Thăng Long Thương Hội (2)


Người đăng: ♔︵๖ۣۜŤɦїêɳღ

Thăng Long thương hội tọa lạc tại một góc của Kiếm Phong Thành, là một tòa
kiến trúc cổ kính mười một tầng, bên trong nội thất dát vàng, bên ngoài phủ
một lớp sơn đỏ, mái ngói màu xanh lam.

Xung quanh Thăng Long Thương Hội là một dòng sông nhỏ uốn quanh xanh biếc, nối
thương hội trụ sở với bên ngoài chính là bốn cây cầu, Đông – Tây – Nam – Bắc
mỗi hướng một cây.

Người tiến vào thương hội đứng trên cầu nhìn xuống hai cá vàng lớn nhỏ bơi lội
thật đẹp mắt.

Tuy cùng ở Kiếm Phong Thành thế nhưng từ chỗ Mạc Thần ở cho tới chỗ Thăng Long
thương hội phải đi mất một khoảng thời gian dài mới tới nơi bởi Kiếm Phong
Thành rộng lớn vô cùng, diện tích lên đến mấy trăm ngàn mẫu, rộng lớn mênh
mông.

Kiếm Phong Thành đem so với tất thảy thành trì của Linh Kiếm Tông quản lí thì
cũng là một trong những thành trì lớn chứ chưa nằm trong top những thành trì
lớn nhất. Kiếm Phong Thành do một tông môn tam phẩm quản lí, Bạch Hạc Tông.

Kiếm Phong Thành thực ra trước đây là một tòa thành thuộc Ngạo Thiên Tông, tên
gọi là Thần Thành. Chính là tên của Mạc Thần kiếp trước trong game.

Ngạo Thiên Tông thời kì đỉnh phong sở hữu vùng đất trù phú, một năm có bốn mùa
phân bổ rõ ràng, đặc biệt sở hữu mười hai tòa thành có nhiều phong cảnh tuyệt
đẹp được người đời ví như tiên cảnh trốn nhân gian.

Mười hai tòa thành này lần lượt đặt theo tên của mười hai người sáng lập ra
Ngạo Thiên Tông, người đời có thể không hiểu thế nhưng Mạc Thần hắn hiểu rõ
hơn ai hết. Mỗi khi nhớ đến đoạn hồi ức mà Thiên Sơn để lại, Mạc Thần hắn lại
đứng hướng mặt lên trời cao, trong lòng trầm xuống “Thiên Sơn! Ngươi hẳn đã
đợi chúng ta trở lại rất lâu”
Sau bảy ngày bảy đêm đi đường mệt mỏi, cuối cùng Mạc Thần cùng Tiểu Hoa cũng
tới được chỗ Thăng Long thương hội.

Hôm nay cũng như bao ngày khác, số lượng khách lui tới Thăng Long Thương Hội
chỉ đếm trên đầu ngón tay thế nhưng những người làm việc tại đây vẫn một lòng
kiên trì, bất cứ khi nào có khách tới là liền tiếp đón nồng nhiệt.

Nhìn thấy Mạc Thần cùng Tiểu Hoa bước vào, Cao Trung Nhân – quản sự của Thăng
Long thương hội lập tức tươi cười ra nghênh đón

“Hai vị khách quan tới thương hội của chúng tôi là muốn mua vật gì?”

Mạc Thần đảo mắt quan sát quét một lượt từ trên xuống dưới, không kiềm được mà
thở dài thành tiếng

“Aizzz……..thương hội thật đúng như đồn thổi…quả thực rất ít khách! Rất ít
khách!”

Thấy Mạc Thần cố ý nhấn mạnh cùng kéo dài ba từ “Rất ít khách” khiến Cao Trung
Nhân trong lòng tức giận mắng chửi một câu, tiểu tử nhà ngươi không cần nói
liền sợ mọi người không biết thương hội ít khách tới mua đồ hay sao?

Trong lòng thì như vậy thế nhưng bên ngoài Cao Trung Nhân bộ dạng tươi cười
phúc hậu vẫn không thay đổi

“Khà khà….quả đúng như khách quan nói, thương hội đúng là rất ít khách! Nhưng
không lẽ khách quan tới đây chỉ để chê thương hội của chúng tôi ít khách hay
sao?”
Mạc Thần quan sát một màn vừa rồi, tỏ vẻ hài lòng đáp

“Tại hạ họ Mạc tên Thần, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn về tương lai của
Thăng
Long Thương hội. Hãy đi kêu người đứng đầu của thương hội các ngươi tới gặp
ta.”

