Người đăng: ♔︵๖ۣۜŤɦїêɳღ
Toàn bộ lãnh địa của Ngạo Thiên tông bao gồm năm ngọn núi có tên gọi Dược Sơn,
Đạo Sơn, Võ Sơn, Bảo Khí Sơn, Đại Sơn. Chính giữa là Đại Sơn, nơi ở của tông
chủ, các trưởng lão và chúng đệ tử.
Đại Sơn núi cao tới mức đứng trên đỉnh núi với tay tùy tiện có thể chạm tới
mây bay trên trời. Bên trên bề mặt đỉnh núi có tổng cộng mười ba tòa kiến
trúc, tuy hiện tại đổ nát thế nhưng cũng có thể hình dung khi còn nguyên vẹn
chúng được chạm khắc tỉ mỉ cỡ nào.
Mười ba tòa kiến trúc này bao gồm: Tông Đường, hai tòa kiến trúc mỗi tòa 3
tầng là nơi sinh sống của các trưởng lão và gia đình của họ, mười tòa kiến
trúc còn lại mỗi tòa có mười ba tầng chính là nơi chúng đệ tử sinh sống.
Toàn bộ kiến trúc của Ngạo Thiên Tông đều được xây dựng từ hơn một triệu năm
về trước, khi Ngạo Thiên Tông còn là một trong Thập Đại Tông Môn đỉnh đỉnh
phong, uy trấn thiên hạ vang danh tứ hải.
Bốn ngọn núi còn lại phân bố xung quanh Đại Sơn đều có độ cao gần bằng ngọn
núi ở chính giữa, kích cỡ cũng không nhỏ hơn là bao.
Dược Sơn đúng với tên gọi của nó, là một ngọn núi trồng đầy thảo dược. Hơn một
triệu năm về trước ước nguyện của mọi võ giả trên nhân gian chính là một lần
được tới Dược Sơn của Ngạo Thiên Tông để chiêm ngưỡng vô số loại tiên thảo
thánh dược thế nhưng hiện tại đến một cây linh thảo nhất phẩm cũng không có.
Dược Sơn lúc này giống như một ngọn núi đơn thuần, cỏ dại mọc cao quá đầu một
người trưởng thành.
Đạo Sơn xưa kia chính là nơi Ngạo Thiên Tông mở những lớp học dạy cho chúng đệ
tử biết được thế nào là đạo làm người, tinh thần võ đạo..v.v….
Thế nhưng hiện tại Đạo Sơn cũng giống như Bảo Khí Sơn và Võ Sơn, chỉ còn lại
là những tàn tích của một thời hoàng kim…
Theo Trúc Lâm tiến vào trong mật đạo bên dưới tông đường, đi đến tận cùng tiến
vào một căn phòng. Bên trong căn phòng này có mười hai món binh khí có hình
dáng khác nhau được bảo quản kỹ lưỡng. Mỗi một món binh khí đều phát ra những
màu sắc khác nhau thắp sáng cả căn phòng.
Trúc Lâm thắp hai ngọn nến khiến khung cảnh bên trong căn phòng hiện ra rõ nét
hơn. Trên bức tường, phía sau mỗi một binh khí là một bức chân dung. Mười hai
con người này Mạc Thần cảm thấy có chút quen thuộc, đến cả tên đọc cũng có cảm
giác rất quen miệng. Thế nhưng bản thân hắn lúc này ký ức thế giới cũ không
còn một chút nào nên không thể đoán ra mình và mười hai người kia có quan hệ
thế nào, vì sao cảm giác lại quen thuộc đến vậy.
Chính giữa nền của căn phòng là một trận pháp âm dương bố trí rất đặc biệt.
“Kinh mạch của ngươi tuy đứt quãng không thể tu luyện thế nhưng chúng ta vẫn
còn một tia hy vọng”
Trúc Lâm chỉ tay về phía chính giữa âm dương trận đồ giải thích
“Hơn một triệu năm trước, Thiên Sơn đại nhân đưa Ngạo Thiên Tông từ một tông
môn vô danh trở thành một trong Thập Đại Tông Môn vanh danh thiên hạ uy trấn
bốn phương. Trước khi qua đời người đã để lại trận pháp này cùng lời dặn dò về
sau mỗi đệ tử nhập môn đều nhỏ một giọt máu lên âm dương trận đồ, nếu người
nào có thể khởi động được trận đồ thì nhất định giống như lột xác, phế vật đến
mấy, kinh mạch thế nào đều lập tức biến thành thiên phú thần cấp, mình đồng da
sắt, kinh mạch mọi thứ vô cùng nghịch thiên. Nếu như ngươi có thể may mắn khởi
động được âm dương trận đồ này thì không chỉ ngươi lập tức trở thành thiên tài
nghịch thiên cấp đại sử thi nhân loại mà Ngạo Thiên Tông với ngươi đời tông
chủ kế nhiệm nhất định có thể trở lại thời kỳ hoàng kim.”
