Long Tiểu Hoa


Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Long Thiên bộ dạng hiện tại vô cùng thê thảm, lúc này ba người vợ của hắn cùng
Lăng Thiên Hàn cũng đã đi đến. Nguyệt Tuyết, Uyên Uyên và Hồng Duyên ba người
chứng kiến Long Thiên bị đánh cho đứng cũng không vững liền sát khí nổi lên.

Long Thiên cười gằn, hai chân dang rộng bằng vai bắt đầu thủ thế. Long Thiên ở
trong giới hắc đạo vô cùng nổi tiếng bởi khả năng đánh nhau, thành tích của
hắn chưa một lần bại trận. Long Thiên mười hai tuổi đã học đánh đấm, mười năm
tuổi đã trở thành bất khả chiến bại. Tuy nhiên giới hắc đạo không có dùng nắm
đấm để giải quyết vấn đề mà bọn họ dùng vũ khí nên cũng khá lâu rồi hắn không
có được vận động chân tay như thế này.

Lăng Thiên Hàn ban đầu kiếm bên hông đã chuẩn bị xuất ra nhưng thấy bộ dạng
này của Long Thiên liền bỏ ngay ý định can thiệp, hắn nói

"Ta hiểu cảm giác của ba vị phu nhân nhưng trận chiến này nên để tông chủ tự
mình giải quyết thì hơn"

"Tự mình giải quyết? Lăng Thiên Hàn, ngươi không có mắt sao? Không thấy hắn
đang bị đánh rất thảm sao?" - Uyên Uyên tức giận mắng Lăng Thiên Hàn

"Hắn nói đúng đấy. Các ngươi tốt nhất đừng có can thiệp vào, nếu không nó sẽ
không vui đâu!"

"Giọng nói này phát ra từ đằng sau?", Lăng Thiên Hàn kiếm trong chớp mắt đã
xuất ra bất quá vừa định quay lại thì ăn ngay một quyền vào mặt khiến cho mấy
cái răng chào hắn mà đi. Thiếu nữ này có mái tóc dài màu xanh lam, mặt nhỏ,
mắt sếch, da trắng như tuyết.

"Cô là ai? Là địch hay thù?"

Uyên Uyên cùng Nguyệt Tuyết và Hồng Duyên lùi lại cảnh giác. Thiếu nữ này tuổi
tác ngang bằng Long Thiên, xét về chiều cao thì thấp hơn hắn nửa cái đầu, luận
về diện mạo cũng vô cùng xinh đẹp nhưng nét đẹp của nàng là một nét đẹp khiến
người khác cảm thấy sợ hãi, giống với bộ dạng bản chất nguyên thủy của Long
Thiên.

"Ta là người mà nó yêu nhất, tỷ tỷ của nó." - thiếu nữ cười, vẻ mặt đầy nguy
hiểm

"Tỷ tỷ của Long Thiên??" - Uyên Uyên

"À, còn nữa. Ta còn là người cướp đi lần đầu của nó" - nàng cười

Cả ba người vừa mới nghe được liền mặt đỏ bừng cả lên, bọn họ đương nhiên hiểu
nàng vừa rồi là đang nói đến cái gì. Long Thiên trước kia có một người chị hơn
hắn hai tuổi, trong lần hắn bị bắt cóc làm con tin, chị hắn vì cứu hắn mà
cưỡng bức tập thể, không lâu sau đó chị hắn liền tự sát. Long Thiên đối với
chuyện này mà lúc nào cũng cảm thấy ân hận, hắn ước hắn mạnh hơn để có thể
không bị bắt cóc, để có thể bảo vệ những người thân yêu của hắn.

Sau cái chết của chị mình, Long Thiên tính tình liền lạnh lùng hơn rất nhiều.
Cái băng đảng đã bắt cóc hắn làm con tin rồi cưỡng bức tập thể chị hắn, hắn đã
bắt sống toàn bộ rồi trói lại nhốt vào trong một cái lồng tinh tinh. Long
Thiên cho một con tinh linh trưởng thành uống thuốc kích dục rồi đem cho vào
cái lồng nhốt đám người của cái băng đảng đó, mọi chuyện tiếp theo diễn ra
trong tiếng kêu gào thảm thiết. Long Thiên cứ như vậy lặp đi lặp lại, hắn muốn
những kẻ đã làm nhục chị hắn phải trải qua cái cảm giác sống không bằng chết.
Long Thiên thậm chí còn sang tận Châu Phi để mua đấu giá một con khỉ đột so
với con tinh tinh to lớn hơn gấp rưỡi đem về bỏ vào lồng.