Lời nói của Mạc Thần vừa dứt, Cao Trung Nhân lông mày giật giật thầm nghĩ tên
này liệu có bị điên? Một kẻ thiếu niên nhìn trên dưới thế nào cũng không quá
mười năm tuổi tới thương hội của hắn nói muốn bàn chuyện tương lai thương hội,
kêu hắn mời bà chủ của hắn ra nói chuyện, loại tình huống này không phải đang
muốn chọc hắn đấy chứ?

“Khách quan a! Cậu tuổi còn nhỏ, nếu như không phải tới để mua đồ thì liền đi
đi đừng ở đây gây chuyện. Hiện tại ta nể mặt cậu là khách nên sẽ không tính
toán so đo thế nhưng cậu cứ nhất quyết ở đây gây chuyện ta liền kêu người mời
cậu ra ngoài!”

Trên mặt Cao Trung Nhân vẫn như trước là một dạng tươi cười thế nhưng không
khó để nhận ra một chút đe dọa trong giọng nói của hắn. Mạc Thần biết trước
loại chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra nên lập tức từ trong nhẫn không gian
lấy ra mười vạn tấm linh phù chất thành vô số chồng giấy lớn.

Cao Trung Nhân lúc này không còn giữ được bộ dáng bình tĩnh nữa mà chính là
mắt chữ “O” mồm chữ “A” nhìn đống linh phù, rất lâu sau mới có thể khép hàm
lại được.
Vừa hoàn hồn, Cao Trung Nhân liền lắp ba lắp bắp hỏi

“Số…số linh phù này từ đâu mà ngươi có?”

“Linh phù là do ta vẽ, bút tích hoàn hảo, ngươi yên tâm sẽ bán được giá cao!”
Mạc Thần thản nhiên đáp

Không tin vào những gì Mạc Thần vừa nói, Cao Trung Nhân cầm lấy một tờ linh
phù lên xem thử. Hắn vừa nhìn liền kích động đến suýt chút nữa té xỉu, nước
mắt nước mũi chảy, bộ dáng vui sướng đến tột cùng

“Đây quả nhiên là bút tích hoàn hảo! Trời ơi! Thật không ngờ trong kiếp này
của ta lại có may mắn có thể chứng kiến một tấm linh phù có bút tích hoàn
hảo!”

Nghe thấy vậy mọi người liền xúm lại xem nhưng bị đội bảo vệ của thương hội
cản lại tạo thành một đám đông xung quanh. Mạc Thần thu lại linh phù vào nhẫn
không gian rồi hướng Cao Trung Nhân đang lau nước mắt nước mũi hỏi

“Bây giờ liền có thể bàn chính sự?”

“Xin cậu tới phòng thượng khách đợi ta một chút!”

Nói rồi Cao Trung Nhân kêu người đưa Mạc Thần tới phòng tiếp đón thượng khách
còn bản thân vận công hóa thành một đạo ánh sáng màu tím bay vút lên tầng bảy
trong chớp mắt.

Bên trong phòng tiếp đón thượng khách quả nhiên lộng lẫy, ghế được làm từ ngà
của Lôi Tượng Thú, ma thú ngũ phẩm. Trong căn phòng, mọi đồ đạc đều được làm
từ vàng, họa tiết tinh xảo sống động như thật.

Một nha hoàn bưng lên một ấm trà được làm từ ngọc phỉ thúy, ấm trà vừa đặt
xuống liền thấy Cao Trung Nhân cùng một nữ tử xinh đẹp bước vào.
Nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục màu trắng, tướng mạo xinh đẹp vô cùng, lại
thêm song phong đầy đặn, eo thon mông nở, đẹp đến mê hồn.

Tuy nữ nhân tại Kiếm Phong Thành vô cùng xinh đẹp thế nhưng trong trăm vạn mỹ
nhân nàng lại là người đẹp nhất. Quả là vẻ đẹp trăm năm khó gặp!


Thiên Hạ Bá Vương Tông - Chương #11