Thông Thiên Tông


Người đăng: Thong_Thien

Một đường, hai đạo cầu vồng phá không mà đi, tốc độ có thể nói, vô cùng
nhanh chóng, mỗi bước chân rơi đạp xuống, ước chừng mấy trăm dặm ta hữu!.

Một bên Quảng Mục mặt mày có chút hoảng sợ, hắn là phàm nhân, nói di chuyển
chuyển với tốc độ như vậy, quả thật khó thể chịu nỗi !.

Thỉnh thoảng, hắn có liếc mắt xuống dưới, cũng đều toàn thân dựng tóc gấy ,
hãi hùng khiếp vía nhìn xuống độ cao, nếu không may trượt chân ngã xuống ,
lập tức, hình thần câu diệt !.

Có thể một bên Thiên Cực Tử vẩn không quan tâm, dù tốc độ này chưa phải là
cực hạn của hắn, nhưng thấy một bên hãi hùng khiếp vía Quảng Mục, hắn nội
tâm đắc ý vô cùng !!.

'' Sư phụ, chúng ta tông môn đây là ?!.'' Quảng Mục dọc đường đi, hắn không
khỏi nội tâm hồi hộp vô cùng, cuối cùng nhịn không được hỏi, đối với tương
lai cùng thân phận sau này, cực kỳ quan trọng.

'' Thông Thiên Tông '' Lão giả trong thanh âm, tự hào vô cùng, hắn thầm nghĩ
, nếu cái tên này bị bất cứ ai nghe thấy, đều rất là cuồng nhiệt, vì vậy ,
hắn không khỏi vụng trộm nhìn sang.

Mặc dù chuẩn bị tinh thần, nhưng Quảng Mục nội tâm chấn động vô cùng, hắn
từng thấy qua mấy tên tư chất tốt được những kẻ tu sĩ chọn lựa làm đệ tử lúc
trước ở kinh thành, trong đó cũng có Thông Thiên tông !.

Hắn cũng có nghe Thông Thiên tông thuộc về bốn đại tông môn một trong, nội
tình thâm vô cùng, quanh năm ngày tháng, chuyên tâm tu đạo, ít khi chém
chém giết !.

Nhưng đó cũng chỉ là hắn nghe nói như vậy, hoàn toàn có phải hay không chính
xác thì lúc đó hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng bây giờ giống như đang đào
vớt ký ức từ sâu mà lên !!.

Cũng không lâu, dưới tốc độ vô cùng nhanh chóng của Thiên Cực Tử, phía trước
hắn là ba đỉnh núi cao chọc trời, có thể nói đại địa kết nối với thương khung
cũng không khoa trương.

Thông Thiên Tông, ở vào Đông Lâm châu bên trong, thuộc về Thần La Đại Lục
ngoại giới chi mạch chỗ, đặt chân nam bắc hai phía một bờ sông, đến nay đã
có vạn năm lịch sử, Chấn Nhiếp bốn phương.

Ba tòa mây mù lượn quanh kinh thiên sơn phong, bao phủ toàn bộ Thông Thiên
phong, trong đó bờ bắc có một tòa sơn phong, bờ Nam hai tòa, về phần chính
giữa con sông, rõ ràng có một dòng sông khổng lồ chảy quả, nước chảy cuồn
cuộn hùng vĩ.

Đặc biệt là tòa cao nhất sơn phong, núi này từ trung đoạn bắt đầu liền tuyết
trắng trắng ngần, càng nhìn không rõ phần cuối, chỉ có thể nhìn khi đến nửa
bộ thân núi bị lấy hết, khiến cho kim sắc nước sông lao nhanh mà qua, giống
như ngọn núi kiều.

Lúc này Thông Thiên Tông bờ bắc, một đạo cầu vồng bay nhanh mà đến, nhưng
lại lóe ra hai cái cầu vồng phá không, trong đó lão giả hơi già nua Thiên Cực
Tử mang theo Quảng Mục một bước đạp biến vào ngọn sơn phong cao nhất, lao lên
Đệ nhất phong chi đỉnh, xuất hiện ở một sảnh điện khu vực, mơ hồ trong đó
còn nghe theo tiếng kêu thảm thiết của Quảng Mục truyền ra.