Long Thiên sau khi đem con khỉ đột to lớn này từ Châu Phi về được một tuần thì
cả đám băng đảng kia đều chết. Long Thiên đối với chuyện này trong lòng cũng
cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mối thù của chị rốt cuộc hắn cũng đã trả
được.

Long Thiên hiện tại đối đầu với một kẻ thù hơn hắn về mặt cảnh giới, cái cách
biệt một trời một vực này quả thực đã phân định thắng bại. Tuy là như vậy
nhưng Long Thiên vẫn muốn thử sức, đã rất lâu rồi có lẽ là bảy năm hắn không
gặp được một đối thủ nào có thể làm cho hắn cảm nhận được hương bị của sự đau
đớn. Đối thủ ngày hôm nay của hắn lại là một đứa bé gái tám tuổi, điều này
khiến hắn vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy nhục. Vui vì rốt cuộc đã gặp được một
đối thủ nặng ký, nhục vì mình bị một đứa bé tám tuổi đánh cho te tua, hơn nữa
hắn có thắng cũng chẳng có vinh quang gì.

Đứa bé gái thân thể khẽ động, Long Thiên tập trung cao độ như thể thấy trước
chuyển động của bé gái liền xoay người một cái tránh được một quyền đầy uy lực
của một đứa bé mới tám tuổi. Long Thiên hai mắt tập trung cao độ, lại một lần
nữa hắn giống như đã thấy trước chuyển động của bé gái này liền tung một quyền
đầy uy lực. Nếu như chỉ là những con mắt bình thường thì không thể theo kịp
tốc độ di chuyển của đứa bé này nhưng Long Thiên vừa rồi kết hợp một lúc sáu
cái giác quan để xác định quỹ đạo di chuyển của đối phương, sau đó hắn ta chỉ
việc căn thời gian một cách chính xác tung ra một quyền trong chuỗi chuyển
động của đối phương.

"Tuyệt quá!" - Hồng Duyên không kiềm được mà thốt lên

Có thể vận dụng sáu cái giác quan để đoán được quỹ đạo chuyển động của đối
phương e rằng cả thế giới chỉ có mình hắn làm được. Để luyện được thành công
thứ này hắn đã bỏ ra hai năm khổ luyện. Với bản năng sát thủ, với thiên phú
kinh người chỉ sau hai năm hắn đã được tôn lên làm vua của hắc đạo.

Long Thiên sau hai năm khổ luyện, hắn không chỉ giỏi đánh đấm, dùng súng cũng
rất giỏi, có người nói hắn chưa bao giờ bắt chệch hồng tâm dù chỉ một lần.
Long Thiên với tài năng mà mình có, với khả năng lãnh đạo tốt, hắn được tôn
làm vua của hắc đạo.

Đứa bé ban nãy dính phải một quyền uy lực cực lớn của Long Thiên, nó trực tiếp
bị đánh bay hơn mười thước. Long Thiên cười lạnh nhìn đứa trẻ đã đạt đến cực
hạn không còn khả năng chiến đấu nằm ở dưới đất thở hổn hển. Long Thiên đi đến

"Nhóc đã ngộ ra chưa? Không một ai có thể đánh bại được ta, dù là ở thế giới
của ta hay là ở thế giới này!"

Uyên Uyên dường như vừa mới nhớ ra cái gì đó, nàng quay về phía thiếu nữ thì
liền thấy nàng ta đã biến mất. "Ta rõ ràng nhớ không nhầm Long Thiên không có
tỷ tỷ nào, nàng ta rốt cuộc cùng với hắn là quan hệ thế nào?", nghĩ rồi Uyên
Uyên sát khí tỏa ra nhìn Long Thiên. Uyên Uyên vốn muốn hỏi Long Thiên cho ra
nhẽ nhưng nàng còn chưa kịp bước một bước nào Long Thiên toàn thân đã ngã gục
xuống hôn mê bất tỉnh, trận đấu vừa rồi là quá sức với cậu ta.

Long Thiên tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trong phòng, bên cạnh giường
là ba vị phu nhân của hắn đang cùng nhau ngủ gục.

