Lạc Huy Trở Về


Người đăng: huy97.kaisoul@

Trên Trường Sơn rừng núi hoang vu, nơi bóng dáng con người ít đặt chân tới,
cảnh vật hoang sơ như lúc ban đầu. Những cổ thụ che trời, vươn mình trong xa
xôi đón lấy từng tia nắng tràn đến. Chim thú không ngừng ríu rít, một bản hòa
ca của thiên nhiên thật tươi đẹp biết bao?

Trong một thung lũng, gần nơi có dòng sông Gianh huyền thoại, từng thác gành
dập dờn bắn từng đợt bọt nước trắng xóa cả một vùng trời. Ở nơi đó có mái nhà
đơn bạc, phía ngoài còn phơi lấy không ít những vị thuốc ở nắng ban mai. Nhưng
thấp thoáng lại có hai bóng người đi ra từ căn nhà nhỏ. Đó chính là Lạc Huy
cùng vị tiên sinh của mình, hai người dường như có không khí không tốt lắm. Kẻ
kéo người xô, hòa lẫn vào đó là tiếng ho của vị lão nhân.

- Ta nói con rồi, sớm một chút xuống núi, còn chậm trễ nữa là trời tối giờ.
Con không nghĩ cho mình đường khó đi, nên nghĩ về người còn đợi con dưới chân
núi.

- Nhưng tiên sinh, con muốn cùng người ngồi lại một chút, con biết lần này
xuống núi, lại không biết khi nào mới có thể cùng người gặp gỡ nữa.

Lạc Huy trong giọng nói của mình vẫn còn đó là sự không can tâm. Hắn bảy năm
này cùng tiên sinh chịu không ít khổ cực, khi vất vả lên núi hái thuốc, khi
gồng mình chống đỡ mưa bão, thời gian bảy năm nay hắn một mực đều ghi nhớ
trong tim.

Hắn vốn là thiếu gia con nhà giàu có lại sớm ngày lên núi, đúng là đã quen với
cảnh khổ cực. Nhưng hắn không vì đó mà buồn bực, hắn cảm thấy phụ thân mình là
tìm cho hắn một vị tiên sinh tốt. Luôn luôn có nhiều thứ để dạy hắn, tuy bảy
năm qua đi hắn học được không ít bản lĩnh, nhưng thủy chung là cảm giác chưa
đủ. Không ngờ lại nhận đến thư của phụ thân nói hắn gấp trở về trong gia đình.

Lời của phụ thân tất không thể trái, nhưng hắn lại lưu luyến tiên sinh nên còn
lề mề chưa xuống núi!

Nhìn đến tiên sinh một bộ già yếu, lại không vừa lòng với cách mình cư xử, hắn
lại cắn răng quỳ xuống thi lễ nhân gia ngài. Dặn dò vài điều nói ngài cần giữ
gìn sức khỏe, thời gian sớm nhất sẽ trở lại thăm ngài.

Lão tiên sinh thì nở nụ cười toại nguyện, nói với hắn: "con xuống núi rồi, có
cơ hội thì đọc thêm sách, lại nếu cùng người giao hảo thì chú ý nói chuyện vui
vẻ hòa đồng, luôn chăm sóc mình thật tốt là được!"

Cuộc gặp gỡ nào cũng phải chia ly, hắn bảy năm tình nghĩa sâu đậm, không phải
một cái thi lễ là xong. Nhưng lòng nam nhi không thể để ở những nơi yếu mềm,
hắn xoay người bước vội.

Từ thung lũng một đường đi xuống, chim thú chẳng hiểu lòng người lại vẫn hót
líu lo. Còn hắn hai mắt đỏ hoe xuống núi.

Nghĩa tình này ta sẽ hoài nhớ lấy

Chỉ một lòng, sẽ không phụ ơn thầy

Thầy từng dạy những điều đã được

Ta sẽ đem, trả cho thế gian!

Hắn trong lòng thầm nói với chính mình như vậy, dứt tâm ra khỏi sự chia ly,
hắn trong đầu tưởng tượng cảnh hội ngộ. Gia đình mình từng bảy năm chưa gặp,
bây giờ về sẽ là cảnh gì vui mừng. Không biết tiểu muội có xinh đẹp như trong
thư vẫn thường gửi ta không?

Đoạn đường xuống núi tuy xa, nhưng một trái tim nghĩ về đủ thứ chuyện, hoàng
hôn vừa xuống, hắn cũng thành công xuống núi. Dưới núi kia có người đang chờ
hắn, không biết có phải phụ thân không?

Tiến đến gần một thôn dân, hắn nhìn lại cỗ xe ngựa phía bên cổng làng. Hắn nở
môi cười, nhanh chân bước đến.

Nơi đó một vị trung niên, thân hình cao ráo, khuôn mặt có một vài nếp nhăn.
Tuy không phải phụ thân hắn, nhưng cũng là một người hắn cực kỳ yêu quý. Là
quản gia của Lạc gia, lại là bạn tốt của phụ thân bấy lâu nay, Dương bá bá
đúng như người trong nhà.

- Lớn thế này rồi cơ à, khá là tuấn tú đấy, nhưng có điều không giống vị công
tử nhà giàu có! Chà chà.

Dương bá bá vừa gặp đã vội nhăn nhó với hắn.

Hắn lại ôm quyền thi lễ, chào hỏi nhiệt tình.

- Dương bá vất vả chờ ta đã lâu, thật sự xin bá tha tội. Bá bá bây giờ đúng
là vẫn trẻ trung như ngày trước.

- Không có gì, ta già rồi, tiểu tử ngươi thật là lẻo mép nha. Không biết mấy
năm qua ngươi học được bản lãnh gì rồi?

- Ta nào có học được bản lãnh gì, chỉ là cùng tiên sinh hái thuốc, lúc rảnh
rỗi thì đánh cờ, đọc sách cuộc sống an nhàn cứ như vậy lặp lại bảy năm!

- Như vậy không bị tự kỷ chết!

Dương Văn Trung lỡ miệng, nên đành nói tiếp: "chắc là giấu bài đúng không?"

- Ta không có, thật sự chỉ như vậy bảy năm.

Cuộc chuyện trò như vậy đưa hắn vào giấc ngủ, trên xe ngựa hắn treo một nụ
cười, lúc tỉnh lại cũng đã nghe được giọng nói ồn ào, tấp nập phía ngoài xe.

Hắn biết, đã trở về Hà Bình thành.


Thiên Đạo Thần Đế - Chương #1