Quảng Mục cảm thấy hắn như bị hù chết, một đường phi nhanh, giống như đạp
phá hư không một dạng, khiến hắn nhìn lấy ba tòa đại sơn khủng bố to chót vót
, nhiều lần đều cảm giác mình muốn bắt không ngừng đối phương bắp chân.

Đầu choáng mắt hoa, khi làm rõ ràng, đã đến một chỗ lầu, rơi trên mặt đất,
hắn hai chân run rẩy, nhìn nhìn bốn phía cùng trong thôn hoàn toàn bất đồng
thế giới.

Phía trước lầu bên cạnh, dựng thẳng lấy một khối Đại Thạch, trên đó viết
rồng bay phượng múa ba chữ lớn.

Thiên Linh Trì.

Đại Thạch bên cạnh còn có ngồi một lão giả đạo bào khoa trương, xung quanh
khí tức lườn lờ huyền ảo vô cùng, mắt thấy Thiên Cực Tử đạp không mà đến sát
na xuất hiện, lập tức đứng dậy bái kiến.

'' Ngươi tiếp tục tu luyện '' Thiên Cực Tử lưu lại một câu, không tiếp tục để
ý đến lảo giả này, nắm áo Quảng Mục, tiến vào Thiên Linh Trì.

Lão giả thấy vậy không khỏi giật mình một cái, Thiên Cực Tử toàn thân khí tức
hắn không nghi ngờ, đặc biệt thần trí hơi giống trẻ con, nhưng đối với tông
môn tổ tiên vô cùng tôn kính, nơi đây tuyệt đối không cho phép người ngoài
xuất hiện bước vào, đặc biệt nhìn thấy Quảng Mục một thân phàm nhân về sau ,
hắn không khỏi nhíu mày, trong mắt chớp lóe lên hàn mang rồi biến mất.

'' Lão Tổ, không thể cho phép người ngoài tiến vào Thiên Linh Trì, đây chính
là quy định tông môn '' Hắn một bên nói, một bên âm thầm cảnh giác Quảng Mục
, nhiều loại suy nghĩ diễn ra trong đầu hắn, thần sắc âm tình bất định.

'' Ai nói hắn là người ngoài, hắn về sau chính là đồ đệ của ta, luận về tư
cách, tất nhiên được phép tiến vào cấm địa '' Bị lão giả ngăn cản lại, Thiên
Cực Tử có chút không vui, lập tức bày ra đòn sát thủ, hiển nhiên không lâu
sau, tất cả mọi người đều biết chuyện này.

'' Đồ đệ ... ! '' Lão giả biến sắc, không nghĩ tới tên thiếu niên gầy gò ốm
yếu phàm nhân này, thế mà là đồ đệ của lão tổ, phải nói muốn làm đồ đệ của
lão tổ không phải như vậy muốn cầu là được, đến chưởng môn hơn người tư thái
cũng không được, nhận đến chỉ giáo, đó đã là hạnh phúc không thể ngộ sự tình
, não hải hắn trực tiếp nổ tung vận chuyển, không lâu sau, thần sắc dữ tợn
nhìn về phía Quảng Mục.

'' Tặc tử to gan, ngươi dám lừa chúng ta lão tổ, mưu đồ Thông Thiên Tông ''
Lão giả khoa trương đạo bào hét lớn, tu vi ầm ầm vận chuyện, sát na như muốn
đánh Quảng Mục thành cho bụi, đồ đệ của lão tổ, đây chính là không có khả
năng sự tình, trong tông môn cũng duy nhất có bốn vị lão tổ, mà một trong đó
là Thiên Cực Tử, thần trí không được minh mẫn, hiển nhiên tiểu tử này lợi
dụng dùng âm mưu, mưu cầu Lão tổ.

Quảng Mục sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẫy, nội tâm hoảng sợ vô cùng ,
trơ mắt nhìn một cỗ đại lực như bài sơn đảo hải ầm ầm đánh đới, nhưng không
đợi hắn sát na hét thảm, một bên Thiên Cực Tử hừ lạnh một tiếng, cỗ đại lực
lập tức toái diệt, lực phẩn chấn đánh vào trên thân lão giả đạo bào khoa
trương!.

Ầm một tiếng, lão giả này lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt trắng xám ,
phun ra mấy ngụm máu lớn, nhìn kỹ... già nua vô cùng !!.

