Nấu Ăn Sao


Người đăng: huy97.kaisoul@

Mở ra rèm cửa, một cảnh nhộn nhịp ở trước mặt Lạc Huy hiển hiện. Hà Bình thành
này bây giờ đúng là đông đúc hơn bảy năm trước đây không ít. Người ngựa đi lại
luân phiên, chợ cũng náo nhiệt rất nhiều, nhưng trong lòng hắn lại có chút sợ,
không dám bước chân xuống xe ngựa đi bộ dạo về Lạc gia.

Chuyện là hắn hơn bảy năm về trước, vốn cũng là cái hoạt bát thiếu niên nhưng
có lần rong ruổi ở chợ này cùng đám bạn, thì tư đâu bay đến một mảnh thiết
kiếm, găm ngay giữa ngực. Lúc đó đúng là làm Lạc gia trên dưới lo lắng ba ngày
ba đêm. Bởi vì Lạc gia gia chủ, Lạc Thành cũng tức là phụ thân hắn duy chỉ có
hai người con, lại hắn là độc nhất con trai nên ai ai cũng sợ Lạc gia không
người nối dõi.

Nghĩ đến năm đó cảnh tượng, hắn khắp người run rẩy, hai tay đúng đổ đầy mồ
hôi. Đợi cho đến lúc tiếng ồn ào của chợ, cùng người qua đường tan rã, hắn mới
mở hết rèm cửa, bước xuống đại môn Lạc phủ.

Không đợi gì ai dặn dò, lúc thấy xe ngựa về đến có gia nhân gác cổng một mạch
chạy sâu vào phủ, còn lại đều tiến lên tiếp đón thiếu chủ.

Dương bá bá thì cười hà hà một bước trước tiên vào phủ, còn dặn dò: "ta cần
ngủ một cái thoải mái, không có việc gì gấp đừng nên đánh thức ta!" thế là mất
dạng!

Lạc Huy thì nhẹ nhàng từng bước một vừa ngắm đại môn thay đổi, bừa nghĩ về bao
nhiêu cố sự từng xảy ra nơi này. Ngày xưa tại cửa đại môn này hắn đúng là
không ít lần bị đòn roi. Lắc đầu thở dài, hắn không nghĩ nữa, tiến thẳng về
phòng mình.

Lạc phu nhân vốn đã đứng đợi hắn, thật tốt thấy được hắn hướng phòng mình đi,
mà không phải đến chào người mẹ này một tiếng, bà nở nụ cười nhưng chóng bước
theo.

Cửa phòng hắn bừa hé mở thì sau lưng có tiếng quát chói tai truyền đến. Hắn
còn ngơ ngác nhìn thì một loạt ngôn từ ập vào tai

- Tốt lắm tiểu nhi tử, bảy năm ra ngoài giờ về không đến xem già này một cái,
lại tranh thủ trước về phòng mình!

- Không phải ta ngày đêm không ngủ, nhớ thương chờ ngươi ở đây, chắc giờ này
cũng không biết ngươi đã về.

- Không biết, ngươi bảy năm này theo tiên sinh làm ông ta thất vọng bao
nhiêu...

...

Bà một mạch không dừng, Lạc Huy chính là không có sức hoàn trả. Ngôn từ bà sắc
bén, mà còn thật sự thấy Lạc Huy không thể cãi, người mẹ này thật đúng là đáng
sợ! Hắn đành than trong lòng, cười khổ. Xoay người một đường hướng phụ nhân
kia chạy.

- haha, phụ mẫu, người thật tốt. Ta mới về mà người đã hát cho ta nghe rồi.
Nhìn người sáng sớm ca hát, sức khỏe thật là tốt a.

- Ngươi là mong ta sức khỏe không tốt, ta đang dạy bảo ngươi lại nói ta hát
ca?

- Con không có ý đó, chỉ là bảy năm xa cách con nhớ người quá mà thôi. Hắn
giải thích nhỏ nhẹ rồi ôm chặt lấy mẫu thân mình.

Phụ nhân dường như chưa mắng đủ, nhưng lại không đành lòng đẩy hắn ra.

Mắng nhẹ một tiếng: "đồ lẻo mép"

- Con trai của mẫu thân mà, cái này người ta gọi là hổ phụ sinh hổ tử.

Hắn một mặt đắc ý nói. Hỏi vội: "thế phụ thân với muội muội đâu rồi ạ?"

- Cái gì, ngươi nói phụ thân ngươi cũng lẻo mép như ngươi a?

- Không không, con không có ý đó! Nhưng mà phụ thân với muội muội đâu rồi?