"Chàng tỉnh rồi hả?" - Nguyệt Tuyết hai mắt mở ra thấy Long Thiên đã tỉnh liền
hỏi

"Ừm, cám ơn các nàng đã chăm sóc cho ta" - hắn cười

"Chàng đang nói gì vậy, đây là bổn phận của người vợ." - nàng cười

"Vậy còn đứa bé đó đâu rồi?" - Long Thiên hỏi

"Đứa bé đó sau khi chàng hôn mê bất tỉnh thì nó cũng tình trạng tương tự vậy
nên ta đã cho người đem cô ta giam giữ trong đại lao của tông môn" - nàng trả
lời

"Mau đưa ta đi gặp nó!" - Long Thiên vội ngồi dậy

Đứa trẻ trước mặt Long Thiên xích to xích nhỏ đeo đầy người. Long Thiên tự tay
tháo từng cái xích ra, Nguyệt Tuyết thấy vậy định ngăn cản nhưng rồi thôi. Đứa
trẻ nhìn Long Thiên bằng ánh mắt vô hồn, nó giống như một con búp bê vậy. Long
Thiên hai tay ôm đứa bé vào lòng

"Ta đã nghe nói Vạn Liên quốc cùng Tấn quốc giao tranh, người nhà ngươi có
phải vì chiến tranh mà chỉ còn mình ngươi sống sót?"

Đứa bé không nói gì chỉ khóc òa lên, có lẽ nó vẫn thật sự chỉ là một đứa trẻ
ngây thơ vô tội. Long Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác của cô bé lúc này
hắn có thể hiểu được vì hắn cũng đã từng mất đi người thân. Long Thiên đợi cho
đứa bé không còn khóc nữa rồi mới bắt đầu hỏi

"Tên của ngươi là gì?"

"Từ Tử Hoa"- cô bé trả lời

"Cái tên nghe thật chán a. Từ nay ta sẽ đặt tên cho ngươi là Long Tiểu Hoa" -
Long Thiên dịu dàng xoa đầu bé gái

"Long Tiểu Hoa?"- bé gái lẩm nhẩm nhắc lại

"Vậy Long Tiểu Hoa, từ nay con sẽ là con gái của ta nhé?" - Long Thiên cười

"V-Vâng....." - Long Tiểu Hoa đỏ mặt

Nguyệt Tuyết ban đầu còn tỏ vẻ kinh ngạc nhưng rồi nàng mỉm cười, dịu dàng đi
đến ôm lấy Tiểu Hoa

"Chào con, ta từ nay sẽ là mẹ cả của con!"

"M-Mẹ......"

Tiếng gọi mẹ vừa cất lên, Tiểu Hoa xúc động khóc. Long Thiên hiện tại chưa
muốn có con nhưng nhận một đứa con nuôi lại là một chuyện khác. Tiểu Hoa có
quá nhiều bí ẩn nên hắn muốn khám phá xem sức mạnh của nó từ đâu mà có, một
mặt khác hắn cảm thấy Tiểu Hoa đã chịu nhiều đau khổ, nhìn thấy Tiểu Hoa hắn
như nhìn thấy chính bản thân mình khi mười hai tuổi.

Những người được gọi là "Không có cảnh giới" không phải là để ám chỉ những
người bình thường không tu luyện mà là ám chỉ những người đa nhân cách. Thông
thường bọn họ có ít nhất hai cái nhân cách giống như Tiểu Hoa. Tiểu Hoa khi
đối đầu với Long Thiên chính là nhân cách thứ hai của cô ấy, còn con người mà
xúc động đến phát khóc lại là một nhân cách khác,

Những người này không phải đa nhân cách thông thường, mà những nhân cách ấy sở
hữu một sức mạnh thượng cổ, nó không thể đo ước chừng là ở cảnh giới nào cả,
đúng hơn thì sức mạnh của nó luôn nằm nữa các cảnh giới thông thường. Người ta
gọi các nhân cách ấy là đứa con của thần, và kẻ đa nhân cách được gọi chung
với cái tên "Kẻ không có cảnh giới"

Thần Thiên đại lục những kẻ được gọi là "Kẻ không có cảnh giới" căn bản không
thể trở thành thần, cho dù thực lực cường đại đến đâu cũng sẽ không thể đột
phá được, tuổi thọ nhiều nhất là một trăm tuổi.

Trên toàn bộ đại lục Thần Thiên, ta nghe thiên hạ đồn đại có tổng cộng hai
người không có cảnh giới, một trong số đồ hiện đã hơn tám mươi sức lực vẫn còn
rất cường đại. Người còn là của Đệ Nhất Bá Vương, năm nay mới có hai mươi
tuổi.

"Ta là mẹ hai" - Uyên Uyên giới thiệu

"Ta là mẹ ba" - Hồng Duyên giới thiệu

"Tiểu Hoa, chúng ta cùng nhau ti tắm nhé?" - Nguyệt Tuyết tươi cười

"Vâng!"

Đôi mắt Tiểu Hoa không còn vô hồn nữa, cũng không còn giống như khi cùng Long
Thiên chiến đấu. Tiểu Hoa lúc này thật giống với một đứa trẻ thật sự, ngây thơ
và trong sáng.


Thiên Hạ Đệ Nhất Tông - Chương #18