'' Lý Hoàng, ngươi thật to gan, dám ở trước mặt bản tổ hung hăng làm càn ,
ta nói hắn là đệ tử của ta, thì về sau chính là đệ tử của ta '' Thiên Cực Tử
một mặt không thích nói, trong tông môn này, hắn địa vị có thể nói cao nhất
, là lão tổ của Thông Thiên Tông, tuy tâm tình biểu hiện thường ngày không
phải là minh mẫn, nhưng cũng không phải vì thể mà có kẻ nào dám lấn tới hiếp
đát.

Thấy lão giả một bên chật vật vô cùng, Quảng Mục từ trong sinh tử thoát khỏi
sát na, trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới sư phụ mình lại lợi hại như vậy
, tuy hắn không biết lão tổ ý vị như thế nào quyền lực, nhưng cũng nhìn ra
địa vị tuyệt đối không tầm thường, có thể nói, so với hoàng đế cũng không
chút nào kém.

'' Vãn bối không dám '' Lý Hoàng thần thái hoảng sợ nói, hắn tuy tu vi thâm
hậu, sống cũng đã lâu, nhưng chung quy đối với Thiên Cục Tử tới nói, như
đứa trẻ ba tuổi gặp lão già gần đất xa trời đi so sánh.

'' Cũng là như vậy !!, về sau ngươi nếu gặp đồ đệ ta, cũng phải chào hỏi một
tiếng hắn là Thiếu Tổ, tất cả mọi người vui vẻ sống chung a '' Thiên Cực Tử
tới gần đỡ hắn dậy, mặt mày bất đắc dĩ, vỗ vỗ bã vai Lý Hoàng nói, biểu
hiện hắn không muốn cố ý.

Có thể bên ngoài Lý Hoàng sắc mặt vô cùng mỉm cười chi ý, nhưng bên trong lại
vô cùng khó coi, Thiếu Tổ ý vị như thế nào, đừng nói là Thánh Tử, cũng đừng
nói là hắn, coi như Chưởng môn đến, cũng phải ba phần cúi đầu, mặc kệ hắn
có tu vi gì, địa vị y nguyên cực cao.

Quảng Mục thần sắc mỉm cười sát na, trong mắt toát ra cũng chỉ là hiểu làm
mọi chuyện, cười cười tới gần Lý Hoàng khoác lác vài cầu, trong lòng hắn
hưng phấn cùng đắc ý không thôi, dám hung hăng chính ta, sư phụ ta ra tay ,
khoa trương cũng tan thành mấy khói.

'' Sư phụ, Thiếu Tổ là ý vị như thế nào '' Theo Thiên Cực Tử cất bước vào
Thiên Linh Trì, đường đi hắn nội tâm cao hứng vô tận, nghĩ đến khoảnh khắc
hành hạ Lý Hoàng, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn, nghĩ đến câu nói lúc
trước của Thiên Cực Tử, hắn không khỏi chờ mong càng nhiều, cuối cùng nhịn
không được hỏi.

'' Thiếu Tổ, đó là có thể nói, dưới Lão Tổ, là cao nhất địa vị, Lão Tổ
không ra, ngươi vô địch a, ha ha ha '' Thiên Cực Tử cũng thần thái xán lạn ,
một mặt đắc ý nói, vụng trộm xem xét Quảng Mục.

'' Dưới một người, trên vạn người... '' Quảng Mục nội tâm chấn động, đây
không khỏi quá khoa trương đi, hắn một đời làm quan, cũng chỉ núp bụi ở cái
huyện nhỏ, không ngờ khi làm tiên nhân, lại như vậy khoa trương, nội tâm
hung hăng nổ tung vô cùng, đang muốn cười lên ha hả vài tiếng thì phát hiện
Thiên Cực Tử đang vụng trôm quan sát, trên mặt lại bày ra, không hứng thú
chi tâm.

Vụng trộm quan sát Thiên Cực Tử đang muốn đắc ý, thấy hắn sát na biến đổi vẻ
mặt, không khỏi khó chịu, hắn thế mà không nghĩ đến Quảng Mục không quan tâm
, kỳ thật cũng đúng là như vậy, trong tu tiên, không có thực lực cũng chỉ
như con kiến, hữu danh hư thực mà thôi.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #8