cái gì cũng không có chỉ có điều kiện và gái đẹp, vung
tay một cái hiện ra mấy chục cái rương đựng linh thạch trung phẩm, mỗi cái
rương lại chứa bên trong hơn hai trăm viên linh thạch trung phẩm.

Long Thiên nạp vào trong hệ thống, linh thạch trung phẩm nhìn thì nhiều như
vậy nhưng sau khi nạp vào lại chỉ được có mười lần quay. Long Thiên trong lòng
cũng có chút hồi hộp, lỡ như quay phải ô dịch chuyển, hiện tại lại bị đem dịch
chuyển đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó thì những bí mật kinh thiên động địa
của hắn sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý trên toàn đại lục.

Long Thiên trong lòng có chút phân vân, hay là hắn cứ đợi sau khi trở về phòng
rồi hẵn quay thử. Thế nhưng Long Thiên lại nhìn ba cái đệ tử kia đứng khởi
động, bọn họ bắt gặp ánh mắt Long Thiên liền ưỡn ngực thẳng lưng, ngẩng cao
đầu đặt tay phải lên ngực trái tim vị trí. Long Thiên hiểu được ba cái tên
ngốc kia đang muốn ám chỉ điều gì liền cười khổ một cái.

Long Thiên đúng là không thể dương mắt nhìn những người vì Bá Long Tông, vì
hắn mà chịu thiệt thòi. Hắn hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại tinh thần
hải đối diện với "Bán Hành Hệ Thống". Long Thiên muốn cứu ba người kia không
phải là không có khả năng, Thiên Mộng dù sao cũng chỉ kém cảnh giới của trưởng
lão kia một chút, nếu như có thần khí thì Thiên Mộng nhất định cùng trưởng lão
kia miễn cưỡng đánh hòa.

Long Thiên lúc này cái gì cũng mặc kệ, hắn nhất định không để cho Huyền Thiên
Minh đạt được mục đích, càng không thể để cho ba người kia phải chịu thiệt
thòi. Long Thiên hít một hơi thật sâu, trong cuộc đời hắn, đây là lần thứ ba
hắn hồi hộp như vậy. Lần thứ nhất là khi Bá Long Tông gặp đại nạn, lần thứ hai
là khi Nguyệt Tuyết chuẩn bị hạ sinh nhưng Long Thiên lại không kịp trở về
đành vạn sự nhờ vào may mắn, mang hệ thống ra thử vận may.

Long Thiên lần này kết quả thu được thế nào cũng không thể nói trước, dù sao
hắn cũng chỉ có mười lần quay. Trong quá khứ đã có không ít lần Long Thiên hơn
hai mươi lần liên tiếp quay vào ô "Chúc bạn may mắn", hai mươi lần còn như
vậy, huống hồ là mười lần. Long Thiên hai tay vỗ mạnh vào mặt làm cho khuôn
mặt hằn lên dấu vết mười ngón tay. Chuẩn bị trước tinh thần, sau khi chuẩn bị
hoàn tất thì mới bắt đầu ấn vào "Quay".

Bên ngoài Hội Săn đã chuẩn bị diễn ra, các đệ tử mỗi đội được nhận một nhẫn
không gian dùng để lưu trữ những ma thạch kiếm được. Phần thi này được diễn ra
từ sáng sớm cho đến chiều tà thì kết thúc. Trong lịch sử tham gia Hội Săn, có
rất nhiều nhóm đệ tử một đi không trở về. Thế nhưng phần thi này lại không bị
Hội Đồng Tông Môn phản đối bởi nó mang tính thực tế cao.

Trên thế gian này, con người tu luyện để làm gì? Chẳng phải người người tu
luyện, nhà nhà tu luyện là để giết ma thú hay sao? Thế giới này cường giả vi
tôn, người ta chỉ quan tâm đến kẻ mạnh, chỉ quan tâm đến kẻ thắng cuộc. Cũng
chính vì thế nên trong phần thi này, đội nào giành chiến thắng sẽ được mọi
người không ngớt lời khen ngợi, công danh địa vị sau này cũng vô cùng sáng
sủa. Thế nhưng còn những đội tiến vào Thánh Địa Ma Đô mà một đi không trở lại
thì sẽ không được một ai nhắc tới, ngay cả tông chủ bọn họ cũng coi như bọn họ
chưa từng tồn tại.

Cái này tại nơi đây đã là quy luật của cuộc sống, ăn sâu màu máu tủy, suy nghĩ
của con người. Thế giới này chỉ tồn tại một đạo lý duy nhất, thắng làm vua
thua làm giặc. Kẻ chiến thắng được người người tôn vinh, còn kẻ thua thì không
một ai quan tâm đến.

Long Thiên tuy rằng xuất thân từ hắc đạo, thế nhưng hắn so với những con người
sống tại thế giới này vẫn không máu lạnh bằng. Hắc đạo, xã hội ngầm tôn trọng
nhất chính là loại người gì, tôn trọng nhất chính là người nhân nghĩa, những
kẻ trung thành. Trần Duy, Lưu Minh và Tiêu Phong, ba người bọn hắn dẫu biết
lần này đi cùng Long Thiên chắc chắn lành ít giữ nhiều thế nhưng trong khi một
ngàn đệ tử ai cũng tỏ ra sợ hãi, ba người bọn hắn đứng lên xung phong đi cùng.

