Ngạo Thiên Tông (1)


Người đăng: ♔︵๖ۣۜŤɦїêɳღ

Tỉnh dậy trong một tòa kiến trúc cổ kính rộng lớn, Mạc Thần tự hỏi bản thân
mình đã ở chỗ nào. Những gì mà hắn còn nhớ chỉ là âm thanh về một tiếng súng
và một viên đạn găm vào tim. Hắn còn nghĩ mình đã chết rồi, nghĩ đến đây đầu
hắn đau như búa bổ, hoa mắt chóng mặt. Tình trạng hắn hiện tại thật giống như
người say rượu.

“Ngươi đã tỉnh rồi à?”

Hướng về nơi phát ra âm thanh, Mạc thần trông thấy một lão già đầu tóc đều đã
bạc trắng, tay chống một cây gậy được làm bằng gỗ.
Trúc Lâm khoác trên mình một bộ y phục vải đã bạc màu, những mảnh vá đủ loại
màu sắc, cái lưng đã gù, nhìn lão xem chừng còn lớn tuổi hơn cả ông nội hắn
nếu còn sống.
Mạc Thần hỏi:

“Nơi này là thiên đàng hay địa ngục?”

Trúc Lâm nhíu mày, cái gì mà thiên đàng hay địa ngục? Trên Bách Tông thế giới
này có nơi nào đặt tên như vậy ư?

Nghĩ nghĩ một hồi rồi lão lắc đầu thở dài, rơi từ vách núi cao hơn một ngàn
trượng người bình thì tan xương nát thịt, hắn may mắn rơi xuống sông thoát
chết nhưng thần kinh bị ảnh hưởng cũng là khó trách.

“Nơi này là Ngạo Thiên Tông. Ngươi còn nhớ chuyện gì xảy ra lúc đó không? Vì
sao ngươi lại từ trên vách núi nhảy xuống?”

Từ trên vách núi nhảy xuống? Hắn có khi nào từ trên vách núi nhảy xuống ư?
Chắc chỉ có khi hắn bị thần kinh mới làm vậy. Mạc Thần vốn định đem chuyện
mình bị bắn chết kể cho lão nghe thế nhưng không hiểu sao trong đầu hắn lại
hoàn toàn trống rỗng, như thể toàn bộ ký ức của hắn đã bị xóa sạch.

Mạc Thần bỗng nhiên gục xuống hôn mê bất tỉnh. Lúc này trong đầu hắn xuất hiện
một đoạn phim cổ đại quay chậm, đoạn phim đó chính là ký ức của thân xác mà
hắn xuyên không nhập vào.

Cứ như vậy ba ngày ba đêm hắn còn chưa tỉnh lại.

"Chủ nhân!!! Chủ nhân mau tỉnh lại đi!!!”

Nghe được tiếng gọi mình, hai mắt Mạc Thần dần dần mở ra. Hắn vô cùng ngạc
nhiên khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh mình

“Tiểu Hoa….là ngươi sao???”

Tiểu Hoa cười

“Đúng vậy !! Chính lại tiểu nhân “

“Nhưng làm sao mà ngươi lại ở đây???”

Tiểu Hoa vốn là NPC do Mạc Thần tạo ra trong một game mà hắn đang chơi, có
công dụng là trợ chiến cho nhân vật chính trong game. Thế nhưng Tiểu Hoa đang
đứng trước mặt hắn thì là người bằng da bằng thịt chứ không phải là NPC ở
trong game nữa. Điều này hắn có nghĩ thế nào cũng không ra. Không lẽ hắn chết,
NPC cũng chết r gửi qua chỗ chung với hắn ư???

“Cái tiểu nhân cũng không rõ. Có lẽ do quá trình chủ nhân xuyên không đã xảy
ra chuyện kỳ diệu gì đó phóng thích tiểu nhân ra khỏi trò chơi, khi tỉnh dậy
đã thấy chính mình nhập vào một cái thân xác.”

Điều Tiểu Hoa vừa nói cũng không phải khó tin, bản thân hắn sau khi bị bắn
chết còn sống lại được, không những thế mà còn được xuyên không sang một thế
giới khác. Linh hồn hắn tách biệt khỏi cơ thể để nhập vào một người có tên và
tướng mạo giống với hắn. Thế như Tiểu Hoa là từ trong game tách ra xuyên không
với hắn, nhập vào một cái thân xác giống vs Tiểu Hoa như đúc, cái này vẫn
không đúng a.

“Cũng chịu tỉnh rồi hả?”

Bên ngoài trời cũng đã bắt đầu tối, Trúc Lâm một bên ôm bó củi khô, một bên
đeo tay nải. Lão đem củi xếp lại sau đó nhóm lửa, từ trong tay nải của lão lấy
ra mấy củ gần giống với khoai lang nhưng màu sắc lại là màu xanh, so với khoai
lang thông thường lớn hơn một chút, vỏ bên ngoài thì sần sùi như da cóc. Củ
này gọi là Địa Lam Oa. Đợi khi lửa cháy đủ lớn, Trúc Lâm liền đem địa lam oa
cho vào đống lửa nướng. Hướng về phía Mạc Thần, lão hỏi

“Sự tình xảy ra lúc đó, ngươi một chút cũng không nhớ?”
Mạc Thần lục lại trong đầu đoạn ký ức ngày hắn xảy ra chuyện, đem toàn bộ kể
lại

“Khi đó ta nhận được thư của tỷ tỷ, tỷ tỷ nói có chuyện quan trọng muốn cùng
ta trao đổi nên hẹn gặp ở vách núi. Thế nhưng khi ta đến vách núi lại không
thấy bóng dáng của tỷ tỷ mà thấy hai tên Mạc Mất Quần và Mạc Tiêu. Bọn hắn hãm
hại đẩy ta xuống vực.”