- Hai người họ là chán ghét ngươi nên ra ngoài rồi, lúc trưa mới trở về!

- Không có chuyện đó chứ, con là người anh trai tốt của Tiểu Tuyết, lại là
bảo bối của Lạc gia, phụ thân nào dám như thế lãnh đạm.

Hắn nói đến rất tự tin!

- Hừ, thôi! Con vào trong tắm rứa, thay một thân áo bào sạch sẽ trước đi từ
đường dâng hương, báo với tiên tổ.

Mẫu thân hắn, Trần Như Hoa rất nghiêm túc dặn dò.

- Hài nhi biết!

Hắn thay một thân bạch bào, tóc tai gọn gàng đúng là nhìn thư sinh hẳn ra. Nếu
lúc này trên phố, với khuôn mặt thanh tú của mình chắc sẽ làm không ít cô
nương hy vọng sống.

Nhưng mà làn da hắn hơi đen.

Đến từ đường dâng hương, vốn là đại lễ hắn được học từ nhỏ. Từ Lạc gia đi ra
ngoài xa xôi thì phải dâng hương, con cháu lâu năm trở về cũng phải dâng hương
báo với tiên tổ. Đây là lễ nghĩa muôn đời!

Trong lúc chờ phụ thân cùng muội muội trở về, hắn phụ mẫu thân vào bếp làm đồ
ăn. Nha hoàn trong phủ thì không ít, ngày thường mẫu thân hắn chẳng bao giờ
vào bếp, nhưng bây giờ lại là bữa ăn đặc biệt.

Cùng mẫu thân một chỗ nấu ăn thật tốt, hai người cùng chuyện trò vui vẻ, cùng
nói đến Lạc gia bảy năm qua sự tình lên xuống cũng như Lạc Huy trên núi bảy
năm này.

- Phụ thân đến giờ còn chưa về sao, mặt trời thật đã lên cao rồi.

Từ ngoài có người hầu đang tòng tộc chạy đến, nhẹ thi cái lễ vội nói: phu
nhân, thiếu gia, gia chủ về rồi.

- Con đi ra ngoài đón phụ thân cùng muội muội đi, ở trong này ta chuẩn bị
cho. Nhớ là gọi luôn Dương bá bá một chỗ cùng ăn cơm.

- Dạ, con biết ...

Cửa lớn Lạc gia đang đứng đó không ít xe ngựa, phải biết là số lớn hàng hòa từ
đâu chở về lạc phủ. Từ trên xe ngựa bước xuống một vị trung niên cùng thiếu nữ
xinh đẹp.

- Phụ thân, Lạc Tuyết hai người về rồi, nhánh vào trong ăn cơm, ta cùng mẫu
thân là chuẩn bị xong rồi.

Dường như nghe được cái gì thú vị, Lạc Tuyết nở nụ cười quỷ quái, không vội
nói gì, còn Lạc Thành lại nhìn chằm đứa con trai mình nói

- Huy nhi, con lớn rồi. Học hết bản lĩnh của tiên sinh chưa? Đi đường về có
vất vả không?

- Dạ, không ạ!

Lạc Huy đáp trong vô thức. Còn Lạc Thành lại cười cười, thu xếp đoàn nhân mã
công việc.

Lạc Tuyết lại một mặt tủm tỉm cười, lại sát gần Lạc Huy: "Ca là cùng mẫu thân
nấu ăn sao?"

- Đúng vậy. Lạc Huy không nghĩ nhiều.

Nhưng Lạc Tuyết lại mặt giễu cợt nói: "Ca bảy năm nay là ra ngoài học nấu ăn
đúng không? Đúng là biến thành nữ nhân rồi! Hừ"

Sau câu nói nàng còn che miệng mình cười lấy nữa, còn hắn thì cũng chẳng biết
nói gì, nên đành uất ngực giữ chặt không nói!

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng vẫn tiếp tục: "Cho nên, phụ thân
mới phải cho ca đi ra ngoài học bản lĩnh!"

- Học cái gì, ta học bảy năm đủ rồi, bây giờ thiên hạ không có gì ta không
làm được hết.

- Thật không?

- Ta còn phải gạt muội à, ta theo tiên sinh bay năm này...

Hắn một hơi dài lê thê.

- Nhưng dù sao là ca cũng phải ra ngoài học bản sự, không phải đi học nấu ăn
nha!

Nàng thao thao bất tuyệt nói với giọng lăng nhục, ca ca mình lại bất lực không
lời phản kháng. Phải nói trình độ ngôn từ của nàng có so với mẫu thân chỉ có
hơn chưa không kém.


Thiên Đạo Thần Đế - Chương #2