Nghe được những lời nói của Trúc Lâm, Mạc Thần chỉ biết cười mỉm một cái, đối
với những thứ dựa vào may mắn thế này hắn vốn không có hứng thú bởi một lẽ số
hắn từ khi sinh ra đã không có một thứ gì may mắn. Hơn hết hắn tin tưởng vào
những thứ có thể tính toán được.
Mạc Thần thầm nghĩ dù sao đây cũng chỉ là một loại thủ tục nên cũng không quá
để tâm, thứ khiến hắn để tâm hơn chính là mười hai món thần khí trong căn
phòng này.
Ngạo Thiên Tông tồi tàn này vì lý do gì lại có được thần khí, hơn nữa lại có
tới tận mười hai món thần khí.
Binh khí trong thế giới này vốn được chia thành cửu phẩm, cao nhất là cửu
phẩm, thấp nhất là nhất phẩm. Trên cả cửu phẩm binh khí là Tiên phẩm rồi đến
thánh phẩm, cao nhất chính là thần phẩm.
Thần khí về cơ bản trên toàn đại lục có chưa tới ba mươi món thế nhưng Ngạo
Thiên Tông hiện đang giữ tận mười hai món.
Ngạo Thiên Tông hơn một triệu năm trước Thiên Sơn vốn không phải người lập ra
Ngạo Thiên Tông mà chính là mười hai vị chủ nhân của mười hai món thần khí
được cất giấu trong căn phòng nằm sâu dưới lòng đất này.
Mười hai người này xét về thân phận Thiên Sơn phải gọi là chủ nhân, luận về
bản lĩnh chính là khắp hành tinh bất khả chiến bại. Thế nhưng không hiểu sao
một ngày kia, sau khi thành lập Ngạo Thiên Tông được một khoảng thời gian ngắn
mười hai người họ đã biến mất khiến cho cái tên Ngạo Thiên Tông vẫn chưa ai
biết đến. Và Thiên Sơn chính là người mang lại danh tiếng cùng sự phồn thịnh
cho Ngạo Thiên Tông sau đó.
…
Mạc Thần tiến về phía Âm Dương Trận Đồ, tại trung tâm trận pháp hắn dùng dao
cứa nhẹ vào lòng bàn tay, hướng máu chảy vào trung tâm trận pháp. Khi giọt máu
của Mạc Thần rơi xuống tiếp xúc với chính giữa âm dương trận đồ, lập tức một
ánh sáng từ phía trận đồ phát ra khiến cả hắn lẫn Trúc Lâm đều bị chói mắt.
Ánh sáng chói mắt kia dần biến mất, khung cảnh xung quanh hắn bây giờ thật
giống như một bộ phim chiếu lại toàn bộ diễn biến trong game mà hắn từng chơi.
Dần dần khôi phục lại toàn bộ ký ức, hắn nhớ ra hắn chính là Mạc Thần có
ingame là Thần Thần cùng với Lãnh Như Sương và mười người nữa lập ra Ngạo
Thiên Tông. Mười hai người bọn họ năm xưa chính là mười người từ top1 đến top
12 của toàn bộ máy chủ game Xưng Bá Thiên Hạ.
Mười hai người bọn họ tung hoành toàn thế giới game, đi đến đâu những game thủ
khác cũng ngưỡng mộ. Bọn họ chính là những game thủ huyền thoại của game này.
Thế nhưng bọn họ chợt nghĩ đến chuyện mở tông môn cạnh tranh cùng những tông
môn khác với mong muốn một ngày nhất thống thiên hạ, làm bá chủ luôn game này.
Thế nhưng thật không ngờ vừa lập Ngạo Thiên Tông được nửa tiếng thì game đóng
cửa, không có cách nào tiếp tục chơi nữa nên đành bỏ chuyển chơi game khác.
Thần Thần (Mạc Thần) mới chính là người lập ra Ngạo Thiên Tông, cũng chính là
tông chủ đầu tiên. Thiên Sơn vốn là một NPC được Mạc Thần tạo ra để phòng vệ
tông môn trước việc đánh lén của các tông môn khác khi bọn hắn không có trong
game.
Thế nhưng hắn không bao giờ có thể ngờ được có một ngày hắn lại xuyên không
đến thế giới trong game mà hắn từng chơi, lại có duyên với tông môn do hắn lập
ra.
Cuối cùng của đoạn phim chính là hắn đối diện với một Thiên Sơn trọng thương
nằm trên giường, tiếng nói thanh âm còn không được rõ nét, đây cũng chính là
bộ dạng trước lúc qua đời của Thiên Sơn
‘Nếu như có một ngày mười hai chủ nhân quay lại thế giới này thì xin hãy lượng
thứ cho tiểu nhân bất tài vô dụng không thể đem Ngạo Thiên Tông xưng bá thiên
hạ như mong muốn của mười hai vị chủ nhân. Thần Thần đại nhân, Thiên Sơn đã
khiến người thất vọng rồi!’