Long Thiên cũng vì cái này mà trong lòng đối với ba người kia sinh ra hảo cảm,
Bá Long Tông luôn cần những người giống như vậy, Long Thiên luôn cần có những
tay chân giống như vậy. Long Thiên lần này chẳng qua là vì bất đắc dĩ nên mới
phải cử ba người bọn hắn tham gia Hội Săn, còn lại Phong Nha, Bạch Phụng và
Thiên Mộng là để cho tối nay tham gia Tỉ Thí.

Tỉ Thí thì Huyền Thiên Minh không thể giở trò được, bởi trước mặt đông người
như vậy chứng kiến, nếu như hắn dám giở trò thì ai cũng có thể trở thành nhân
chứng cáo buộc hắn. Long Thiên về việc chọn ba người tham gia Hội Săn cũng là
nghĩ đi nghĩ lại rồi mới quyết định. Dù sao đi nữa tại nơi này cảnh giới vẫn
là quan trọng nhất, thế nên Long Thiên mới giữ lại ba người có cảnh giới cao
nhất trong số sáu đệ tử cùng hắn tới tham dự Tông Chủ Đại Hội.

Các đội tham gia đứng tại vị trí của mình, đứng trước tất thảy là một trung
niên lão giả, mặt vuông chữ điền, nước da màu nâu, thân mặc hắc sắc trường
bào. Trung niên lão giả này là một trưởng lão của Huyền Hỏa Tông, đồng thời
cũng là trọng tài cho phần thi này, tên của hắn là Đại Vũ.

Đại Vũ trước khi các đội bắt đầu phần thi của mình, hắn phát cho mỗi người một
quả pháo hiệu, rồi sau đó cẩn thận dặn dò

"Các ngươi hãy nhớ cho thật kỹ những ma thú mạnh phần lớn tập trung lại khu
vực trung tâm của Thánh Địa Ma Đô cho nên các ngươi không được tiến sâu vào
bên trong mà chỉ được săn ma thú ở khu vực ngoài rìa. Các ngươi nên nhớ thắng
thua không quan trọng, năm nay không thắng thì năm sau thắng, trọng yếu nhất
chính là tính mạng của mình. Nếu muốn sống sót quay trở về gặp lại huynh đệ
đồng môn, gặp lại gia đình thì chỉ nên săn ma thú ở ngoài rìa, gặp ma thú mạnh
thì lập tức bỏ chạy, đồng thời bắn pháo hiệu, sẽ có người tới cứu các ngươi"

Sau khi nghe Đại Vũ nhắc nhở, những đệ tử lần đầu tham gia tỏ ra vô cùng sợ
hãi, cứ nghĩ đến việc bản thân có thể trở thành mồi cho ma thú là mặt đã sợ
đến tái xanh. Ngược lại với những đệ tử năm đầu tiên tham gia, những đệ tử các
năm trước đã từng tham gia và sống sót trở về bộ dạng hết sức tự tin, một chút
sợ hãi cũng không có.

Đó cũng chính là mục đích của phần thi này, đối mặt với cái chết sẽ khiến
người ta tiến bộ vượt bậc về nhiều mặt. Đại Vũ để cho những đệ tử này một
khoảng thời gian để bọn họ cái gì chưa chuẩn bị xong thì chuẩn bị hoàn chỉnh.

Sau khi thấy những đệ tử kia đã chuẩn bị hoàn tất, Đại Vũ đứng tại một bên
phía trước, tay cầm một là cờ lớn. Đại Vũ phất mạnh cờ, hô lớn một tiếng

"Bắt đầu!!!"

"Vụt..vụt...", những đệ tử chỉ trong chớp mắt đã lao vút vào trong rừng, thân
thủ người nào cũng vô cùng linh hoạt. Long Thiên lúc này đang đứng trước mặt
hệ thống, lần này đã là lần quay cuối cùng, chín lần trước đó lần nào cũng là
"Chúc bạn may mắn".

Long Thiên càng lúc lại càng cảm thấy hồi hộp, bên ngoài đã truyền tới hiệu
lệnh bắt đầu Hội Săn. Long Thiên lần này được ăn cả ngã về không, có cứu được
ba người kia hay không toàn bộ đều phụ thuộc vào lần quay này. Vòng quay cứ
thế chậm lại rồi dừng hẳn, trước mặt Long Thiên hiện ra một cái bảng hệ thống,
bên trong ghi một dòng chữ

.

.

P/s: Khuyến Cáo tất cả mọi người!! "Đối mặt với cái chết giúp con người ta
tiến bộ vượt bậc", cái này chỉ là trong truyện, mọi người tuyệt đối không làm
theo.

Ta xin nhấn mạnh một lần nữa, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC LÀM THEO!!!

๖ۣۜPeanutღ - Thành viên trong nhóm tác giả tại truyenyy.com


Thiên Hạ Đệ Nhất Tông - Chương #42