Trúc Lâm nghe xong liền gật gật đầu tỏ ý đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Ngày hôm
đó lão ra sông gánh nước tình cờ chứng kiến cảnh tượng Mạc Thần từ trên vách
núi rơi xuống dòng sông chảy bên dưới liền ra tay tương cứu. Lão cũng đã từng
xem quan kinh mạch của Mạc Thần, người này là một phế nhân không thể tu luyện,
chẳng trách bị kẻ gian dễ dàng hãm hại.

Mạc Thần suy nghĩ một hồi, nếu như đúng như trong ký ức của thân xác này hắn
cho dù có nhà xem chừng cũng không trở về được rồi. Hãm hại một lần hắn may
mắn sống sót trở về, nhất định bị hãm hại lần thứ hai.

Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng, trở thành đệ tử của một tông
môn nào đó rồi mới trở về, học được vài chiêu thức phòng thân trong lúc nguy
cấp liền tự bảo toàn được tính mạng. Thế nhưng hắn đi đâu tìm tông môn để gia
nhập đây?
Chợt nhớ lại mấy hôm trước Trúc Lâm từng nói với hắn nơi này là Ngạo Thiên
Tông. Mạc Thần nhìn quanh một hồi tòa kiến trúc đã cũ kỹ phủ đầy rêu phong,
một phần của tòa kiến trúc đã đổ nát. Cái này là tông đường của tông môn ư?
Nhìn thật giống nhà bị bỏ hoang a.

Thế nhưng hắn cơ bản là một phế nhân, có tìm được tông môn khác liệu có được
thu nhận? Hắn hiện giờ thật giống người bị thả giữa biển nhưng không biết bơi,
vớ được cái phao nào cũng là cứu mạng.

“Ông lão, có phải ông nói nơi này là Ngạo Thiên Tông?”
Trúc Lâm thở dài một tiếng rồi đáp

“Không sai!”

“Ông lão, Ngạo Thiên Tông có còn nhận đệ tử chứ?”

Trúc Lâm khựng lại, ý hỏi này không lẽ tiểu tử kia muốn xin gia nhập Ngạo
Thiên Tông? Không được! Tuyệt đối không được! Ngạo Thiên Tông của lão tuy rằng
tồi tàn hết mức, lão cũng từng lập lời thề cho dù bất cứ kẻ nào, chó mèo lợn
gà gì xin gia nhập tông môn của lão lão cũng lập tức thu nhận thế nhưng hiện
tại một phế nhân có ý định muốn xin gia nhập tông môn của lão. Cái này thật
khiến lão uất ức a, không lẽ tông môn của lão chỉ có phế nhân mới chịu gia
nhập a.

Suy nghĩ một hồi, Trúc Lâm liền phẩy phẩy tay nói

“Không có!! Nơi này không có nhận đệ tử!!”

“Cái này ta thấy thật kỳ quái nha! Nếu không có đệ tử sao tính là tông môn??
Đã gọi là tông môn sao lại không có đệ tử cũng như không nhận đệ tử?”

Trúc lão đuối lý

“Ta gọi là tông môn thì là tông môn!”

“Lão gọi là tông bèn tính là tông môn? Cái này là đạo lý gì vậy ? Không lẽ ta
nói ta là tông chủ cũng tính là tông chủ ?"

Trúc lão biết có nói nữa cũng không thắng được tiểu tử kia nên liền im lặng.
Mạc Thần nhận thấy Trúc lão đã hai tay xin hàng liền đi đến quỳ xuống trước
mặt Trúc lão cúi đầu nói

“Ta bị người ta hãm hại, lần này tuy may mắn thoát chết thế nhưng tà tâm khó
tránh, lần tới trở về nhất định còn bị hãm hại. Chi bằng chúng cùng đôi bên có
lợi. Lão nhận ta làm đệ tử, dạy ta công pháp tu luyện, đổi lại ta giúp lão
phục hưng Ngạo Thiên Tông. Tuy ta chỉ là một phế nhân thế nhưng có câu “Có
công mài sắt có ngày nên kim”, chăm chỉ luyện tập nhất định có thể tu luyện
được. Hơn nữa, Mạc gia ta lại là một trong Tứ Đại Gia Tộc tại Kim Ưng thành
này, ta nhất định có thể đem toàn bộ kiến trúc của Ngạo Thiên Tông tu sửa lại,
cũng có thể gây dựng lại tông môn. Mong lão đồng ý!”

Trúc lão thở dài một tiếng. Gây dựng lại Ngạo Thiên Tông là tâm nguyện cả đời
của lão thế nhưng lão không sao làm được. Lão cũng phải thực hiện lời hứa của
mình, cho dù là phế nhân thì cũng đã sao chứ? Chỉ cần là đệ tử của Ngạo Thiên
Tông, lão liền cố hết sức mài rũa.

Trúc lão lấy từ đống lửa một củ địa lam oa đã nướng chín ném cho Mạc Thần nói

“Ngươi ăn xong rồi nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai cùng ta làm lễ nhập môn.”


Thiên Hạ Bá Vương Tông - Chương #1