Nói xong những lời này Thiên Sơn cũng đã tắt thở, hắn chết mà không thể nhắm
mắt. Hắn một đời không lấy vợ sinh con, chỉ muốn thực hiện được tâm nguyện của
mười hai người mà hắn gọi là chủ nhân mặc dù mười hai người đó còn chưa đối
với hắn được ngày nào.
Những lời nói của Thiên Sơn khiến Mạc Thần không kìm được xúc động, hai hàng
nước mắt chảy dài trên gương mặt hắn, ‘Thiên Sơn, ta xin lỗi! Ngươi đã vất vả
rồi!’.
Toàn thân Mạc Thần phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt cùng nhiệt độ nóng kinh
người tựa như mặt trời giữa trưa vậy. Cơ thể hắn chịu đựng từng cơn đau đớn,
lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, kinh mạch toàn thân nóng như dung nham.
“Ầm!!”, toàn thân Mạc Thần lơ lửng trên không, quần áo mặc trên người toàn bộ
đều bị thiêu rụi khiến hắn lúc này trần như nhộng. Một thân cơ bắp săn chắc
bụng sáu múi, ánh mắt cũng trở lên sắc lạnh hơn. Bộ dáng thư sinh của hắn lúc
trước hiện tại không còn nữa.
Mạc Thần hai chân chạm đất, điều đầu tiên hắn làm chính là tiến về phía thần
khí của hắn – Thất Tinh Kiếm. Mạc Thần cúi xuống bên dưới giá để Thất Tinh
Kiếm, dùng dao găm cậy ra một viên gạch để lộ bên dưới có một cái hố chứa một
bảo rương lớn bằng hai bàn tay.
Mạc Thần nhập mã số mở bảo rương, bên trong bảo rương không có gì khác ngoại
trừ một lọ thủy tinh lớn. Trúc Lâm không giấu được tò mò
“Đây là?...”
“Tốt lắm! Hơn một triệu năm trôi qua như vậy vậy mà không ai tìm thấy nó!”
Mạc Thần vừa dứt lời liền mở lắp ra uống. Bên trong bảo rương này hơn một
triệu năm trước thứ lưu lại bên trong chính là máu của Thần Thần, hắn vốn lưu
lại làm kỷ niệm thế nhưng không ngờ tới lại có ngày dùng tới.
Một nhân vật game vốn không thể chảy máu thế nhưng đây là hắn tìm lỗi hồng của
game nên mới có thể làm được vậy. Hắn bản thân cũng am hiểu về lập trình game,
bản thân là thành viên trong tổ chức khủng bố và cũng là một hacker. Lần đó
hắn ngồi không chán không có việc gì làm nên nghĩ cái để nghịch không ngờ làm
được vậy liền cất đi làm kỷ niệm đợi có dịp đem khoe với mười một người kia.
Nhân vật Thần Thần mà hắn chơi vốn không thuộc chủng loại nhân loại mà là
phượng hoàng chi tộc. Về sau hắn làm nhiệm vụ diệt chu tước kết quả nhận được
skill Bất Tử Phượng Hoàng. Chính vì thế nên máu của hắn mới cực kỳ đặc biệt.
Máu phượng hoàng bất tử dung nhập vào cơ thể hắn khiến toàn thân hắn cảm giác
như đang có dung nham chảy trong người. Bên ngoài cơ thể hắn hơi nóng tỏa ra,
toàn thân toát ra mồ hôi, mồ hôi lại hóa thành hơi nước.
Hai canh giờ trôi qua, lúc này máu trong cơ thể hắn đã chuyển thành máu phượng
hoàng bất tử, khai mở thần lực, tu luyện đột phá vượt cấp lên Nhất Tinh Luyện
Khí cảnh giới, da thịt được máu phượng hoàng cường hóa cứng như kim cương,
phàm là binh khí dưới ngũ phẩm không thể làm hắn bị thương nhưng lại thể chịu
được sức mạnh của người có cảnh giới Võ Sư.
Cho dù da thịt của hắn có cứng rắn cỡ nào cũng không thể nào xóa bỏ được
khoảng cách sức mạnh chênh lệch cảnh giới. Hắn có thể chịu được công kích của
Luyên Thể Cửu Tinh thế nhưng một chưởng pháp của Nhất Tinh Võ Sư liền có thể
khiến hắn trọng thương.
Thấy biểu hiện cùng hành động dị thường nãy giờ của Mạc Thần, Trúc Lâm hoàn
toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở lời thì
bị một câu nói đầy quyền uy của Mạc Thần chặn lại
“Tông chủ đời thứ 1268 của Ngạo Thiên Tông gặp tông chủ đời thứ nhất còn không
mau quỳ xuống!”